“Ha ha ha, chẳng phải cô vẫn luôn nhắn mạnh Đông Thiên là xí nghiệp nhân văn sao, kết quả thì sao, kiếm tiền không có lương tâm? Bộ phim kiếm được một tỷ, diễn viên chính chỉ được năm trăm ngàn? Cô xấu xa quá rồi đấy nhỉ?”

Lô Minh Giai cười lạnh nói.

Gương mặt Lý Tử Nhiễm không có biểu cảm gì: “Tôi nói tất cả mọi chuyện dựa vào nguyên tắc! Cái gì có trên hợp đồng thì sẽ không thiếu, cái gì không có thì sẽ không có!”

“Được thôi, thế tôi sẽ đưa cái chuyện này ra ngoài, để mọi người phân xử xem ai đúng ai sai?”

Lô Minh Giai cũng là người thông minh, cậu ta gây sự vào thời điểm quan trọng bộ phim đang bán ra!

“Đừng đừng đừng! Tiểu Lô hãy bình tĩnh nào! Mọi chuyện đều có thể thương lượng được!”

Phó Quốc Thụy lập tức nói.

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không nói đến việc ai đúng ai sai, công ty sẽ thiệt hại rất lớn, bất kể là tài chính hay danh tiếng.

“Tiểu Lô à, cậu ra một cái giá đi!”

Phó Quốc Thụy hỏi.

“Một giá thôi, ba trăm triệu!”

“Hít!”

Sau khi Lô Minh Giai ra cái giá này, tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.

Công phu sư tử ngoạm!

Ba trăm triệu đầy!

Lô Minh Giai cười cười: “Thế nào? Cảm thấy tôi muốn nhiều hả? Hai bộ phim này về sau có thể kiếm được trên dưới một tỷ tám! Cho dù cho tôi ba trăm triệu, các người vẫn lời một tỷ rưỡi, quan trọng nhát là có danh tiếng tốt rồi, sẽ mang về rất nhiều lợi ích.”

“Cho nên ba trăm triệu cũng không nhiều!”

Lô Minh Giai làm ra vẻ đã nắm chắc mọi việc.

Mấy người Phó Quốc Thụy đưa mắt nhìn nhau, họ đang suy nghĩ về lợi ích.

Nếu Lô Minh Giai làm to chuyện ra, thì tổn thất của công ty không chỉ là ba trăm triệu đơn giản như vậy!

Quan trọng nhát là danh dự bị hao tổn.

Loại tổn thất này không thể bù đắp lại!

“Tiểu Lô à, chúng ta thương lượng một chút đi? Thấp hơn một chút, đợi đến bộ phim tiếp theo sẽ nâng tiền thù lao lên cho cậu!”

Phó Quốc Hằng hỏi với giọng điệu thương lượng.

“Không được! Ba trăm triệu không được thiều một đồng!”

Lô Minh Giai đã tính toán ký hợp đồng với tập đoàn Tam Hưng rồi, nào có quan tâm tới bộ phim tiếp theo.

Mấy người Phó Quốc Thụy hết cách, chỉ đành nhìn về phía Lý Tử Nhiễm, chờ đợi quyết định của cô.

“Lý tổng thấy thế nào?”

Bây giờ Lô Minh Giai đã không còn coi Lý Tử Nhiễm ra gì nữa rồi.

Lý Tử Nhiễm nhìn cậu ta, cười lạnh nói: “Không có chuyện đó đâu! Một đồng tôi cũng không chia cho cậu! Cậu đừng nằm mơ nữa!”

“Cái này…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play