Giọng nói của tám người khàn khàn, giọng điệu tràn đầy ra lệnh.

“Xin lỗi, đây là nhà tôi, không hoan nghênh các người. Mau cút đi” Diệp Lâm Quân nói.

“Những người này đều là tà môn ngoại đạo mà tộc Bảo Long muốn giết, tôi khuyên anh đừng quản nhiều chuyện như vậy. Nếu không anh cũng phải chết.”

Mấy người trần đầy sát khí, hoàn toàn không hề đặt Diệp Lâm Quân vào mắt.

“Tôi cũng phải chết? Ha ha”

“Nói cho chủ các người biết, bọn họ là người của Diệp Lâm Quân tôi, các người không thể động vào.” Diệp Lâm Quân cười.

“Diệp Lâm Quân? Chúng tôi không quan tâm anh là ai. Những người này chúng tôi nhất định phải giết”

Kiếm khách củatTộc Bảo Long đều mắt ở trên trời, ai cũng có thần thái như ông trời vậy, hoàn toàn không đặt Diệp Lâm Quân vào trong mắt.

“Vậy thì chỉ có thể đánh thôi”

Diệp Lâm Quân cũng không nhiều lời, trực tiếp ra tay.

Cho dù tám người này có mạnh thế nào, gần như có thể diệt được tộc đứng sau Bắc Ma nhưng đối với Diệp Lâm Quân bây giờ mà nói, chẳng là gì cả.

Tám người đều bị Diệp Lâm Quân quét sạch như gió thu cuốn lá rụng.

Lúc này, Đội trưởng Viêm Long đã nhận truyền đến tin tức, nói rằng tộc Bảo Long sẽ không dừng tay, những tà môn ngoại tộc này nhất định phải diệt trừ toàn bộ.

“Tiêu Phong anh không nói những người này là người của tôi sao?” Diệp Lâm Quân chất vấn.

“Nói rồi, nhưng Đội trưởng Viêm Long bọn họ nói rằng nguy hiểm của Kinh thành đã hoàn toàn được tộc Bảo Long giải quyết, không có quan hệ gì với những tà môn ngoại đạo này.”

Nghe thấy Tiêu Phong giải thích, Diệp Lâm Quân đen mặt.

“Được, tôi đích thân đi cứu người.”

Diệp Lâm Quân lập tức khởi hành, rất nhanh đã đến ngọn núi thăm sâu nào đó ở phía Bắc.

Các thế lực lớn đã từng thần phục anh bây giờ đều là tàn binh bại tướng, bọn họ tập trung lại một chỗ, giữ lại hơi tàn.

Trong thời gian ngắn ngủi, các thế lực lớn đã tổn thất một nửa. Hàng trăm cao thủ Tộc Bảo Long áp đến trước mặt, chỉ cần một trận công kích, những người còn lại đều sẽ bị diệt hết.

Đúng vào thời khắc nguy nan này, Diệp Lâm Quân đến rồi.

“Là bọn họ đã giải trừ nguy hiểm của Kinh thành, coi như có công lao ngang nhau”

“Giết bọn họ, chính là không nể mặt Diệp Lâm Quân tôi.”

Diệp Lâm Quân nhìn thấy thương vọng thảm hại, rất tức giận.

“Bọn họ nhất định phải chết. Ai cản thì sẽ giết người đó.” Tộc Bảo Long không quan tâm ai cả.

Chuyện bọn họ đã nhận định thì không ai có thể thay đổi được.

“Là anh ta, chính là anh ta đã đánh bị thương tám người của chúng ta.”

Lúc này có người chỉ vào Diệp Lâm Quân nói.

“Hóa ra là anh. Được, lần này sẽ không tha cho anh nữa”

Bầu không khí của giương cung bạt kiếm của hai bên đang trên đà bùng phát. Vì sợ mọi chuyện lớn hơn, Đội trưởng Viêm Long cũng vội vàng chạy tới.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

“Chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, quả thật là do bọn họ đã giải trừ nguy hiểm của Kinh thành.

Bây giờ bọn họ là người của Nhất Vũ Kiên Vương”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play