Mí mắt bắt đầu điên cuồng giật loạn.

“Bọn họ là ai?”

Đây là nghi vấn của đám người Vương Thừa Lý Thái Sơn và Lôi Bách Thanh liếc nhau một cái, đột nhiên phát ra một trận cười lớn.

“Các anh em, quân chỉ viện tới! Cố gắng của chúng ta không uổng phí rồi!”

“Các anh:em, theo tôi chuẩn bị; cùng các anh em chỉ viện phản kích!”

Mấy nghìn người được thắp lên lòng nhiệt huyết, vội vàng gọi nhau.

Diệp Lâm Quân đứng trên đỉnh núi, ánh mắt lạnh lẽo.

Long Hán Châu và hòa thượng Long Hổ dẫn đầu mấy vạn đại quân, mong mỏi chờ đợi Diệp Lâm Quân hạ lệnh: “Phản bội người Lạc Việt ta, giết!”

“Truyền mệnh lệnh của tôi, giết giết giết! Một tên cũng không được để lại!”

“Giết”

“Giết!”

“Giết!”

Tiếng ra lệnh vang lên.

Mấy chục nghìn võ sỉ từ bốn phương tám hướng giống như nổi điên lao thẳng về phía Vương Thừa Vũ.

“Việc này…”

Vương Thừa Vũ nháy mắt trợn tròn.

Thật ra người anh ta mang tới không nhiều.

Thế lực chỉ có một phần ba, hai mươi nghìn người.

Vốn đối phó với mấy nghìn người đám Lý Thái Sơn dư xài.

Nhưng ai ngờ tình huống lại đột ngột xảy ra.

“Không được! Là kỳ binh Lạc Việt! Bọn họ không đến cảnh Đông mà là đến cảnh Tây!”

“Rút lui, chúng ta mau bỏ đi!”

Biến thực lực của đối phương cường đại.

Vương Thừa Vũ vội vàng cho người rút lui.

Nhưng Diệp Lâm Quân sẽ cho anh ta đường sống sao?

Sẽ không!

Sớm đã phong kín đường lui của anh ta rồi.

“Giết!”

“Rầm!”

“Bùm!”

“Răng rắc!”

Hai bên nhanh chóng lao vào chém giết.

Đám người đối đãi với phản đồ, đương nhiên là giết chết!

Cộng thêm ưu thế chiếm hết, bên Vương Thừa Vũ không ngừng có người ngã trong vũng máu.

Đám người chém giết đến đỏ cả mắt.

Nhất là khi đối diện với mấy tên phản đồ.

Càng không nương tay chút nào.

Một đao.

Một kiếm.

Một quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play