Đám người của ông Vân đã tìm kiểm rất lâu nhưng không thể tìm ra được manh mối gì. “Các anh có nghĩ bọn chúng có liên quan đến Diệp Quân Lâm không? Tôi có cảm giác rằng anh ta có gì đó rất bí ẩn”
Một người nghỉ ngò đưa ra câu hỏi. “Diệp Quân Lâm? Anh cảm thấy có thể có khả năng sao? Nếu anh ta có thể có năng lực để điều động được hàng trăm dòng họ lớn ở Hải Phòng thì tôi còn phải giết anh ta hay sao? Cậu chủ Minh Thiên mà biết chuyện nhất định sẽ đón anh ta về ngay lập tức!” Ông Vân lạnh lùng nói.
“Đúng là như vậy nhỉ! Một đứa con hoang như anh ta làm sao có được bản lĩnh lớn như thết”
Mọi người đều gật gật đầu.
Đúng lúc này Diệp Thần gọi điện tới: “Diệp Vân, mọi chuyện thế nào rồi? Chắc là xong rồi chứ? Thời gian ba ngày là quá đủ cho ông rồi ehứ-” Giọng nói của Diệp Thần truyền vọng đến.
“Cậu Diệp Thần à, chuyện này…” Ông Vân ngẩn người ra.
“Vẫn chưa giải quyết được sao? Một cái đứa con hoang như anh ta mà ông vẫn chưa thể giết chết sao?” Diệp Thần nhất thời liền nổi giận với ông Vân.
Ông Vân có chút sợ hãi, lo lắng: “Cậu Diệp Thần à, cậu nghe tôi giải thích cái đã…”
“Tôi không muốn nghe, bất cứ lời giải thích bây giờ của ông cũng đều là cái cớ thôi! Quan trọng nhất là ông không giết được anh ta! Mấy người đúng là một lũ tốn cơm tốn gạo?”
Sau khi nghe Diệp Thần mắng chửi, cả người ông Vân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ông Vân là người biết rõ nhất về những thủ đoạn của Diệp Thần, anh ta đúng là một tên xảo quyệt! Thủ đoạn thật tàn nhấn vô tình…
Nghĩ đến số phận của mình ông Vân thực sự là đã bị dọa cho hú vía rồi.
“Cậu Diệp Thần à, tình hình đã thay đổi rồi, Diệp Quân Lâm có khả năng không thể giết được!” Ông Vân nói.
“Cái gì? Có một đứa con hoang thôi mà cũng không giết được à? Động cái não đi chứ?” Diệp Thần gào lên.
“Cậu Diệp Thần à, thực sự là có chuyện bất ngờ xảy ra.. “
“Ông muốn tôi tự tay giết chết đứa con hoang ấy đúng không?” Diệp Thần tức giận hỏi.
“Cậu Diệp Thần, tôi thực sự không dám, những loại chuyện nhỏ nhặt như thế này thì sao cậu có thể động tay vào được cơ chứ?”
“Chuyện nhỏ nhặt? Chuyện.nhỏ nhặt như thế mà ba ngày ông không giết được anh ta? Đây là cái chuyện nhỏ nhặt của ông ấy à?”
Diệp Thần thật sự rất thắc mắc: “Sức sống của đứa con hoang này thực sự dai dẳng đến như thế à? Chẳng lẽ giết cũng không chết hay sao?”
“Anh ta đúng là quá may mắn rồi, lần nào anh ta cũng có thể thoát được một cách thuận lợi..”
Ông Vân giải thích mọi chuyện xảy ra một cách miễn cưỡng. “Đúng vậy, theo lý mà nói thì đứa con hoang này đã bị chết cóng ở trên đường rồi.
Trả Cái loại này đúng là ngược đời thật đấy, lại sống dai đến như vậy!
Cuộc trò chuyện với Diệp Thần đã thay đổi chủ đề: “Thế nhưng nhà họ Diệp sẽ không giết một đứa con hoang đầu, việc này mà lan truyền ra ngoài chắc chảằn sẽ rất xấu hổ, có biết không?
Nhà họ Diệp của tôi sẽ thật mất mặt vì anh ta mất!”
“Nếu như không giết được mẹ con Diệp Quân Lâm thì ông sẽ phải chết! Cưỡng ép giết cũng phải giết chết anh ta, hiểu chưa?”
“Nếu như mà có người dám ngăn cản thì giết không thai”
“Nếu như có ai dám tiết lộ tin tức ra ngoài, thì đám người ở Hải Phòng đó sẽ ngay lập tức bị giết chết! Giết hết bất cứ ai biết chuyện này, một người cũng không được để sót!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT