Hoàng Đế Tây Đường: “…”

Ông ta đã sớm không còn là chủ nhân của Tây Đường nữa rồi.

Mà là Diệp Lâm Quân!

Mấy người khác nói: “Đúng vậy, nhanh đổi đi.

Ông hoàn toàn khác trước kia, làm chúng tôi quá thất vọng!”

“Diệp Lâm Quân tới!”

Lúc này một giọng thét dài truyền tới.

Chỉ thấy những cao thủ của Bắc An dẫn theo Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương đi vào giữa sân.

Thoáng chốc, hơn ngàn ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

Môn phiệt Tây Đường thì nhao nhao cúi đầu.

Trong đầu như đang nói: “Chúng tôi không có bất cứ liên quan gì tới chuyện này.

Hoàng Đế Tây Đường cũng không dám nhìn.

Ánh mắt Bắc An vương lạnh lùng quét tới trên người Diệp Lâm Quân.

Bắc An vương cao giọng quát: “Diệp Lâm Quân, cậu có biết tội của mình không?”

Diệp Lâm Quân cười: “Có tội gì? Với ông là ai, có tư cách gì hỏi tội tôi?”

“Nghe cho kỹ, tôi chính là trưởng môn của môn phiệt Bắc An, Bắc An vương! Tôi có tư cách!”

“Trước đó cậu giết người trong tộc tôi, Phó Thần Minh và bốn người nữa, làm tổn thương đệ tử của tôi! Bây giờ cậu lại luân phiên giết hại người của tứ đại môn phiệt! Cậu biết tội chưa?”

Bắc An vương nhìn chòng chọc vào Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân nghe xong thì nhìn về những người khác: “Các người cũng tới hỏi “Đương nhiên, anh giết nhiều người của chúng tôi như vậy, hôm nay chúng tôi tới chính là để hỏi tội. Anh nợ máu thì phải trả bằng máu!”

Long Ngạo Thiên phẫn nộ quát lên.

“Các người dựa vào đâu mà chắc chăn là do tôi làm?”

Diệp Lâm Quân cười.

“Bởi vì có chứng cứ!”

“Ha ha, những chứng cứ này quá rõ ràng rồi sao? Nếu như tôi đánh lén thì sao lại để lại nhiều chứng cứ như vậy?”

Diệp Lâm Quân hỏi ngược lại.

“Các người đúng là một đám ngu xuẩn!”

“Diệp Lâm Quân đừng có cãi chày cãi cối nữa! Cậu có thừa nhận là mình giết người không?”

Bắc An vương nóng nảy hô.

“Phó Thần Minh và bốn đệ tử của ông ta là do tôi giết, vì bọn họ phản bội Lạc Việt! Các đệ tử của ông cũng do tôi đả thương, bởi vì bọn họ mai phục tôi.”

“Còn về việc gần đấy…”

Diệp Lâm Quân vừa định giải thích chuyện gần đây liền bị Bắc An.vương ngắt lời: “Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi? Cậu ta thừa nhận giết người! Chúng ta không cần chứng cứ nữa!”

“Hả?”

Ngay cả Diệp Lâm Quân đều ngây người.

“Được, đã thừa nhận, vậy thì nợ máu phải trả bằng máu đi!”

Bầu không khí giương.cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng, Hoàng Đế Tây Đường cũng hoàn toàn không khống chế được: Cuối cùng vẫn đến mức này.

Diệp Lâm Quân cười: “Vậy thì tới đi!”

Trải qua một trận Cửu Long, tâm tình và thực lực của anh đều tăng vọt về chết.

“Giết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play