“Xoạt xoạt”

Lão quỳ xuống trước mặt Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình. Dường như chính lão cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Nguyên là quản gia của gia đình Diệp Minh Thiên, phụ trách những công việc hằng ngày trong gia đình.

Không giống như Diệp Vân, Diệp Vân chủ yếu sẽ ở bên cạnh Diệp Minh Thiên với nghĩa vụ bảo vệ.

Năm đó Diệp Minh Thiên và Chí Oánh yêu nhau, chính Diệp Nguyên đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Là lão một mực che giấu hoặc đã làm gì đó. Nếu không, tình yêu của hai người từ lâu đã bị phát hiện rồi. Diệp Nguyên rất coi trọng con người của Chí Oánh.

Lão không chỉ thuyết phục Chí Oánh và Diệp Minh Thiên ở bên nhau, thậm chí còn khuyên bảo Diệp Minh Thiên đừng bỏ rơi vợ con mình.

“Diệp Nguyên, ông biết rồi đúng không?”

Diệp Minh Thiên tức giận nói.

Diệp Nguyên là người hiểu được mức độ nghiêm trọng cúa sự việc.

“Cậu chủ, Diệp Nguyên tôi biết rõ!” Diệp Nguyên nói.

“Ông nói đi, đã có chuyện gì xảy ra?”

Diệp Minh Thiên nhìn chằm chằm Diệp Nguyên: “Liệu liệu mà giải thích ra cho tôi, vì sao đứa bé kia lại còn sống?”

Diệp Nguyên thở dài cất lời: “Tôi đã quay lại sau khi cậu bỏ rơi đứa bé trên núi, cậu chủ. Tôi không thể nhẫn tâm mà nhìn đứa bé đó chết đi như vậy được. Đó là một sinh mệnh khoẻ mạnh, đáng được sống trong cuộc đời này, hơn nữa nó còn là máu mủ của chính cậu!”

Long Thanh Tình lập tức lên tiếng cảnh cáo ông:”Vớ vẩn! Diệp Minh Thiên chỉ có một máu thịt duy nhất, chính là Thần nhi! Loại kia là cái gì?

Chỉ là một đứa con hoang, làm sao có thể xứng đáng mang họ Diệp được. Ở đây sẽ không có ai thừa nhận nó là cốt nhục của Diệp Minh Thiên hết!”

Diệp Nguyên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Dù sao, tôi cũng không thể nhãn tâm mà nhìn thấy cốt nhục của cô Oánh chết trên núi được. Vì vậy tôi mới quyết định ôm đứa bé đi, đưa đứa bé đến phố Giang Bắc! Coi như cho đứa bé một cơ hội được sống, nếu may mắn thì sẽ được ai đó nhận nuôi, còn nếu như chết vì lạnh cóng, thì cũng chỉ là do ý trời. Thế mà số mạng không nhỏ đâu, lại được nhà họ Diệp ở Giang Bắc nhận nuôi! Xem ra là còn chưa tới số mà Điều này, chính Diệp Quân Lâm cũng không ngờ tới, răng có một người như vậy cứu mạng anh. Nếu không có Diệp Nguyên cứu anh đến Giang Bắc, chắc chắn khi đó Diệp Quân Lâm sẽ chết trong núi, không cách nào có thể sinh tồn được.

“Hồng hộc hồng hộc…”

Sau khi nghe Diệp Nguyên giải thích, Diệp Minh Thiên há miệng thở hổn hển.

“Thì ra là ông! Là chính ông đã hại tôi! Từ lâu tôi đã cho rằng đưa bé này đã chết!” Diệp Minh Thiên đập bàn hét lớn.

“Xoạt xoạt…”

Ông ta hất tung mọi đồ đạc trên bàn một cách mất bình tĩnh. Toàn bộ những đồ vật quý giá trên bàn đều rơi xuống đất vỡ vụn.

“Diệp Nguyên, ông có biết, nếu như nó còn sống sẽ-ảnh hưởng đến tôi như thế nào không?

Nó chỉ đem lại sự xấu hổ mà nhục nhã mà thôi!

Đầu óc ông bị nước tràn vào sao? Tại sao lại hành động như vậy?” Diệp Minh Thiên tức giận nói.

Long Thanh Tình tiến lên, hung hăng giáng một bạt tại lên mặt Diệp Nguyên: “Tên quản gia ngu xuẩn! Sao ông không chết luôn đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play