Cộp Diệp Quân Lâm lại đặt lên bàn.

Đám người nhìn ba huy chương trên bàn, đều trợn tròn mắt.

Hàng thật giá thật.

Đều là thật!

Đám người Phùng Tử Thạc luống cuống, không thể tin nổi mà nhìn Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm lại lấy tiếc mấy chục chiếc huy chương hạng nhất màu đen ra.

“Những cái này và hai lần vừa nói cũng tương tự nhau, không có gì đáng nói!”

Tất cả mọi người đều muốn thổ huyết!

Bảy, tám chục lần được chiến công hạng nhất mà không có gì đáng nói?

Đây là người nào chứ?

Anh rốt cuộc có lai lịch gì?

Tất cả đều nhìn về phía ba người Phùng Tử Thạc.

Ánh mắt của mọi người như đang nói.

Ba người đã nói anh ta là bảo vệ mà?

Sao lại lập được nhiều chiến công hạng nhất như vậy?

Vẻ cười của ba người đám Phùng Tử Thạc còn khó coi hơn so với khóc.

Bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Diệp Quân Lâm bình tĩnh lấy ra một chiếc huy chương quân sự màu tím.

“Hửm?”

Mọi người đều ngẩn ra.

Họ chưa từng thấy huy chương quân sự nào có màu này.

Đây là cấp bậc gì thế?

Chẳng lẽ còn cao hơn cả huy chương đặc biệt?

Huy chương quân sự tím đó có khắc hoạ tiết kì lân rất sống động.

“Trong trận chiến ba năm trước của Cảnh Đông với nước Hàn, khi tiêu diệt ba trăm nghìn quân địch và bắt sống một trăm nghìn người, tôi đã lấy được đấy.”

Diệp Quân Lâm nói.

Anh nói xong, mọi người tái mặt.

Họ biết trận chiến cảnh Đông và Hàn quốc.

Trân chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng, Hàn Quốc bị san bằng, tiêu diệt.

Gần như là một lễ kỉ niệm quốc gia của Việt Nam.

Lúc này, mọi người hít sâu.

Nghe Diệp Quân Lâm kể lại từ tốn bình thản, mọi người hầu hết đã đoán được thân phân của Diệp Quân Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play