Rất hiển nhiên, hai người bạn thân này của Lý Từ Nhiệm bị văn hóa nước ngoài hun đúc cùng bồi đắp lâu ngày.

Nên đã dưỡng thành thói quen ra vẻ cao quý hơn người!

Chắc là nhìn người trong nước đều không thuận mắt, cứ luôn cảm thấy bọn họ thấp hơn mình một đẳng cấp.

Diệp Quân Lâm có thể sâu sắc cảm nhận được ánh mắt của hai người họ khi nhìn mình.

“Nguyên à! Vốn dĩ hai đứa mình không định tới tham gia hôn lễ của cậu đâu!”

Hà Vũ Trúc với Trân Nhã Vân nói.

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm hơi thay đổi: “Hả?

Tại sao vậy?”

“Nguyên à, nói thật, cậu có bộ dạng xinh đẹp nhất, nhưng ánh mắtthì lại kém nhất! Bọn mình không vừa lòng với chồng cậu! Vừa mới đầu bọn mình tưởng rằng cậu lại đổi một người khác!

Nhưng ai ngờ vẫn là anh ta!”

Hà Vũ Trúc lạnh giọng nói.

Trần Nhã Vân cũng bất lực thở dài: “Nguyên à, cậu cũng từng đi du học rồi, cũng từng tiếp nhận sự hun đúc của văn hóa nước ngoài. Cộng thêm điều kiện của cậu, vậy ánh mắt của cậu phải nên cao tới tận trời mới đúng! Sao lại chọn anh ta chứ?”

“Xem ra đây chính là cái không tốt của trong nước! Nếu Nguyên vẫn luôn ở nước ngoài thì ánh mắt tuyệt đối sẽ không như thế này Hà Vũ Trúc nói.

Trần Nhã Vân cũng lập tức hùa theo: “Ừ, không sai. Hoàn cảnh trong nước thật là hại người, vẫn là nước ngoài của chúng ta tốt hơn.

Nếu vẫn luôn ở nước ngoài thì Nguyên sẽ chọn anh ta sao? Không thể nào! Người mà Nguyên chọn chắc chản là tốt nhất! Tuyệt đối không phải loại phế vật bỏ đi này!”

Trần Nhã Vân còn trừng Diệp Quân Lâm một cái.

Nghe thấy những lời này Diệp Quân Lâm liền không vui.

Anh lạnh giọng nói: “Xin hỏi, các cô còn là người Lạc Việt không? Mở miệng ngậm miệng đều là nước ngoài tốt, nước ngoài thật sự tốt sao?”

Diệp Quân Lâm ghét nhất chính là đám người tôn sùng nước ngoài coi rẻ nước mình này.

Rõ ràng sống ở nơi an toàn nhất hạnh phúc nhất toàn thể giới.

Lại cảm thấy Lạc Việt chỗ này không tốt chỗ kia không tốt.

Chỉ cần là của nước ngoài thì thứ gì cũng tốt.

Không khí của nước ngoài thơm hon, trăng ở nước ngoài to hơn.

Những người từng sống bên nước ngoài kia đều luôn có cảm giác hơn người.

Cảm thấy người Lạc Việt đều là loại người thấp hèn.

Hai người bạn này của Lý Từ Nhiệm chẳng phải cũng thế sao? Nghe thấy tiếng trách mắng của Diệp Quân Lâm, Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân liên lập tức bất mãn.

“Nước ngoài đúng là tốt hơn Lạc Việt, đây là sự thật không cần bàn cãi! Đám người ngu xuẩn các người, chắc không phải ngu ngơ mà cảm thấy rằng Lạc Việt rất tốt đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, đem so với nước ngoài, thì chả là cái đếch gì cả!

“Anh hỏi tôi có phải người Lạc Việt không? Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không muốn làm người Lạc Việt nữa rồi! Gần đây tôi vẫn luôn đang xin thủ tục đi cư, đợi sau khi làm thủ tục xong thì tôi liên lập tức ra nước ngoài định cư! Ai muốn làm người Lạc Việt nữa chứ? Nước ngoài không tốt hơn sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play