Chu Khiêm lớn tiếng hô lên một câu, sau đó kịch liệt giãy giụa, thử di chuyển chân, đá mạnh lên người đang đè trên người mình.
Nhưng sức lực của anh không thể lay chuyển được người nọ dù chỉ một chút.
Cùng lúc đó, Bạch Trụ ở ngoài cửa đã phá cửa lao vào, tay cầm kiếm tàn nhẫn đâm thẳng về phía người nọ, ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên tràn ngập sát ý.
Bất chợt, một ánh kiếm khác lại lóe lên, là thanh kiếm đời Đường của Bạch Trụ đang nằm trên giường.
Y không né tránh, dứt khoát rút kiếm đón đầu đòn tấn công.
Hai ánh kiếm va chạm vào nhau, ánh sáng chói mắt tỏa rộng, chiếu sáng lên hai gương mặt giống hệt nhau.
Trong đó có một gương mặt đang vô cùng tức giận, nhưng nét mặt vẫn như bình thường.
Gương mặt còn lại thì khác, đồng tử đã biến thành màu đỏ đậm, sắc mặt trắng hơn, giống như quái vật ngụy trang thành người nhưng bây giờ không thể khống chế được nữa, bắt đầu hiện nguyên hình.
Cùng với tiếng kim loại va chạm kịch liệt, từng đường kiếm liên tục giáng xuống, chỉ tách ra một khoảnh khắc, hai thanh kiếm lại lao vào nhau với sát ý nồng đậm. Hai thanh kiếm không ngừng đánh vào nhau, từng cú va chạm đều phát ra tiếng vang lớn.
Hai ánh kiếm cùng hai thân ảnh giống nhau như đúc liều mạng chém giết nhau, trong chớp mắt đã chém nhau hơn mười chiêu, nhất thời khó lòng phân chia thắng bại.
Sô pha, bàn trà, thậm chí cả cửa phòng cũng đã bị chém nát bấy, không gì sánh được với độ sắc bén của hai thanh kiếm.
Vì quy tắc hạn chế của phó bản, hai bên không thể sử dụng kỹ năng, bây giờ cả hai đều dựa vào sức mạnh tự thân và kinh nghiệm chiến đấu của mình.
Hai người từ trong phòng đánh ra ngoài hành lang.
Thảm trên mặt đất, mặt tường nứt vỡ, ánh kiếm mang theo bụi mù, đèn trên hành lang cũng bị chém đứt, thủy tinh ào ào vỡ nát rơi vãi xuống đất, hành lang vốn đã tối tăm, hiện tại càng âm trầm khó nhìn rõ.
Trong lúc hai người đang chiến đấu kịch liệt, Chu Khiêm chỉ bị trói một cổ tay, tay còn lại âm thầm mở trói cho bản thân.
Trong phòng hỗn loạn như một bãi chiến trường, nhưng anh không hề bị thương.
Dường như hai Bạch Trụ kia đều bận tâm đến anh, dù họ ở bên nào đi nữa, khi mỗi lần ánh kiếm tiến gần đến chỗ anh, họ sẽ thay đổi chiêu thức ngay lập tức.
Chu Khiêm cũng chú ý thấy chiêu thức của cả hai cũng giống hệt nhau.
Giống như Bạch Trụ có một bản sao xuất hiện từ hư không.
Nhưng có một chi tiết khác biệt —— Bạch Trụ xuất hiện từ ngoài cửa không có dấu răng trên mu bàn tay.
Chu Khiêm lấy xương sườn của Thần từ túi hành lý ra nắm chặt trong tay, khi ra ngoài hành lang, hai Bạch Trụ đã đánh nhau đến hồi gay cấn.
Hai người họ đã đi đến trước cửa thang máy, Chu Khiêm cầm xương sườn đuổi theo, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ đã quay về, đang ôm đầu né tránh trong khu vực nghỉ ngơi đối diện thang máy, giống như sợ bị hai người kia đánh trúng.
“Cảm ơn anh không bỏ tôi lại, còn gọi người đến đây.” Chu Khiêm nói với đối phương.
Hà Tiểu Vĩ nuốt nước bọt: “Khụ khụ… Đúng vậy. Cậu, cậu cũng tới đây trốn đi. Quá đáng sợ!”
Nghe vậy, sắc mặt của Chu Khiêm không thay đổi, trong lòng hơi trầm xuống.
Nghi vấn cuối cùng trong lòng đã biến mất.
Bây giờ Chu Khiêm đã có được đáp án mình muốn.
“Không. Tôi phải đến giúp. Hai người họ đánh nhau như vậy chỉ lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận. Cảm ơn anh đã dẫn anh Trụ đến. Bây giờ tôi sẽ giúp anh ấy gi ết chết tên giả mạo!”
