Nhà họ Diệp Diệp Thân.

Anh ta đến để diệt trừ gia tộc Nhà họ Lê.

Anh ta bây giờ chính là bảo bối của hai đệ nhất thế gia.

Không ai muốn anh ta làm bất cứ điều gì.

Vì vậy, sự bảo vệ này là một điều tất nhiên.

Thậm chí, bên cạnh Diệp Thần còn có mấy thế thân, thời khäảc mấu cliốt, họ đều phải thay anh ta đi chết.

Diệp Thần đẩy đẩy gọng kính vàng, cả người tràn đầy một loại khí chất quý tộc đặc biệt.

Trong mắt anh ta, con người chỉ được chia làm hai loại, một loại là những người thân thiết với anh ta, loại còn lại là đám người của chủng tộc thấp hèn.

Gần như ngoại trừ nhà họ Diệp và nhà họ Long ra, thì tất cả những người khác trong mắt anh ta đều loại người thấp hèn.

“Diệp Quân Lâm! Chẳng phải mày nói muốn bảo vệ nhà họ Lê sao? Còn muốn cho Lê Quân Hào đi tham gia hôn lễ của mày!”

“Hôm nay tao sẽ trực tiếp san bằng nhà họ Lê! Đánh gãy tay chân Lê Quân Hào, để tao xem hắn ta là còn đi tham gia hôn lễ của mày kiểu gì Diệp Thần là loại người nói được làm được, nói rằng sẽ lấy nhà họ Lê khai đao đầu tiên, thì bây giò liền làm luôn.

Âm Diệp Thần tao nhã phất tay, đám thuộc hạ lập tức san bằng cửa lón nhà họ Lê, hon trăm người đồng loạt xông vào trong.

Khi người nhà họ Lê nhìn thấy Diệp Thần giết tới thì tất cả đều quỳ trên đất, ngay cả phản kháng cũng không dám.

Cha của Lê Quân Hào là Lê Văn Viễn dập đầu nói: “Cậu Thần, xin…xin hãy cho thêm một cơ hội…con trai còn nhỏ không hiểu chuyện! Xin hãy tha thứ cho nó!”

“Xin cậu Thần tha thứ! Nhà họ Lê chúng tôi nguyện ý dâng lên tất cả! Chỉ cần một câu nói của cậu Thần, toàn bộ gia sản nhà họ Lê đều sẽ là của cậu! Tiên cũng đều là của cậu!”

Tất cả người nhà họ Lê đều đồng loạt hô lên.

Vì để bảo vệ gia tộc, bọn họ liều.

“Ha ha, một cái nhà họ Lê nho nhỏ mà có thể lọt vào mắt tôi sao? Tôi thiếu chút gia sản này của mấy người? Mãy người đang xem thường tôi sao?”

Diệp Thần cười lạnh nói.

Tất cả người nhà họ Lê đều bị dọa sợ mất mật.

Đúng thật, Diệp Thần muốn gì có nấy.

Cái gì cũng không thiếu cải “Hôm nay tôi đến đây, là để khiến cho cả nhà họ Lê biến mất! Muốn trách thì trách mấy người có quan hệ với đồ con hoang Diệp Quân Lâm kia! Tôi đã nói rồi, chỉ cân là người có quan hệ với anh ta, thì tôi đều muốn diệt trừ!”

Diệp Thần cười hết sức biển thái.

“Cậu Thần, tôi sai rồi, tôi không nên có quan hệ với anh ta! Câu xin cậu hãy tha cho người nhà tôi!”

Lê Quân Hào câu xin nói.

“Nếu mày ngay tại đây chửi Diệp Quân Lâm là đồ con hoang một trăm lần thì tao sẽ tha cho Tụ mày một mạng!

Diệp Thần nghiên ngẫm thích thú mà cười lên.

“Tôi…tôi không làm được…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play