Môn phiệt Bắc An không còn cách nào khác, đành phải cho hoàng đế Tây Đường một ít mặt mũi.
Dù sao thì tổn thất của môn phiệt Bắc An không quá lớn, chỉ là chết mất mấy người Phó Thần Minh.
Không quan trọng, còn chẳng bằng sĩ diện.
Hoàng đế Tây Đường lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Đôi khi có những vấn đề thiên hạ không thể tưởng tượng hoặc không thể giải quyết, thì chỉ cần một câu nói của ta thôi!”
Đây chính xác là như thế Căn bản là không có cách nào để giải quyết vấn đề của một người bị môn phiệt Bắc An truy giết.
Nhưng ông ta chỉ cần nói một câu.
Chủ yếu là do ông ta nghĩ rằng Diệp Lâm Quân cũng vậy.
Mặc dù cậu ta rất mạnh mẽ, có thể được coi như là người kế thừa của Ngũ Long của Lạc Việt.
Nhưng trước khi cậu ta trở nên vĩ đại, môn phiệt Bắc An hoàn toàn có thể xóa sổ cậu ta.
Thực ra giữa cậu ta và người thường không gì khác biệt, nhưng môn phiệt Bắc An sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi cái chết.
Vậy nên ông giải quyết vấn đề này cho Diệp Lâm Quân, để cho Diệp Lâm Quân nợ ông ta một ân tình.
Ông muốn cho Diệp Lâm Quân hiểu được sức mạnh và giá trị của môn phiệt Tây Đường.
Ngày hôm sau.
Hoàng đế Tây Đường chuẩn bị đến gặp Diệp Lâm Quân.
Bà cụ và những người khác muốn đi theo, nhưng đều bị Hoàng đế Tây Đường ngăn lại.
“Các cô cậu đi chỉ thêm phiền! Hơn nữa, chàng trai trẻ sẽ trở thành người của môn phiệt sớm thôi Tây Đường! Lúc đó các cô cậu hãy đến chào hỏi!”
Ngay sau đó, Hoàng An Nhiên đưa Hoàng đế Hoàng đế Tây Đường đến biệt thự.
“Chàng trai trẻ, Hoàng.Mạnh Hùng của môn phiệt Tây Đường và cháu gái xin được gặp!”
Hoàng đế Tây Đường hô lên.
Diệp Lâm Quân nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh mở cửa.
“Ông có chuyện gì vậy?”
Diệp Lâm Quân cau mày.
Nhóm người này đúng là âm hồn không chịu tiêu tan, cứ phải bám theo quấy rầy anh.
“Chàng trai trẻ, Hoàng Mạnh Hùng đến đây chúc mừng ngài!”
“Hả?”
“Chúc mừng cái gì? Có chuyện gì vui à?”
Diệp Lâm Quân hoang mang.
“Chàng trai trẻ, tối iôrn qua tôi biết được chuyện ngài có ân oán gì đó với môn phiệt Bắc An, cho nên tôi đích thân ra mặt giải quyết chuyện này!”
“Chàng trai trẻ, cho dù lúc trước ân oán của ngài với bọn chúng lớn như thế nào đi chăng nữa, nhưng từ nay về sau, môn phiệt Tây Đường sẽ không bao giờ truy cứu! Ngài không cần phải lo cho mạng mình nữa!”
Hoàng đế Tây Đường đắc ý nói.
Cuối cùng thì Diệp Lâm Quân cũng hiểu.
Tại sao những người của môn phiệt Bắc An đang phục kích xung quanh lại biến mất…
Hoá ra là ông ta làm!
Nhưng Diệp Lâm Quân ta đây mà lại cần ông làm vậy sao?
Anh không thèm quan tâm đến môn phiệt Bắc An!
Nếu anh muốn truy cứu thật thì anh âm thâm xử gọn lũ lâu la đó rồi.
“ôm”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng đáp lại.
“ừ2”
Thái độ của anh khiến Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên đều sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT