Nghe Diệp Quân Lâm nói muốn đi, Chí Nam Yên và đám hộ vệ nhà họ Chí đều rất kinh ngạc.

Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Quân Lâm sẽ không đi chứ.

Trong son trang Ngũ Hổ.

Tang Khôn cười nhìn tài khoản hai trăm nghìn tỷ.

Thật ra trong lòng hắn rất thấp thỏm.

Hắn cũng hiểu không được tới Việt Nam.

Nơi này là nấm mồ của lính đánh thuê.

Nếu để quân đội phát hiện, hắn có thể sẽ không ôm được.

Nhưng nếu tới thì sẽ lấy được thêm một trăm nghìn tỷ nữa.

Vì một trăm nghìn tỷ, Tang Khôn mạo hiểm tới Việt Nam.

“Người đâu, nhanh mang qua đây.”

Tang Khôn thúc giục.

Tám người chỉ thứ của nhà họ Chí cùng Diệp Quân Lâm và Chí Nam Yên bị áp giải tới trước mặt Tang Khôn.

Nhìn thấy Diệp Quân Lâm ngoan ngoãn bước tới, Chí Đông Phương và những người khác đều rất vui vẻ.

Tên nhãi này không phản kháng nữa à?

Hắn là nhìn rõ thực tế rồi.

Không trốn thoát được khỏi tay nhà họ Chí.

Chỉ có thể thỏa hiệp.

Ánh mắt Tang Khôn dừng lại trên người Chí Nam Yên, lộ ra một tia tham lam.

Sau khi nghe vê thân phận của Diệp Quân Lâm và Chí Nam Yên, Tang Khôn rất hài lòng gật đầu.

“Được rồi, mang người đi!”

Tang Khôn nhanh chóng dẫn theo đoàn người và bọn Diệp Quân Lâm đi.

Thù.

“Tốn thêm một trăm nghìn tỷ nữa, nhưng bảo vệ được nhà họ Chí chúng ta, đám người điên này đúng là không thể chọc vào!”

Chí Đông Phương thỏ đài một hơi.

Bọn họ chi đau lòng tiền mà thôi.

Đối với cảnh ngộ của mười người kia, chẳng có một điểm áy náy.

Hoặc là chẳng hề quan tâm.

Ngược lại cho rằng bọn họ đi ngồi tù chịu tội là lẽ hiển nhiên!

Ba mẹ Chí Nam Yên đã sớm khóc không thành tiếng.

Lần từ biệt này sẽ không còn được gặp lại con gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play