“Chuyện này là thật sao?” Hoàng Vạn Sinh nghỉ ngờ hỏi.
“Tự xem danh sách!”
“Các anh em trong đội cảm tử đều rất dũng cảm, vì để tiêu diệt Bắc Ma, không có ai sống sót trở về. Nhưng ba mười chín người này chín là sự sỉ nhục của Lạc Việt! Một đám ăn hại, hèn nhát!”
Sau khi nhóm người này rời đi.
Hoàng Vạn Sinh và Hoàng Mộ Phong rất tức giận.
“Diệp Lâm Quân mày không chết yên đâu!”
“Mày lấy danh tao làm quân đào tẩu? Bây giờ cả Lạc Việt đều biết, danh tiếng Hoàng Mộ Phong tao bị ô nhục rồi!”
Hoàng Mộ Phong hét lên.
“Mẹ kiếp, không ngờ thằng nhóc đó lại làm thế! Ba hận không thể giết nó!”
Hoàng Vạn Sinh sát khí đăng đằng.
“Trước đây Diệp Lâm Quân từng là chiến thần Côn Luân, vậy mà lại làm kẻ đào tẩu? Đúng là nực cười”
Ngô Thị Lan và những người khác cũng chỉ trích.
Sắc mặt Lý Từ Nhiệm cũng bớt căng thẳng một chút.
Diệp Lâm Quân còn-sống: Hơn nữa, cô tin rằng Diệp Lâm Quân không phải là kẻ đào tẩu.
Điều này cũng mang ý nghĩa Hoàng Mộ Phong sẽ sống cuộc sống mai danh ẩn tính trong tương lai.
Tuyệt đối không được xuất hiện với thân phân “Hoàng Mộ Phong”
được nữa.
Nếu không sẽ bị vạn người phi nhổ.
Cả nhà bọn họ hận chết Diệp Lâm Quân.
Đám người Hoàng đế Tây Đường ngược lại không nói gì, đều đang đợi mệnh lệnh của Diệp Lâm Quân.
Trấn Thần Điện cũng thế…
Kinh thành.
Vệ binh Viêm Long.
“Diệp Lâm Quân đâu? Bây giờ Bắc Ma thất bại rồi, liên minh báo thù chắc chắn sẽ trắng trọn thoát khỏi Lạc Việt”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT