Thẩm Mặc Sơn thực sự sắp bùng nỗ!

Đứa cháu bắt hiếu này đang làm gì?

Không tháy tổng tư lệnh Đoạn đang ở trước mặt hải!

“Ông nội, chúng cháu đang dạy dỗ Diệp Quân Lâm, tự dưng xuất hiện một thằng không có mắt! Thẩm Lãng dạy dỗ anh ta cho tôi!”

Thẩm Tâm Di ra lệnh.

Lần này, Thắm Lãng còn chưa kịp ra tay, Thẳm Mặc Sơn đã tát vào mặt Thẫm Tâm Di một cái.

Má phải của Thẩm Tâm Di cũng nhanh chóng sưng lên.

Khuôn mặt xinh đẹp sưng vù như búi tóc.

Thẩm Tâm Di sững sờ.

Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, cô ta đã phải ăn hai cái tát.

Những người khác cũng sững sờ.

Bao gồm cả Đoạn Thiên Dương.

“Ông nội, sao ông lại đánh cháu?”

Thẩm Tâm khóc lóc hỏi.

Thẩm Lãng cũng tò mò hỏi: “Lão gia, làm sao vậy ạ?”Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Thảm Mặc Son tức giận gầm lên: “Các người biết ai đang đứng trước mặt mình không? Đây là Đoạn Thiên Dương, tổng tư lệnh quân khu Tô Hàng!”

Ngay khi những lời này được phát ra, mọi người đã cảm thấy ớn lạnh.

Mọi người như muốn phát điên!

Hóa ra là tổng tư lệnh quân khul Lần này thì lũ lụt thật sự tràn vào đền thờ Long Vương.

Thẩm Lãng lập tức nhận ra hành vi vừa rồi của mình là gì…

“Tí tách tí tách….”

Mồ hôi lạnh của Thẳm Lãng không ngừng chảy ra.

Ngay cả Thâm Tâm Di cũng tê liệt.

Cô ta sững sờ nhìn Đoạn Thiên Dương.

Như thế nào cũng không ngờ tới đây là tổng tư lệnh?

Vừa rồi còn khiêu khích, uy hiếp, nói ở Tô Hàng Thẩm gia là pháp luật…

Rắc rối lớn rồi!

Rắc rồi quá lớn!

Sau khi làm rõ mối quan hệ, Đoạn Thiên Dương cười khẩy: “Thì ra những người này đều là người Thẩm gia, bọn họ không giống với ông Thẩm! Ông Thẩm là người hòa nhã dễ gần, nhưng những người Thẩm gia khác lại độc đoán hơn, còn nói ở Tô Hàng Thẩm gia là pháp luật!”

Khi Đoạn Thiên Dương nói điều này, ngay cả Thẳm Mặc Sơn cũng bị sốc.

Tổng tư lệnh Đoạn đang hỏi tội!

“Tổng tư lệnh Đoạn người không biết không có tội, ngài coi người trẻ tuổi bọn chúng như cái rắm đi? Ngài đừng để trong lòng!”

Thảm Mặc Son lập tức xin lỗi.

“Đúng vậy, tổng tư lệnh Đoạn là lỗi của chúng tôi! Ngài cứ coi chúng tôi như cái rắm đi?”

Thảm Tâm Di và những người khác lập tức xin lỗi.

Thẳm Lãng suýt chút nữa đã quỳ xuống…

“Hừ, người mà các người nên xin lỗi không phải tôi, mà là người đó! Sáng sớm đã đem nhiều người như vậy đến quấy rày!”

Đoạn Thiên Dương lạnh lùng nói.

“Xin lỗi Diệp Quân Lâm tiên sinh, chúng tôi bảo đảm sẽ không tới quấy rầy cậu nữa! Xoá số sự việc của Phác Quốc Xương!”

Thâm Mặc Sơn là người có nhiều kinh nghiệm.

Lập tức ám chỉ bỏ qua chuyện này.

Muốn cho Đoạn Thiên Dương xem.

“Đúng, đúng, đúng! Chuyện của cha con Phác Quốc Xương là do bọn họ xứng đáng, đáng bị đánh!”

Thảm Tâm Di cũng nói.

“Xin lỗi Diệp tiên sinh!”

Thẩm Lãng cùng mọi người hét lên.

Thấy bọn họ xin lỗi, Đoạn Thiên Dương hài lòng gật đầu.

“Ừm, cũng tàm tạm! Ông Thẩm, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, coi như là đền đáp ân tình mà ông đã chở tôi!”

Đoạn Thiên Dương nói.

Nếu ở nơi khác dám xúc phạm đến thần trong tâm anh ấy, những người này đều sẽ chết!

Để mọi việc không trở thành vấn đề lớn, Đoạn Thiên Dương không truy cứu nữa.

“Chuyện này…”

Vẻ mặt Thẩm Mặc Sơn xấu hồ.

Làm ra chuyện ầm ï không vui như vậy, muốn thiết lập một mối quan hệ với Đoạn Thiên Dương sẽ rất khó.

“Vậy Thắm Mặc Sơn mang đứa cháu bắt hiếu này rời đi! Tổng tư lệnh Đoạn hẹn gặp lại vào một ngày khác!”

Thẩm Mặc Sơn định đưa mọi người rời đi.

“Đợi đã, tôi đã cho các người đi chưa?”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Chỉ nhìn thấy ánh mắt Diệp Quân Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Thằm Mặc Son.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play