Cao Khánh Dư ngạo nghễ nhìn anh: “Biến mất một năm rưỡi, anh không cho cô Nguyên một lời giải thích gì hay sao? Cứ muốn cho qua như thế này thôi à? Anh xem có hợp lý không?”
Khi Cao Khánh Dư nói điều này, thì Lý Từ Nhiệm cũng nhìn sang.
Cô chỉ chờ Diệp Quân Lâm xuất hiện và cho cô một lời giải thích.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Phùng Ngọc Hân cũng tức giận nói: “Diệp Quân Lâm nói mau! Một năm rưỡi nay anh đã ở đâu vậy? Anh đi làm gì? Nói hết chỉ tiết ra đi, cho dù thế nào thì anh cũng phải cho Từ Nhiệm và Quân Hạ một lời giảithích về chuyện này!”
Lý Từ Nhiệm cũng,gật gật đầu: “Đúng, những gì Ngọc Hân nói chính là suy nghĩ của em!
Cho em mộtlời giải thích đi!”
Cao Khánh Dư và Lâm Phụng Tiên nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ mặt khôi hài.
Họ muốn xem xem Diệp Quân Lâm sẽ bịa ra thứ vớ vấn gì đây? “Cái này…
Diệp Quân Lâm có chút do dự.
“Nói đi! Chắc cậu sẽ không muốn nói là mình đi bảo vệ đất nước đấy chứ?”
“Có thể lắm! Loại người này cái gì mà nói ra không được!” Diệp Quân Lâm nhìn Lý Từ Nhiệm nói: “Đúng vậy, anh thực sự đang bảo vệ gia đình và đất nước này! Anh thực sự không còn cách nào khác cả! Bởi vì đây là hành động cấp cao nhất và cần được giữ bí mật.
Vì vậy anh mới không thể nói cho em biết!” Nhưng sau khi Diệp Quân Lâm nói xong, một số người đã nhìn anh với vẻ ngạc nhiên và tức giận.
“Em gái, thấy rồi chứ? Miệng toàn lời nói đối! Anh nói bảo vệ gia đình và đất nước, thì cậu ta còn thật sự đám nói như vậy đấy!” Lâm Phụng Tiên có vẻ tức giận.
Vốn đĩ tính khí anh ta rất cục cằn, giống như một con chúa quỷ mà ai ai ở Kinh Thành cũng sợ hãi.
Điều anh ta ghét nhất là bộ dạng Diệp Quân Lâm như vậy.
Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng cảm thấy không đáng tin cây.
“Em đang nói anh mau cho em một lời giải thích, chứ không phải bảo anh nói mấy lời vớ vấn để lừa eml” Trong ánh mắt Lý Từ Nhiệm ngập đây nước mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
Lâm Phụng Tiên lạnh lùng nói: “Em gái, bỏ đi, chúng ta không cần cậu ta giải thích nữa! Cậu ta không có liên quan gì đến em, cũng không có liên quan gì đến đứa bé cả.”
“Không có liên quan sao? Sao lại không có liên quan gì chứ? Đứa nhỏ là con của tôi!” Diệp Quân Lâm tức giận.
“Tôi nói cho câu biết, đứa nhỏ tên là Đoàn Lê Quân! Hiểu chưa? Từ Nhiệm đã hoàn toàn quên cậu rồi, em ấy coi cậu như đã chết rồi!”
“Lúc em ấy sinh con thì cậu ở đâu chứ? Cậu đã làm tròn trách nhiệm của một người ba chưa? Cậu còn chạy về đây làm gì hả?” Lâm Phụng Tiên gầm lên.
“Diệp Quân Lâm nhà cậu, đồ câm thú, tôi đánh chết cậu coi như xong chuyện!” Kèm theo một giọng nói tức giận, tất cả người của nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh đều đã đến.
Ngô Thị Lan định cầm gậy đánh Diệp Quân Lâm.
“Bà ngoại, đừng!” Lý Từ Nhiệm lập tức ngăn lại.
“Diệp Quân Lâm, tao thực sự không biết phải nói gì với mày cả.
Mày còn dám ra mặt! Lại còn dám đến quấy rầy Từ Nhiệm?”
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên tức giận đến chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT