Sau đó, tin tức bộ phim do tập đoàn Đông Thiên sản xuất sắp được trình chiếu trên các trang web video lớn đã truyền ra.

Không biết vì sao, các cuộc công kích và máng chửi trên internet càng nỗ ra mạnh hơn.

Trên các phương tiện truyền thông, diễn đàn và các cổng thông tin đều tràn ngập tiếng mắng chửi.

Nhìn dáng vẻ như muốn nuốt sống tập đoàn Đông Thiên.

“Hửm? Ác liệt vậy à? Quần chúng phản ứng còn gắt hơn mong đợi của chúng ta gấp hàng chục lần? Tập đoàn Đông Thiên đã khiến dư luận phẫn nộ đến vậy rồi sao?”

Từ Triệt Ninh, Tô Triệu Long và những người còn lại đêu rất phần khích.

Chẳng máy chốc tập đoàn Đông Thiên sẽ sụp đổ, sau đó Tô Triệu Long sẽ mua lại với giá rẻ.

Vương Nghệ Hiểu khá bình thản, cô ta nghi ngờ hỏi: “Tại sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn? Dư luận về tập đoàn Đông Thiên dường như tăng lên máy chục lần trong một buổi chiều. Có phải bọn họ giở trò gì sau lưng không?”

“Cô nghĩ nhiều rồi! Chuyện tập đoàn Đông Thiên sao chép là sự việc rành rành ra đó. Và đội điều tra sẽ tiến hành điều tra ngay lập tức!”

Từ Triết Ninh đáp.

Vương Nghệ Hiểu cắn môi: “Tôi cũng hi vọng là mình nghĩ nhiều thôi!”

“Tôi khẳng định là cô lo xa quá rồi. Có thể là do thủy quân chúng ta an bài nên mới gây tác dụng lớn như vậy!”

Tô Triệu Long nói.

“Ha ha, bộ phim của chúng ta ba ngày sau sẽ được công chiều. Chờ đến thời điểm bọn hắn chiếu phim, chúng ta đã sớm đảo qua thị trường một lần, bọn họ lại chiếu bộ phim tương tự, lỗ đến cái quần cộc cũng không còn cho mà xeml”

Từ Triết Ninh càng ngày càng hưng phấn.

Những người khác cũng thật sự mong chờ.

Ngày hôm sau, bộ phận quảng bá và các bộ phận liên quan hợp thành một đội điều tra đi tới tập đoàn Đông Thiên.

“Chúng tôi là tổ điều tra! Nhận được tin báo của người dân, bộ phim của các vị chuẩn bị công chiếu bị nghi ngờ là sao chép! Mời ông chủ của các vị ra làm việc!”

Tổ trưởng tổ điều tra là Lưu Vĩnh Yên mặt không chút thay đổi nói.

Trong phòng hội nghị.

Rất nhanh, mấy người Lý Tử Nhiễm, Phó Quốc Thụy đi vào.

“Cô là Lý Tử Nhiễm đúng không?Phim của các cô bị nghỉ ngờ là sao chép, chứng cớ vô cùng xác thực! Các cô có gì muốn nói không?”

Lưu Vĩnh Yên đem một xấp tài liệu thật dày theo, đưa cho Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm cũng không nhìn cái mớ gọi là chứng cớ xác thực kia.

Những người khác cũng thật bình tĩnh, giống như thể chưa phát sinh chuyện gì.

Điều này làm cho Lưu Vĩnh Yên rất tức giận.

“Phanh!”

Lưu Vĩnh Yên đứng lên, hung hăng đập tay xuống bàn.

“Thế nào? Đi ăn cắp vinh quang lắm đúng không?Sao.

chép tác phẩm của người khác như vậy vẻ vang lắm à?

“Không trách mọi người đều nói rằng tập đoàn Đông Thiên của các người là một công ty rác rưởi, hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi!”

Lưu Vĩnh Yên tức muốn bùng nổ.

Nhưng trong lòng hắn lại đang cười thầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play