Lúc này, mấy người của Hoàng Mạnh Hùng đi tới.
“Ông Hùng, tên bán nước này muốn trốn ra nước ngoài, hắn chính miệng thừa nhận, chúng ta bắt hắn lại đi?” Lý Hồng Thắng chờ chỉ đạo.
“Cút!” Hoàng Mạnh Hùng đẩy Lý Hồng Thắng sang một bên.
Diệp Lâm Quân nhìn mấy người Hoàng Mạnh Hùng và Hoàng An Nhiên nói: “Cứ đợi đi, trong ba tháng, tôi nhất định sẽ đến đón vợ con tôi về!”
“Được, tôi muốn xem thử cậu làm sao dẫn vợ con cậu đi được?” Hoàng Mạnh Hùng toát mồ hôi lạnh khi nói ra câu này.
Sau đó, Diệp Lâm Quân rời đi.
Hai nhà Lý – Trịnh cảm thấy có chút không hiểu cách làm của Hoàng Mạnh Hùng.
Tại sao lại khoan dung với Diệp Lâm Quân như thế, tùy ý để anh rời đi?
Mà không phải là bắt lại sao?
Sau khi Diệp Lâm Quân rời đi, anh không hề quay đầu nhìn lại.
Anh sợ rằng một khi quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.
Sau đó, anh đi một mạch đến Kinh Thành.
Trong một trang viên nào đó ở Kinh Thành.
Mấy người Hắc Phụng Hoàng và Hắc Hổ cùng tụ hội.
“Ha ha ha, vừa rồi thủ lĩnh có gửi tin tức tới, ngài ấy đã chuẩn bị chu toàn cả rồi! Chỉ cần Nhất Vũ Kiên Vương tới, tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót trở về!”
“Lần này các thế lực lớn bằng giá nào cũng muốn đến giết Nhất Vũ Kiên Vương! Cho nên cho.
dù có trả giá tất cả, cũng phải giết chết hắn khi hắn ở nước ngoài!” Hắc Phụng Hoàng mỉm cười.
Mấy người Hắc Hổ vô cùng phấn khích: “Thế thì tốt quá, bây giờ vì chuyện Diệp Lâm Quân bị định tội danh là kẻ bán nước, đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho Lạc Việt! Nếu giết Nhất Vũ Kiên Vương, sẽ là đả kích rất lớn đối với Lạc Việt! Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hưng phấn!”
“Ừm ừm, không sai! Thứ đang đợi Nhất Vũ Kiên Vương lần này chính là thiên la địa võng và vô vàn cao thủ ẩn sĩ khác, một mình hắn mạnh tới cỡ nào?”
“Thủ lĩnh đích thân lên kế hoạch mọi chuyện, Nhất Vũ Kiên Vương không còn khả năng sống sót trở về rồi!”
Sau khi Diệp Lâm Quân đến Kinh Thành.
Tinh Quốc nơi tổ chức ra diễn đàn châu Đông Phương đã đặc biệt phái người đến đón anh.
Dẫu sao theo quy tắc, mỗi nước chỉ có một người được tham dự. .
||||| Truyện đề cử:
Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi |||||
Diệp Lâm Quân đeo mặt nạ Viêm Long, vác theo Viêm Long Kiếm và đeo một chiếc nhẫn Viêm Long Giơ cao long kỳ của Lạc Việt!
Một người, một kiếm, một cờ.
Lạc Việt là anh, anh cũng chính là Lạc Việt!
Cờ không gãy, Lạc Việt vẫn còn.
“Nhất Vũ Kiên Vương, lần này Lạc Việt không thể cung cấp cho ngài thêm sự trợ giúp nào nữa!”
“Tất cả mọi thứ đều phải dựa vào bản thân ngài thôi! Đối phương cũng biết được phong thái của nước Lạc Việt!” “Thà chết trên chiến trận, cũng không thể đánh mất tôn nghiêm của Lạc Việt! Cho dù là thời khắc nào, cò của Lạc Việt cũng không được đổ xuống.
“Nếu như ngài không thể quay lại, hãy yên tâm, người thân của ngài sẽ có Lạc Việt chăm lo” Trước khi rời đi, vệ binh Viêm Long đã căn đặn Diệp Lâm Quân mấy câu.
“Nghiêm chào!” Mọi người đứng nghiêm, mắt tiễn Diệp Lâm Quân lên máy bay.
Sau khi nghe những lời căn đặn của vệ binh Viêm Long, trong lòng Diệp Lâm Quân cảm thấy rất yên tâm.
Ít nhất cũng không cần phải lo lắng cho mấy người Lý Từ Nhiệm…
Trên máy bay, mấy người của Tỉnh Quốc nhìn thấy Diệp Lâm Quân đều lộ ra nụ cười đắc ý.
“Lạc Việt quả nhiên là nước lớn, tấm gương tốt của châu Đông Phương! Chúng ta bái phục!” “Hy vọng ngài có thể giữ vững cò của Lạc Việt không bị đổ..
” “Hửm?” Mọi người sửng sốt trong giây lát, rôi phá lên Cười.
Ngay cả người còn đi không nồi, còn muốn cắm cờ ở nơi cao nhất à? Các sứ giả Tỉnh Quốc rời đi trước.