Ngay cả mười gia tộc lớn nhất Hải Phòng, đứng đầu là nhà họ Cố, cũng chạy đến Giang Nam để nghênh đón.

Các gia tộc lớn cử hành nghi thức hoan nghênh.

Cờ và biểu ngữ đầy màu sắc được treo khắp phố.

Đây chính là quyền lực của hoàng tộc.

Khi nghe tin Hoàng tộc họ Diệp sắp tới, hàng trăm gia tộc cùng đến bái kiến.

Mặc dừ là gĩa tộc hoàng gia, nhưng cũng chỉ là một nhánh nhỏ của nhà họ Diệp ở Kinh Thành mà thôi.

Nếu thật sự là người nhà họ Diệp ở Kinh Thành tới, e rằng sẽ có cả vạn gia tộc đến bái.

Đây mới là gia tộc đệ nhất Lạc Việt, đứng đầu vạn tộc.

Lúc này, có rất nhiều người quỳ xuống hai bên đường để cúng bái.

Đây là nghỉ thức chào đón của họ, sự tôn trọng dành cho hoàng tộc họ Diệp.

Ngồi trên xe, Diệp Trung Lâm nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, rất hài lòng.

“Ừ ừ, cũng không tệ lắm. Nhìn xem, đây chính là uy danh của nhà họ Diệp! Mọi người chỉ cần nghe đến danh tiếng cửa nhà họ Diệp thôi là đã lập tức quỳ xuống đất mà lạy.”

Ngay sau đó, Diệp Trung Lâm lại nói: “Bởi vì nhà họ Diệp rất quyền lực, nổi tiếng trong và ngoài nước. Vì vậy, một khi công chúng biết rằng người thừa kế của nhà họ Diệp ở Kinh Thành có một đứa con hoang với mối tình đầu ở đây, sẽ đem lại bao nhiêu sự sỉ nhục và tổn thất đến cho nhà họ Diệp cơ chứ?”

“Cho nên, hai người này nhất định phải biến mất! Chỉ cần bọn họ biến mất, sẽ không còn bất kỳ tai họa tiềm tàng nào!”

Đáy mắt Diệp Trung Lâm tràn đầy sát khí.

“Ba, lát nữa chúng ta đi đâu trước?”

“Giết mẹ con Diệp Quân Lâm hay đi tìm Chiến thần Côn Luân?”

Con trai cả của Diệp Trung Lâm là Diệp Hiểu Long hỏi.

“Tất nhiền là đi gặp Chiến thần Côn Luân rồi.

Cái thứ con hoang đó có tư cách gì mà so sánh với Chiến thần Côn Luân?”

Diệp Trung Lâm hừ lạnh một tiếng.

Diệp Hiểu Long bị doa run cả người, lập tức nói: “Thưa ba, là lỗi của con, con không phân biệt được cái nào cân thiết cái nào không cân thiết, Diệp Quân Lâm chỉ như con kiến, có thể nghiền chết bất cứ lúc nào”

Diệp Trung Lâm nói một cách phẫn bộ: “Phải như thế chứ, không nên vì anh ta giết được Diệp Văn Tùng mà phải e đè, xem trọng anh ta. Diệp Văn Tùng cùng lắm cũng chỉ là một đứa người ở.

Các anh quá làm mất mặt họ Diệp ở Sa Pa nhà ta.”

Người trẻ nhà họ Diệp ở Sa Pa đều cúi đầu, giống như bọn trẻ con phạm lỗi. Họ cũng cảm thấy mất mặt. Thế mà lại xem trọng một kẻ tỉ tiện như vậy? “Loại ti tiện này không xứng để chúng ta nhìn! Anh ta không có tư cách!”

Cháu cưng của Diệp Trung Lâm, Diệp Vân Phi lạnh lùng nói. Lúc này Diệp Trung Lâm mới gât đầu hài lòng: “Thể mới là con trai nhà họ Diệp ở Sa Pa chứ, học tập đi! Để cho một đứa con hoang dọa cho! Nếu truyền đến tai nhà họ Diệp ở kinh thành, ông hổ thẹn chết mất”

“Ông chủ, đã tìm ra nơi ở của Nam Phương chiến vương, bây giò chúng tôi sẽ đến đó luôn”

Quản gia nói. “Được, nhanh lên, tôi không chờ nổi nữa rồi!”

Diệp Trung Lâm cười nói. Chẳng mấy chốc, đoàn người nhà họ Diệp đã đến trụ sở trong chiến khu. Diệp Quân Lâm đã đẹp rồi, nhưng bọn hỏi thì không đẹp nổi. Bên ngoài có tiếng động mạnh, thu hút sự chú ý của nhóm người Tây Phương. Bọn họ còn tưởng có người đến gây sự. Mãy người đằng đăng sát khí đi ra. “Đến làm gì đấy? Muốn gây sự à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play