“Đi thôi, Thẩm Lãng, chúng ta đi tìm Diệp Quân Lâm chứ?”
Khi Thẫm Mặc Sơn rời đi, Thẳm Tâm Di đưa đám người Thẳm Lãng lên đường.
Không lâu sau người Thẩm gia đã có mặt tại sân bay.
“Ba, lần này tổng tư lệnh Đoạn đi ra ngoài riêng, ngồi máy bay hạng phổ thông, nên con không thể ra mặt! Ngay cả phó tổng tư lệnh Trịnh Hướng Quần cũng sẽ không tới!”
Thảm Thanh Vân nói.
Thảm Mặc Sơn mỉm cười: “Yên tâm đi, cứ giao cho ba! Hôm nay ba sẽ đi cùng tư lệnh Đoạn… không, Đoạn tiên sinh đi vòng vòng!”
Không lâu sau, chuyến bay hàng không dân dụng của Đoạn Thiên Dương đã đến.
Nhìn thấy Đoạn Thiên Dương trong một bộ quần áo đơn giản, Thảm Mặc Sơn và những người khác tới chào hỏi anh ta.
“Xin chào, Đoạn tiên sinh, tôi là Thâm Mặc Sơn ở Tô Hàng. Tôi nghe nói ngài sắp đến Tô Hàng, nên đã đặc biệt tới chào đón ngài!”
Thảm Mặc Sơn cười nói.
Đầu tiên Đoạn Thiên Dương sửng sốt, sau đó liền chào hỏi Thẩm Mặc Son: “Danh tiếng của ông Thẩm như sắm bên tail”
“Đoạn tiên sinh có thể ghé nhà tôi chơi không?”
Thâm Mặc Sơn mời.
Đoạn Thiên Dương cười từ chối: “Ông Thẩm, sở dĩ tôi đến Tô Hàng là để thăm họ hàng! Thật ngại quá!”Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Thảm Mặc Sơn và những người khác giật mình, ngạc nhiên nói: “Hả? Đoạn tiên sinh còn có họ hàng ở Tô Hàng?”
“Ừm, là người thân! Trong suy nghĩ của tôi, ngoài cha mẹ ra, người đó là người quan trọng nhất. Chính ngài ấy đã cho tôi sinh mệnh thứ hail Trong suy nghĩ của tôi, ngài ấy là người thân ruột thịt!” .
Truyện Kiếm HiệpĐoạn Thiên Dương cười nói.
“Vậy để tôi đưa Đoạn tiên sinh đi!”
Đoạn Thiên Dương vừa định từ chối, Thảm Mặc Sơn lập tức nói: “Đoạn tiên sinh, ngài đừng vội từ chối như vậy… Đoạn tiên sinh, tin tức về việc ngài đến Tô Hàng, chắc hẳn tiếp theo sẽ có nhiều người biết đến. Đến lúc đó sẽ gặp không ít phiền toái, nếu tôi sắp xếp toàn bộ hành trình thì những phiền toái này sẽ không còn nữa.”
Đoạn Thiên Dương suy nghĩ một chút, thật sự là như thê.
Một Thâm Mặc Sơn đi rồi, thì sẽ có nhiều Thâm Mặc Sơn hơn.
“Vậy thì phiền ông Thẩm!”
Cuối cùng, Đoạn Thiên Dương đi theo Thầm Mặc Son lên xe.
“Địa điểm ở đâu? Đoạn tiên sinh!”
Thẩm Mặc Sơn hỏi.
“Địa điểm là Hoa viên Phương Đông!”
Đoạn Thiên Dương cười nói.
Đúng vậy, anh ta đến Tô Hàng trước là vì muốn gặp mặt Diệp Quân Lâm.
Nếu đến Tô Hàng theo thời gian nhậm chức, thì một khi nhậm chức sẽ không có thời gian.
Anh ta muốn đến ôn chuyện với Diệp Quân Lâm trước.
“Hoa viên Phương Đông? Hình như có chút quen thuộc!”
Thảm Mặc Sơn cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Vào lúc này, trong Hoa viên Phương Đông.
Thẩm Tâm Di đi cùng một đội, tổng cộng có bảy tám chiếc xe.
Hàng trăm người bước xuống, hùng hỗ xông vào nhà Diệp Quân Lâm.
Mọi người xung quanh sợ tới mức đều lảng tránh.
Càng không thầy bóng dáng của bảo vệ tiểu khu đâu.
Lý Tử Nhiễm và Phương Tử Tình đang ở cách vách, thấy một nhóm người đến như vậy, theo bản năng Lý Tử Nhiễm muốn đi ra ngoài, nhưng Phương Tử Tình đã giữ cô lại.
“Cậu không được ra ngoài! Tất cả là người của Thẩm gia! Chịu trách nhiệm cũng do một mình Diệp Quân Lâm chịu!”
Phương Tử Tình nói.
“Bang, bang, bang…”
Hộ vệ Thẩm gia trực tiếp gõ của.
Cuối cùng Diệp Quân Lâm vẫn đang ngủ bị làm phiền, anh khó chịu nên đứng dậy đi mở cửa.
“Òn muốn chết!”
Vừa mở cửa, Diệp Quân Lâm đã rồng lên.
“Cái quằn! Diệp Quân Lâm mày biết mày đã làm sai cái gì không?”
Thẩm Lãng tức giận nói.
“Tôi đã làm sai cái gì?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Rõ ràng biết Phác Quốc Xương được Thẩm gia chống lưng, nhưng lại liên tục làm như vậy, anh không hề để Thẩm gia chúng tôi vào trong mắt!”
Thắm Tâm Di tức giận nói.
“Một nhân vật nhỏ như Thẩm gia mà dám gào thét ở trước mặt tôi? Tìm chết!”
Diệp Quân Lâm rất tức giận.
“Diệp Quân Lâm, mẹ nó anh tìm chết!”
Thâm Tâm Di giận dữ nhìn Diệp Quân Lâm.