Mọi người đồng loạt hít vào một hơi thật sâu.

Mặt Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh biến sắc.

Hơn nửa năm nay, Diệp Quân Lâm vẫn luôn không hề chuẩn bị gì cả.

Dựa vào anh để thành công vượt qua thử thách thì không ổn.

Bọn họ chỉ có thể hi vọng rằng Diệp Minh Thiên là người hay quên, từ lâu đã quên hết chuyện này rồi.

Nhưng bây giò xem ra, Diệp Minh Thiên không chỉ không quên, mà còn đặc biệt tới thúc giục.

Thế này thì đúng là xong rồi! Bị nhà họ Diệp nhắm vào, quả nhiên không có kết cục gì tốt đẹp mà! Diệp Quân Lâm bình tĩnh nhìn Diệp Minh Thiên, cười nói: “Đã khiến ông phải bận tâm rồi, đối phó với một cái nhà họ Diệp nhỏ bé, tôi vẫn làm được.

Đây đều là chuyện nhỏ, không thể nào sánh được với việc con tôi chào đời.”

Kiêu căng! Vẫn kiêu căng như vậy! Đến gia chủ của một dòng họ đứng thứ nhất ở Lạc Việt cũng không coi ra gì.

Đồ điên! Một kẻ điên một trăm phân trăm! Nói dễ hiểu một chút, thì chính là đầu óc của Diệp Quân Lâm có vấn đề! Vậy mà lại dám coi thường Diệp Minh Thiên! Lý Từ Nhiệm cũng tức giân rồi.

Đã là lúc nào rôi mà còn nói mấy lời lẽ ngông cuồng tỏ vẻ đó chứt Có ý nghĩa gì không? Nói đăm ba câu ngang ngạnh như thể, người khác liên có thể tha cho anh? Đó là chuyện không thể đâu!

Mấy người bên Ngô Thị Lan lại càng tức giận.

Đầu đang nhao nhao chửi Diệp Quân Lâm là đồ điên.

Đây là bố ruột của cậu, mau quỳ xuống mà dập đầu mấy cái, nói mấy lòi dễ nghe đi.

Không những có thể giải quyết được khó khăn, mà còn có thể trở về nhà họ Diệp làm cậu lớn.

Chuyện tốt biết bao! Tiếc là cái thằng nhóc này chẳng hiểu biết gì cả, đầu óc cứ như là một người điên vậy.

“Ngài Diệp đáng kính, chúng tôi thay thằng nhóc này xin lỗi ngài! Nó chỉ là cố chấp mà thôi!

Thực ra không có ý gì khác đâu ạ!”

“Vâng, không sai! Nó là một đứa trẻ ngoan! Chỉ cần ngài thừa nhận nó, đảm bảo nó sẽ không gây rắc rối cho ngài đâu ạ!”

Ngô Thị Lan, Trịnh Quốc Thắng và nhiều người khác đều đang quỳ trên mặt đất, bắt đầu nói lời ngon ngọt với Diệp Minh Thiên.

Đây là hi vọng duy nhất của bọn họ rồi.

Nếu như thật sự làm Diệp Minh Thiên cảm động, đối với bọn họ cũng chính là cơ hội tốt để lên như diều gặp gió.

Không ngờ rằng Diệp Minh Thiên cười nhạt nói: “Từ bỏ đi, các người có tâm tư gì ta đều biết rất rõ rồi “Nói cho các người biết là không thể nào!

Đừng nói là bây giờ ta thừa nhận nó là con trai ta, cho dù là nó thành công vượt qua thử thách rồi, †a cũng sẽ không thừa nhận nó là con trai ta! Trừ khi có thể đạt đến trình độ của top 3 của bảng xếp hạng những tay kiếm hàng đầu!”

iện với mặt vô tình của Diệp Minh Thiên, mấy người Ngô Thị Lan trợn tròn mắt.

“Top 3 của bảng xếp hạng những tay kiếm giỏi nhất … ờm..”

Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng đều biết điều đó có nghĩa là gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play