Anh đã đến một cảnh giới mà không ai có thể tưởng tượng được! Người muốn giết anh đều là cấp chí tôn! “Thuê Diệp Lâm Quân đến hướng dẫn cho kế hoạch Tiêm Long đi!” “Đúng lúc các hạt giống thiên tài mới của kể hoạch cũng vừa tìm đủ rồi!” Diệp Lâm Quân cũng không ngò rằng Bé Quân vừa ra tay lại gây ra luông phản ứng liên tục như vậy.
Ít nhất có mấy mươi người của môn phiệt Tây Đường đang nhắm vào bé Quân, muốn tranh giành nhận bé Quân làm học trò.
Lý Từ Nhiệm vẫn muốn bé Quân là một người bình thường.
Nhưng cô bé lại thể hiện tài năng đáng kinh ngạc như vậy, không thể nào làm một người bình thường nữa.
Cả môn phiệt Tây Đường sẽ không chịu nhượng! Nghe nói bé Quân có tài năng như thể, hoàng để Tây Đường và Hoàng Hải Bắc vội vàng từ Tây Đường đến, muốn giành lấy bé Quân.
Cuối cùng mười mấy người ở môn phiệt Tây Đường vì muốn giành bé Quân mà quậy đến mức không ai nhường ai, cuối cùng phải quyết định mở cuộc họp.
Diệp Lâm Quân và Lý Từ Nhiệm nhận được thông báo và yêu câu họ đưa bé Quân đến cuộc họp.
“Không! Bọn họ có tư cách gì làm thầy của bé Quân?” Diệp Lâm Quân đương nhiên không đồng ý.
Bây giờ ở trong mắt anh, Hoàng Hải Bắc cũng chẳng là cái đình gì, chứ đừng nói đến những người khác.
“Suyt! Nhỏ giọng đi, người khác nghe thấy sẽ phiền lắm!” Lý Từ Nhiệm nhắc nhở.
“Bây giò các tầng lớp cấp cao của môn phiệt Tây Đường đã rất thích tài năng của bé Quân, và sắp tới, dự chắc là ba môn phiệt khác cũng sẽ có người nhằm tới! Đến lúc đó nói không chừng cũng sẽ đến giành bé Quân..”
“Anh xem ai dám? Bọn họ đúng là phản rồi!” Ánh mắt Diệp Lâm Quân toát ra luồng khí sắc lạnh.
“Anh khoan kích động! Để cho bé Quân đến nơi khác, chỉ bằng giao con nó cho cao nhân của môn phiệt Tây Đường làm học trò. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đông À, Hạ Lạnh2.
Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất3.
Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng4.
Không Hẹn Mà Đến=====================================
Ít ra đều là người nhà, chúng ta cũng an tâm hơn một chút!” Lý Từ Nhiệm cân nhắc nói.
Nếu đã không tránh được, chỉ bằng thay bé Quân chọn một người thầy tốt.
“Không, anh không đồng ý!” Sao Diệp Lâm Quân có thể giao con mình cho đám phế vật đó dạy đỗ được? “Anh không đi, em đưa bé Quân đi!” Lý Từ Nhiệm dẫn Bé Quân vào phòng họp.
Diệp Lâm Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Trong phòng họp của nhà họ Lý, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Sắc mặt ai nấy cũng lạnh lùng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Bé Quân, mọi người đều rất vui.
Mọi người đều muốn nhào tới ôm cô bé.
Bé Quân sợ hãi tfốn-sau Lý Từ Nhiệm.
Hoàng Hải Bắc nhìn thấy Diệp Lâm Quân, ông ta mỉm cười nói: “Tôi thật sự không ngờ con cậu lại có tải hăng ñhử yậy!”
Kể từ khi kinh mạch của Diệp Lâm Quân bị phá hủy, ông cũng từ chối chức vụ ở Trấn Thiên Điện, trở về địa phương của mình.
Ông ta không kiêu ngạo cũng không sợ Diệp Lâm Quân. Suy cho cùng, Diệp Lâm Quân cũng chỉ là một người bình thường.
“Điều đó đương nhiên!” Diệp Lâm Quân cười khinh một cái.
Nhìn thấy Diệp Lâm Quân, Hoàng đế Tây Đường chỉ gật đầu.
Bây giờ Diệp Lâm Quân không còn là chủ nhân của tứ đại môn phiệt nữa. Không đuổi anh ra ngoài là đã niệm tình xưa lắm rồi.
“Hôm nay, mười bảy-thành viên cấp cao của môn phiệt Tây Đường đều ở đây! Chúng ta họp bàn để quyết định xem ai sẽ nhận bé Quân làm học trò!”
“Ngoài ra cũng nên tham khảo ý kiến của ba mẹ con bé!” Hoàng đế Tây Đường nói.
“Đúng, để cho ba mẹ đứa nhỏ nói trước, bé Quân nên theo ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT