Nhưng mà hai người thật sự bội phục Nhất Vũ Kiên Vương từ tân đáy lòng.

“Trần Hữu Đạo, anh vậy là không được…

Vẫn quá kém!” Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

Đây là đánh giá khách quan của anh.

Nếu Trần Hữu Đạo bị thảy vào giữa đám người này thì chỉ ở mức trung bình mà thôi.

Nhưng anh ta cũng là Chiến Thần Văn Lang! Đây đúng là một sự sĩ nhục đấy “Tôi…

Sắc mặt Trần Hữu Đạo rất khó coi.

Nhưng anh ta siết chặt tay lại: “Nhưng ít nhất tôi mạnh hon Diệp Lâm Quân! Bây giò cao thủ của các thế lực ngầm xuất hiện rồi, tôi không mạnh bảng chúng cũng là chuyện thường!” “Ha ha…”

Diệp Lâm Quân cười lạnh một tiếng.

Chấp niệm của Trần Hữu Đạo đối với anh sâu thật đấy.

Anh mà kém anh ta ư? Ha hai Anh có thể nghiền nát Trân Hữu Đạo chỉ bằng một ngón tay! Vậy mà anh ta vẫn cho là vậy hả? Nhưng mà Trần Hữu Đạo cũng thấy hổ thẹn ít nhiều.

Nhất Vũ Kiên Vương trước mặt anh ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, anh ta thật sự tâm phục.

“Vì sao hai người tới Giang Bắc? Có nhiệm vụ gì sao? Sao tôi lại không biết?” Diệp Lâm Quân bắt đầu chất vấn.

“Điều này…”

Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam nhìn nhau hồi lâu, không biết phải trả lời như thế nào.

Về chuyện của Diệp Lâm Quân, họ không dám nói Nhất Vũ Kiên Vương.

“Tôi đã dặn là không nên dành thời gian và sức lực cho những việc vô ích ngay từ đầu mài!

Hiểu không?”

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

“Vâng, hiểu rồi!”

Mọi người đều gật đầu.

Lần này cũng đủ dạy cho họ một bài học.

“Xin hỏi Nhất Vũ Kiên Vương, kẻ đã ra tay với chúng tôi là ai vậy?”

Phàn Thắng Nam hỏi.

“Chuyện này không liên quan gì hai người!

Đừng hỏi nhiều!”

Mấy người Trần Hữu Đạo rời đi.

“Về sau chúng ta phải cẩn thận, Lạc Việt không còn an toàn nữa!”

Trần Hữu Đạo thở dài.

“Không ai mong điều này xảy ra mà…”

Phàn Thăng Nam toát mồ hôi lạnh.

“Cuối cùng thì tôi cũng biết mình thua kém thế nào rồi! Tôi sẽ luyện tập chăm chỉ hơn! Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn là chấp niệm của tôi, anh ta không phải đối thủ của tôi, tôi nhất định phải đánh bại anh ta một lần nữa!”

Hai mắt Trần Hữu Đạo sáng lên.

“Điện chủ, cuối cùng lần này bọn chúng cũng để lộ dấu vết! Dù sao bọn chúng đã bí mật phong tỏa cả Giang Bắc cơ mài! Cho nên chúng ta đã lần được manh mối!”

Tây Thiên Vương nói.

Diệp Lâm Quân cười: “Được, tôi biết rồi! Lần này, sai lầm lớn nhất của bọn chúng chính là chọn ra tay ở Giang Bắc!”

“Thông báo cho các bộ, kiểm tra cho tôi!”

Liên Minh Báo Thù có nghĩ thế nào cũng không đoán được việc có người đột ngột xuất hiện.

Kế hoạch hoàn hảo của chúng lại thất bại.

Nhưng mà tin tức lớn nhất gần đây vẫn là môn chủ của môn phiệt Tây Đường, một trong bốn môn phiệt lớn, người được xưng là Hoàng đế Tây Đường – Hoàng Mạnh Hùng đã xuất hiện.

Sau này ông ta sẽ đến nhà họ Lý ở Giang Bắc.

Việc này khiến địa vị của nhà họ Lý tăng vọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play