“Anh cứ yên tâm đi, em đã chuẩn bị cả bằng cả hai tay rồi. đến lúc đo em cùng với Phùng Ngọc Hân cũng sẽ chia thành hai đường đều cùng đi đấu thầu”
Trên mặt của Lý Từ Nhiệm tràn đầy vẻ tự tin.
“Mọi chuyện như vậy thì tốt rồi”
Nhưng mà Diệp Quân Lâm vẫn không hề có yên tâm.
Hiện tại đang trong tòa nhà Kim Long.
Diệp Hiệu vừa mơi cúp điện thoại xuống.
“Mọi người có biết vừa rồi ai đã gọi cho tôi không? Đó chính là cậu chủ nhà họ Diệp Diệp Thân!”
“Những tiếng xì xào.”
Mọi người ở đây đều nhao nhao lên hít một hơi thật sâu.
Diệp Thần có khả năng rất lớn sẽ là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Diệp.
Thân phận cùng địa vị của anh ta quá cao.
Nhưng lời nói của anh ta cũng giống như sắc lệnh.
“Cậu chủ Thần đã nói như thế nào?”
Quan Liêu Yên hỏi.
“Ý tứ của cậu chủ Thần cũng rất đơn gian, là để chúng ta trong thời gian ngắn nhất phải rút cạn tập đoàn Minh Cường!”
Giọng nói của Diệp Hiệu hết sức lạnh lùng.
“Cái này cũng thật sự là quá tốt rồi! Ngay lập tức vào ngày mai chúng ta hãy cạnh tranh lấy hạng mục mà bọn họ muốn, đây là bước đi đầu tiên của chúng ta để đối phó với bọn họi Quan Liễu Yên nói. Diệp Hiệu cũng gật đầu tán thành nói: “Đúng là như vậy, cái kế hoạch này của chúng ta cũng không hề tệ.
Mọi người mau nhanh chóng đi an bài, vào ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cái gì gọi là ngoài ý muốn”
Quan Liễu Yên đang chờ đợi các giám đốc điều hành ở đây cười cười nói: “Mọi người cũng yên tâm đi, tôi cam đoan mọi không thể nhìn thấy người của bọn họ ở trong hiện trường của buổi đấu thầu trực tiếp “
Ngày thứ hai. Lý Từ Nhiệm mang theo các giám đốc điều hành của tập đoàn Thiên Lạclên đường xuất phát. Võ Tiêu cùng với các đồng đội của cô thành lập ra một đội bảo vệ đã hộ tống cô suốt một quãng đường. “Võ Tiêu, cô cánh giác mọi người vẫn nên cẩn thận một chút.
Sẽ có khả năng trên dọc đường chúng ta đi sẽ có người tới đây ngăn cản Trước khi chuẩn bị lên đường, Lý Từ Nhiệm còn đặc biệt nhắc nhở mọi người cẩn thận. Dù sao đi nữa thì trước đó cũng có buổi đấu thâu hoặc đi tham gia hoạt động thương nghiệp, đi đến nửa đường cũng sẽ có đối thủ đi ra ngăn cản, nhằm mục đích để trì hoãn thời gian, từ đó khiến cho đối phương bỏ lỡ hoạt động. Đây cũng chính là những mánh khóe quen thuộc trên chiến trường thương mại. “Tổng giám đốc Đoàn, cô cứ yên tâm đi, có chúng tôi bảo vệ cô ở đây tuyệt đối sẽ mang cô an toàn đi đến nơi tập trung đấu thâu”
Trên mặt Võ Tiêu tràn đầy tự tin. Đội ngũ xe cộ của tập đoàn Thiên Lạc cũng chậm rãi xuất phát, đang đần dần đi tiến về phía sân bãi tập trung. Vì để bảo đảm an toàn cho cả hai người vì vậy nên Phùng Ngọc Hân cũng đi từ một phương hướng khác cũng tiến về phía bãi sân cỏ tập trung. Hành tung của cô ta rất bí ẩn, trong công ty này ngoại trừ Lý Từ Nhiệm ra thì không một ai có thể biết được. Cho nên cũng không cần lo lắng rằng cô ta không đến đượcc hiện trường của buổi đấu thầu trực tiếp. Mặc dù đã không có vẫn đề gì xảy ra ở rên đường mà bọn cô đi nhưng không hiểu sao mí mắt phải của Lý Từ Nhiệm cứ nhảy lên không ngừng. Cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó muốn xảy ra. “Võ Tiêu cô đi điều tra xem xung quanh chúng ta có tình huống gì không?”
Để đảm bảo an toàn cho mọi người ở đây, cho nên Lý Từ Nhiệm đã để cho Võ Tiêu đi kiểm tra lại. “Không có xuất hiện tình huống nào bất thường cả.”
Võ Tiêu đã xác nhận điều này là hoàn toàn chính xác.
“Oành”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT