Người ta đã đối xử với anh ấy như vậy mà anh ấy vẫn muốn đến tham gia cái cuộc họp hằng năm đói”

Lý Từ Nhiệm thở dài: “Có thể là anh ấy thấy sự nghiệp của mình ngày càng phát triển như vậy nên muốn mọi mặt đều phải xứng đôi với mình”

“Đúng! Đúng vậy, một khi mà anh ấy trở thành cháu ngoại của nhà họ Chí, thì hoàn toàn xứng đôi với mình, thậm chí còn là mình trèo cao anh ấy! Nhưng anh ấy lại bỏ đi lòng tự tôn của mình như vậy, thì mình cảm thấy rất khinh thường anh ấy”

“Mình thích một Diệp Quân Lâm có thể đấu tranh lên từ chính hai bàn tay của anh ấy, dù chỉ có một sự nghiệp nhỏ thôi, nhưng là do anh ấy tự mình làm nên”

Phùng Ngọc Hân lo lăng nhìn Lý Từ Nhiệm. Cô ta rất muốn nói cho Lý Từ Nhiệm biết rằng Diệp Quân Lâm chính là ông chủ của cả tập đoàn Minh Cường. Ngay cả tất cả những gì của cô cũng là anh chol Anh không phải là không còn tự trọng! Anh so với sáu năm trước thì còn mạnh hơn rất nhiều Nhưng khi nghĩ lại lời đặn đò của Diệp Quân Lâm, Phùng Ngọc Hân vẫn cố mà nhịn xuống. Lý Từ Nhiệm nói xong thì nước mắt liền chảy ra. “Anh ấy cho rằng Lý Từ Nhiệm mình là người ham mê hư vinh sao? Anh ấy không phải là cháu ngoại của nhà họ Chí thì đối với mình cũng như vậy thôi mài”

Phùng Ngọc Hân an ủi cô: “Từ Nhiệm, mình hiểu là cậu rất tin tưởng Diệp Quân Lâm.

Sáu năm trước anh ta đã lợi hại như vậy rồi thì bây giò cũng sẽ không kém! Qua sau năm rèn luyện, mình cảm thấy anh ta càng mạnh hơn nữa!”

Lý Từ Nhiệm lắc đầu: “Mình không nghĩ như vậy đâu! Giờ mình không còn hi vọng gì với anh ấy nữa rồi! Hơn nữa, từ sau khi nhà họ Chí xuất hiện, anh ấy vẫn cứ lợi dụng nhà họ Chí để giải quyết mọi việc! Cứ như vậy thì anh ấy sẽ dân hình thành thói quen, càng ngày càng không biết phấn đấu nữa!”

“Từ Nhiệm à, cậu chỉ cân cho anh ta một chút thời gian thôi! Hãy tin rằng rất nhanh anh ta sẽ chứng minh được bản thân mình! Ví dụ như lễ cưới của hai người các cậu! Chắc chắn anh ta sẽ chứng minh tất cả, sẽ nói cho cả thế giới này biết cậu là người phụ nữ quý giá nhất trên thế giới!”

Phùng Ngọc Hân chỉ có thể nói Lý Từ Nhiệm về một tương lai, để cô có thể chờ mong một chút. “Ha ha.”

Lý Từ Nhiệm cười nhẹ một cái. Có lẽ đó lại là một chuyện đáng chê cười thôi. Lập tức, Lý Từ Nhiệm lại chuyển sang chuyện khác: “À đúng rồi, cậu còn chưa nói cho mình biết ông chủ của Minh Cường là ai đâu đấy? Mình đã hỏi cậu nhiều lần mà cậu cứ nói không rõ gì cả”

Phùng Ngọc Hân lại càng thêm lúng túng. Đây đều là tại Diệp Quân Lâm mài Muốn cho Lý Từ Nhiệm biết thân phận của mình thì có cần phải vòng vo thể này không? “Thôi, đừng nói đến làm gì! Là người mà cậu không biết đâu!”

Phùng Ngọc Hân chỉ có thể trả lòi như vậy. “Nhìn không đẹp trai lắm, cậu cũng không thích đâu”

Lý Từ Nhiệm mim cười, may là không tiếp tục hỏi nữa. Phùng Ngọc Hân cũng thỏ phào nhẹ nhõm một cái. Cuộc họp thường niên của nhà họ Chí ở Việt Nam rất nhanh đã diễn ra.

Cuộc họp hằng năm được tổ chức ở sân nhà thờ dòng họ của nhà họ Chí ở Hoa Hải, trông rất náo nhiệt.

Kéo dài khắp mười dặm đường phố, đèn lồng đỏ và cờ của nhà họ Chí được treo lên, tung bay đón gió trời.

Nghe nói là vì cuộc họp hằng năm lần này ở Hoa Hải mà nhà họ Chí đã bỏ ra một số tiền khổng lồ, bốn nghìn tỷ.

Có thể thấy được quy mô lớn thế nào.

Một ngày trước khi cuộc họp hằng năm diễn ra, Chí Nam Yên đã tự mình lái xe đón Diệp Quân Lâm đến Hoa Hải trước.

Rất nhanh, Chí Nam Yên đã đưa Diệp Quân Lâm vào trang viên Bảo Đức Danh.

Dòng chữ “Nhà họ Chí” được treo cao trên cổng lớn, trông vô cùng mạnh mẽ, tráng lệ, khiến người ta phải choáng ngợp.

Đấy chính là phủ đệ của Hoàng tộc!

Ngoài cửa lại có mấy chục người, nghiêm chỉnh đứng canh.

“Anh Lâm Lâm, mời vào!”

Chí Nam Yên đi trước dẫn đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play