*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến cả Lão Cao cũng sững sờ.
Có người dám ngang ngược trước mặt nhà họ Lý như thế sao?
Chẳng khác nào muốn gây sự với Diêm Vương cải!
Lần trước nghe máy người Lý Thiên Hạo nói quá, Lão Cao còn không tin.
Lần này tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Lâm, bọn họ mới biết anh còn ngông cuồng hơn những gì Lý Thiên Hạo nói.
“Tần lão, chúng ta đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Ai dám đi hả? Bắt lại!”
Lão Cao cả giận nói.
Bảy, tám người đứng sau lưng ông ta lập tức ra tay.
Nhưng bọn họ đâu phải đói thủ của Diệp Quân Lâm.
Chỉ trong một khoảnh khắc, bảy, tám người đó đã nằm sõng soài trên mặt đất.
“Mau đi gọi người đi!”
Lão Cao lập tức đi gọi người.
Dựa vào công phu của mình, Diệp Quân Lâm đưa Tần lão và trợ lý đi.
Thật ra anh hoàn toàn có thể trấn áp Lý nhị gia ở đây.
Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện, làm lớn chuyện thì lại phải thu dọn tàn cuộc.
Lý nhị gia nhanh chóng dẫn một đám người ra khỏi bệnh viện.
Lão Cao gọi thêm mấy chục người trên xe xuống.
“Người đâu rồi? Diệp Quân Lâm đâu?”
Lão Cao hỏi.
Lý nhị gia biết tin Diệp Quân Lâm đến cướp Tần Bắc Sơn, liền chạy xuống.
Nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả.
“Hả? Không thể nào, vừa rồi còn ở đây cơ mà.”
Trước cửa bệnh viện có rất nhiều người, máy người Lý Thiên Hạo cũng không nhìn tháy Diệp Quân Lâm ra ngoài.
“Các người trông coi thế nào đầy hả?”
Lão Cao vô cùng tức giận.
Còn Lý nhị gia thì…
Tức muốn nỗ tung.
“Lập tức phái người đi tìm Diệp Quân Lâm và Tần Bắc Sơn!”
“Nếu không tìm được, tôi sẽ cho Hắc Bạch Vô Thường ra mặt!”
Ánh mắt Lý nhị gia thậm chí có thể bắn ra lửa.
“Rằm!”
Lão Cao sững sờ.
Vừa tới Tô Hàng, đã muốn cho Hắc Bạch Vô Thường ra mặt rồi sao.
Hai tên Ma vương này mà xuất hiện, nhát định sẽ biến Tô Hàng thành nơi gió tanh mưa máu.
Đến ông ta cũng khiệp sợ.
Chứ đừng nói là người khác.
“Được, nhị gia, tôi sẽ đi tìm người ngay, vẫn không nên để Hắc Bạch Vô Thường ra tay thì hơn!”
Lão Cao nói.
Lý Thiên Hạo tò mò hỏi: “Nhị gia, Hắc Bạch Vô Thường là thần thánh phương nào thé?”
“Hừ, khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ cho ông trải nghiệm một làn.”
Lý nhị gia hừ lạnh.
Không biết tại sao, đột nhiên Lý Thiên Hạo cảm thấy lạnh tới thấu xương.
Ở nơi khác.
Diệp Quân Lâm cướp được Tần Bắc Son, trực tiếp dùng chuyên cơ đưa ông về Yến Kinh.
Thanh Long đi theo sau Diệp Quân Lâm, nhỏ giọng nói: “Tướng quân nên làm gì đây? Lý nhị gia này cũng kiêu ngạo quá rồi đấy? Đến Trần Thiên Kiều cũng chẳng bằng ông ta đâu!”
“Gần đây, thế lực ở các tỉnh thành và các địa bàn lớn điên cuồng tới Tô Hàng, bọn họ đều muốn chiếm một bát canh ở đây.”
“Lão Chu cũng có ý, bảo tôi dò hỏi ý của tướng quân thế nào?”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm trở nên lạnh lùng, nói: “Nếu bọn họ muốn cống hiến cho Tô Hàng, tất nhiên chúng ta sẽ nhiệt liệt hoan nghênh! Nếu bọn họ muốn cướp địa bàn, đoạt tiền phá hoại, thì cút được bao nhiêu xa, cứ cút chừng ấy xa!”
Thanh Long run lên.
“Rõ, thưa tướng quân!”
Diệp Quân Lâm châm một điếu thuốc, nhìn về xa xăm, thản nhiên nói: “Còn Lý nhị gia, tôi tự giải quyết.”
Thanh Long run rầy.
Bị tướng quân đích thân đối phó, ông ta gặp xui rồi.