Tiếng bước chân hồn loạn vang lên, bốn người Thiên Long và Lý Từ Nhiệm đều xông tới chỉ vào mũi Diệp Lâm Quân hét lớn: “Diệp Lâm Quân mau giao đứa trẻ ra đây”

“Hả?” Diệp Lâm Quân khó hiểu.

“Giao đứa bé? Ý anh là gì? Lê Quân đang ở trong phòng ngủ của con bé.” Diệp Lâm Quân ngạc nhiên nói.

“Anh nói láo. Không thấy đứa nhỏ, rõ ràng là anh đã giấu đi.”

Địa Hổ quát lên ngay tại chỗ.

Một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.

“Đúng vậy, nhất định là anh đã giấu con đi.

Bây giò còn giả bộ.”

“Đúng vậy, anh là người cuối cùng thấy Lê Quân, sau đó Lê Quân liên biến mất”

“Không phải anh thì còn ai? Anh không muốn Lê Quân gia nhập Phủ Thiên Sách, cần gì phải dùng, cách này?” Hầu như tất cả mọi người có mặt đều la mắng Diệp Lâm Quân.

Vừa rôi mọi người tạm biệt Lê Quân, cuối cùng sau khi Diệp Lâm Quân rời đi, bốn người Thiên Long đã đến phòng đón Lê Quân đi, kết quả là Lê Quân đã không còn thấy nữa.

Mọi người nhanh chóng tìm một vòng quanh biệt thự, nhưng không hề có một chút dấu vết nào của Lê Quân.

Cô bé đã biến mất.

Điêu đầu tiên mọi người nghĩ đến là Diệp Lâm Quân đã giấu Lê Quân.

Dù sao Diệp Lâm Quân là người cuối cùng gặp Lê Quản.

Sau khi anh ra ngoài, Lê Quân đã biến mất.

Có nghĩa là vấn đề nằm ở chỗ anh.

Mặt Lý Từ Nhiệm đen lại, cô nhìn Diệp Lâm Quân thất vọng nói: “Em biết anh luyến tiếc Lê luân, em cũng luyến tiếc.

l t Nhưng Lê Quân còn có thế giới của riêng mình, anh kiêm chế con bé như vậy thì có nghĩa gì không?”

“Mau giao Lê Quân ra đây, nếu không em sẽ thất vọng với anh.”

Những người khác thúc giục: “Mau giao Lê Quân ra đây, mấy đại nhân còn đưa Lê Quân về Phủ Thiên Sách”

Bốn người Thiên Long rất tức giận, nhưng vì e ngại sức mạnh của Diệp Lâm Quân nên bọn họ không dám nổi giận.

Mọi người đều nhìn chằm chăm vào Diệp Lâm Quân để anh ấy giao Lê Quân ra.

Diệp Lâm Quân cũng ngốc luôn.

Anh thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra? Phải mất mười mấy giây, Diệp Lâm Quân mới phản ứng lại.

Anh run rấy, nắm chặt tay, lo lắng hỏi: “Các người…

Các người nói gì vậy? Không thấy Lê Quân sao?” “Anh còn ở đây giả bộ, rõ ràng là giấu Lê Quân đi, giò còn vặn lại chúng tôi Lê Quân mất tích” Lý Từ Nhiệm đột nhiên cao giọng: “Không sai.

Không thấy Lê Quân.

Nếu anh giấu đi thì em cầu xin anh giao Lê Quân ra đây” “Âm” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, não của Diệp Lâm Quân đập đùng đoàng.

Đã có chuyện.

Xảy ra chuyện lớn.

Canh phòng nghiêm ngặt nhưng Lê Quân vẫn bị bắt đi.

Lại còn là dưới mũi của mình.

Thật không thể chịu nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play