Đây là nỗi sợ với cái chết!

Chỉ vừa cảm nhận được toàn thân cô ấy đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Diệp Văn Tùng cười khẽ: “Tôi nói Diệp Quân Lâm là con hoang thì sao? Cô dám nói không phải ư?”

Chí Nam Yến hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhưng mỗi chữ từ hàm răng nghiến chặt phun ra lại rất kiên định: “Không…cho phép ông…

nói anh tôi như thế. Tôi… tôi không sợ…”

“Giỏi, không ngờ nhà họ Chí còn có người gan dạ như thế! Hôm nay tha cô một mạng! Tôi muốn cô tận mắt thấy thằng-con hoang kia chết như thế nào!” Diệp Văn Tùng lạnh lùng nói.

“Chỉ bằng ông cũng đòi giết anh tôi? Năm mơ sao? Người chất là ông thì có! Đừng nói ông chỉ là kẻ hầu nho nhỏ. Cho dù là nhà họ Diệp thì đã làm sao? Cũng không ai có thể thành đối thủ của anh tôi!”

Chí Nam Yến dùng sức hét lên.

Trước giờ cô ấy luôn tin tưởng Diệp Quân Lâm vô điều kiện. Mà sau khi biết thân phận của anh cô ấy càng thêm tin, một đôi tay sắt của anh trai có thể đánh bay mọi thứ.

“Ha ha ha…’ Diệp Văn Tùng chợt cười vang lên.

Không ngờ cô gái này có lòng tin với thăng nhãi con hoang kia đến thế.

Cô ta là đồ ngốc chắc?

Hay quá nhạy cảm dễ kích động?

“Muốn đấu với nhà họ Diệp? Để tôi cho các người thấy thực lực chân chính nhà họ Diệp…”

Chờ Diệp Văn Tùng nói xong tin tức nhà họ Diệp, không khí rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Bọn họ đều biết nhà họ Diệp rất mạnh, lại không ngờ lại có thể lớn mạnh đến mức này.

“Thế nào cô bé? Bây giờ còn cảm thấy anh cô có thể chống lại nhà họ Diệp sao?”

Chí Nam Yến vẫn như cũ, nét mặt kiên định nói: “Tôi đã nói rồi, các người không xứng để đến gây sự với anh trai tôi đâu.”

“Được được được, rất nhanh thôi tôi sẽ mang đầu của anh ta gửi tới cho các người!” Diệp Văn Tùng cười nói.

Vốn dĩ tối nay anh ta dự định sẽ giết cả nhà họ Chí nhưng bởi vì sự xuất hiện của Chí Nam Yến đã làm cho anh ta thay đổi ý định đó. Anh ta muốn làm cho cô gái không hiểu sự đời này nhìn xem anh ta lợi hại như thế nào, nhìn xem nhà họ Diệp khủng bố tàn ác ra sao, trước mặt thế gia số một ở Việt Nam anh trai của cô dễ dàng bị đánh gục đến nhường nào.

Khi Diệp Trùng đến sơn trang Thanh Long – nơi ở của Đàm Hành Ba, lại phát hiện ở đây đang cử hành tang lễ.

Sau khi tìm hiểu rõ ràng, đôi mắt của Diệp Văn Tùng bắn ra hai tia nhìn lạnh lẽo: “Cái gì? Là do tên nghiệt chủng mà Chí Oánh sinh ra làm?”

“Ở trong khách sạn Hòa Bình giết chết Thẩm Trường Sinh ngay trước mặt Gia Cát Thanh sao?”

“Không được, anh ta quá hung hăng càn quấy, thế lực cũng rất hùng mạnh.”

“Chúng tôi và Gia Cát Thanh đang thương lượng xem phải diệt trừ anh ta như thế nào?” Đàm Hành Ba ngồi đó khóc không ra nước mắt.

Tuy rằng Đàm Hành Ba cùng với Gia Cát Thanh ở trong mắt Diệp Văn Tùng không đáng được nhắc tới bởi hai mươi năm trước đã từng bị anh ta áp chế một lân. Nhưng dù sao đây cũng là những thế lực mạnh nhất ở Hoa Hải vậy mà một tên nghiệt chủng mồ côi lại có thể làm ra được tất cả những thứ này? Điều này sao có thể không khiến cho anh kinh ngạc được?

“Haiz, dù sao trong người anh ta cũng đang chảy một nửa dòng máu cao quý của nhà họ Diệp. Tuy rằng là một thứ nghiệt chủng nhưng không thể cho rằng anh ta rất yếu đuối!” Diệp Văn Tùng liền phủ định sự nỗ lực của Diệp Quân Lâm. Anh ta cho rằng sự hùng mạnh của Diệp Quân Lâm đều là nhờ cậu ta mang trong người dòng máu cao quý của nhà họ Diệp: “Chẳng trách lại tài giỏi như vậy. Nếu như đưa cho anh ta một chút tài nguyên chắc chăn anh ta sẽ càng lợi hại hơn nữa” Đàm Hành Ba lo lắng nói “Đúng, không sai! Nếu như cứ để anh ta tiếp tục phát triển như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một mối nguy lớn, mang lại sự uy hiếp không nhỏ đối với nhà họ Diệp. Vì vậy tôi sẽ tự tay giết chết anh ta” Ánh mắt Diệp Văn Tùng bản ra tia rét lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play