“Đúng vậy, chính là gia tộc của bố đẻ cậu làm”

“Nguyên nhân rất đơn giản, gia đình của họ quá mức tôn quý. Trong mắt của bọn họ, mẹ Ngài không khác gì một cô gái thôn quê. Nó gả cho nhà họ Diệp sẽ khiến cho bọn họ mất mặt!”

Chí Đông Phương tự cười chế giễu nói: “Tôi vẫn còn nhớ người đó đã nói với tôi và mẹ Ngài một câu- Chí Oánh thân phận hèn mọn, huyết mạch đê tiện, căn bản không xứng với con trai tôi, càng không xứng bước chân vào cửa nhà họ Diệp. Thân phận con dâu nhà họ Diệp cả đời này cô cũng đừng nghĩ nữa, Còn đứa bé trong bụng cô cũng chỉ là đồ con hoang đê tiện, sinh nó ra chính là làm ô nhục huyết mạch cao quý nhà họ Diệp bọn ta”

“Choang!!!” Sau khi Chí Đông Phương nói xong câu này liền cảm giác có một âm khí tức giận đang truyên đến.

Diệp Quân Lâm tức giận.

Lại là huyết mạch? Huyết mạch cao quý? Người lại có phân cấp ba sáu chín? Tôi không cần biết những quốc gia khác như thế nào.

Ở Việt Nam của tôi mọi người đều bình đẳng.

Điều là hai bò vai và một cái đâu.

Ai nhiều hơn ai cái gì sao? Sao nào? Huyết mạch của của người này lại cao quý hơn người khác sao? Máu của người có màu vàng sao? Sau này, chỉ cần ai nhắc tới mấy thứ như huyết mạch cao quý, phân cấp con người ba sáu chín, Diệp Quân Lâm gặp người nào sẽ diệt người đó!! “Ông nói tiếp đi!

Diệp Quân Lâm nói.

“Hiến nhiên gia tộc của bố Ngài coi người mẹ Ngài như vậy, bọn họ sao có thể để mẹ Ngài gả vào nhà họ Diệp! Dù nó mang thai đứa bé là con cháu họ bọn họ cũng không cho nó bước chân vào cửa! Càng không thừa nhận đứa bé trong bụng là cháu trai là nhà họ Diệp!”

“Sau đó, nhà họ Diệp đã nghĩ ra cách rất đơn giản, đó chính là làm mẹ Ngài sinh non, tuyệt đối không để cho mẹ Ngài sinh ra đứa bé! Loại rẻ tiền làm ô uế huyết mạch cao quý của nhà họ không được phép đến với thể gian!”

Diệp Quân Lâm cười.

Suýt chút nữa thì anh không thể đến với thế giới này.

“Sau đó thì sao? Vì sao không để mẹ tôi phá thai!”

Diệp Quân Lâm hỏi.

“Là mẹ của câu, khổ sở cầu xin đừng động đến đứa bé, thê dù có chết cũng phải sinh cậu ral Thậm chí nó còn nói nó có thể chết, chỉ cần bọn họ thả cho đứa trẻ, để đứa trẻ được sinh ra”

“Sau đó, nhà họ Diệp nói ra một yêu câu, chỉ quyền mẹ Ngài ở trước cửa nhà họ Diệp quỳ ba ngày ba đêm sẽ để cho mẹ Ngài sinh đứa bé!”

Nghe đến đây, Diệp Quân Lâm cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt.

Trên đời này không có bố mẹ nào lại không yêu con.

Có, thì sợ rằng cũng bỏi vì có nỗi khổ riêng.

Tuyệt đối không có bố mẹ nào tuyệt tình với con cái.

Hổ dữ còn không ăn thịt con.

Giò phút này Diệp Quân Lâm đã hiểu rõ.

Mẹ không phải là vứt bỏ anh, mà ngược lại bà vì mình mà bỏ ra quá nhiều.

Thì ra ân tình lớn nhất mà mẹ ban cho anh chính là để anh đến với thế gian này.

Thậm chí không tiếc lấy tính mạng mình tới đánh đổi, cũng phải để anh sống sót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play