Hoàng đế Tây Đường liếc Hoàng An Nhiên một cái rồi nói: “Nếu cậu ta còn chưa kết hôn thì An Nhiên có thể gả cho anh ta! Tương lai chắc chắn sẽ vinh quang vô hạn!”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng An Nhiên đỏ bừng.

Đối với những người tập võ từ nhỏ như họ mà nói, cường giả là những đối tượng rất đáng ngưỡng mộ.

Diệp Lâm Quân rất phù hợp đó!

“Được rồi, vậy quyết định như vậy đi!”

Hoàng đế Tây Đường cũng mỉm cười.

Trong đầu ông ta đã bắt đầu mơ thấy Diệp Lâm Quân sẽ trở thành cháu rể tương lai rồi đấy…

Lúc bấy giờ, cụ bà dẫn theo một nhóm người nhà họ Lý đến bên Hðồ Tây Tử.

“Anh cả, bọn em đến đón anh này!”

Bà lão hô to.

Những người phía sau vừa phấn khích vừa khẩn trương.

Hai nhóm người sẽ gặp nhau sớm thôi.

Bên phía Lý Hồng Thắng thì đang tính xem làm sao để Diệp Lâm Quân gặp mặt Hoàng đế Tây Đường.

Nếu gặp trực tiếp thì hình ảnh đó thú vị lắm đó.

Thậm chí Diệp Lâm Quân còn không có cơ hội khóc lóc cơ.

“Đúng rồi, mọi người nghĩ xem, có khi nào là chàng trai trẻ ở ngay trong đại sảnh không? Bởi vì toàn bộ biệt thự đều tìm cả rồi, chỉ chừa mỗi đại sảnh ra thôi!”

Đột nhiên có người đề nghị.

“Đúng vậy, có thể đấy!”Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé cả nhà!

Mọi người đều vỗ trán.

Ngô Thị Lan lập tức ra lệnh: “Trịnh Văn Viễn, mau chạy tới tiền sảnh xem thử đi, nhanh lên!”

Trịnh Văn Viễn, người được nhận lệnh, lập tức lao về phía đại sảnh nhanh như một tia chớp.

Những người khác cũng tăng tốc độ để bắt kịp anh ta.

Trịnh Văn Viễn phi như bay, nhưng vừa được nửa đường lại tình cờ gặp được Diệp Lâm Quân.

“Anh rể Diệp, sao anh lại ở đây?”

Trịnh Văn Viễn kinh ngạc hỏi.

Nghĩ đến Hoàng Đế Tây Đường và những người khác sau lưng, Trịnh Văn Viễn muốn toát mồ hôi lạnh.

Nếu để họ nhìn thấy, chắc chắn Diệp Lâm Quân sẽ gặp nguy hiểm.

“Anh rể Diệp đi theo em, mười phút sau anh hãy rời đi!”

Không nói thêm tiếng nào, Trịnh Văn Viễn phụ đẩy Diệp Lâm Quân trốn ở hoa viên bên cạnh.

Diệp Lâm Quân hiểu ý của Trịnh Văn Viễn, anh không ngăn cản.

Sau khi giấu người kỹ càng, Trịnh Văn Viễn mới chạy đến đại sảnh.

Ngay sau đó, khoảng chừng mấy trăm người ở đường lớn của trang viên đổ xô vào đại sảnh.

Sau khi mọi người rời đi, Bắc Thiên Vương mới đẩy Diệp Lâm Quân ra khỏi đây.

Trong đại sảnh.

Trịnh Văn Viên đến, chỉ nhìn thấy Lý Từ Nhiệm và bé Quân.

“Không gặp ai khác phải không?”

Trịnh Văn Viễn hỏi.

“Cậu ơi, bé Quân đã nhìn thấy ba…”

Bé Quân vô thức nói.

Trịnh Văn Viên lập tức nói: “Bé Quân, lát nữa sẽ có người hỏi cháu, nhất định đừng nói là ba đã ở đây, biết chưa?”

“Cậu, bé Quân biết rồi.”

Bé Quân ngoan ngoấn gật cái đầu nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play