“Anh cũng đừng đi. Tôi và anh Trụ hai người đối phó với một tên đã đủ rồi.”
Nói xong, Chu Khiêm tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt của anh bây giờ tràn ngập phẫn nộ. Giọng nói cũng đầy ắp phẫn hận: “Bị lừa lâu như vậy! Tôi phải giế t chết tên đó!”
Hà Tiểu Vĩ thấy ngăn cản không có kết quả, chỉ có thể nói: “Vậy, vậy cậu nhớ cẩn thận!”
“Tôi biết rồi.”
Tạm thời không quan tâm đến Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm cầm xương sườn của Thần đi đến nơi giao chiến của hai Bạch Trụ.
Trên người họ chồng chất vết thương, tay, chân… khắp nơi đều dày đặc vết thương nhỏ lớn khác nhau.
Nhưng hai người đều không mảy may để ý.
Dường như không cảm giác được đau đớn, cả hai điên cuồng lao vào nhau chém giết, khiến máu không ngừng trào ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả quần áo
Khi Chu Khiêm tiến đến, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh Bạch Trụ nhuộm trong máu đỏ giơ kiếm lên cao rồi giáng xuống.
Một Bạch Trụ khác không chần chờ dùng kiếm chém thẳng từ dưới lên, kịch liệt chống đỡ lưỡi kiếm sắc nhọn kia.
Hai thanh kiếm va vào nhau, tiếng kim loại chói tai vang lên, sau đó, Chu Khiêm nói với Bạch Trụ có đôi mắt đỏ: “Tên khốn, rốt cuộc anh là ai?”
Nghe vậy, Bạch Trụ có đôi mắt đỏ hơi nheo mắt, ánh mắt khô khốc, dường như là điềm báo cho cơn thịnh nộ đạt cực hạn, nguy hiểm sắp buông xuống chẳng khác gì núi lửa phun trào và sóng thần cuồng bạo.
“Anh không phải là Bạch Trụ, anh lừa tôi suốt cả quãng đường. Bây giờ tôi sẽ gi ết chết anh!”
Chu Khiêm lạnh lùng nói, giơ khúc xương sườn lên hung hăng tiến lên.
Bạch Trụ né tránh đòn tấn công của khúc xương, thu kiếm lùi về sau nửa bước.
Nhân cơ hội này, Chu Khiêm lại húc đầu về phía đối phương, nhanh chóng tung chiêu thứ hai.
Thanh kiếm vẫn tiếp tục thu về phía sau, Bạch Trụ có đôi mắt đỏ tiếp tục lùi bước.
Như vậy họ vừa đánh vừa lui, Bạch Trụ này không hề đánh trả. Một lát sau, y chỉ nâng mắt, ánh mắt dưới phần tóc mái mướt mồ hôi chứa đựng một cơn gió lốc nhìn Chu Khiêm thật sâu.
Chu Khiêm cũng lớn mật nhìn lại, ánh mắt tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Một lát sau, Chu Khiêm dùng tay phải cầm khúc xương của Thần che chắn trước ngực, tay trái lại dìu cánh tay của Bạch Trụ còn lại.
Nghiêng đầu, Chu Khiêm lo lắng nhìn đối phương: “May là anh đến. Nếu không em đã bị người này giết rồi. Anh Trụ, cảm ơn anh ——”
“Em không cần phải nói với anh những điều n ày. Chu Khiêm, lùi ra sau, để anh giết tên đó.”
Bạch Trụ cũng lo lắng nhìn Chu Khiêm, vươn tay nắm lấy tay anh.
Nương theo động tác này, Bạch Trụ kéo Chu Khiêm về bên cạnh mình, khi chuẩn bị nói tiếp, chợt một đường kiếm nhanh chóng vụt qua.
Bạch Trụ có bộ dạng bình thường vội vàng nghiêng người né tránh, y vòng qua bên phải Chu Khiêm, tay trái ôm eo đối phương, tay phải giơ kiếm, lấy tốc độ như tia chớp chắn lại đường kiếm kia.
Hai thanh kiếm tiếp tục va chạm nhau, trong vòng 30 giây ngắn ngủi, hai người lại liều mạng tung chiêu, chiêu thức nào cũng vô cùng tàn bạo, chỉ tập trung tấn công vào chỗ hiểm của đối phương, chiêu sau lại ác liệt hơn chiêu trước.
Trong giây lát, đôi mắt đỏ lơ đãng lướt xuống, vừa nhìn thấy bàn tay đang đặt trên eo của Chu Khiêm, máu đỏ trong mắt ngùn ngụt bốc cháy lửa giận, dường như máu tươi có thể trào ra ngoài bất kỳ lúc nào.
Siết chặt hai tay, y lùi về sau vài bước, rồi bật nhảy lên, chém một đường tàn nhẫn, húc đầu về phía Bạch Trụ ở bên cạnh Chu Khiêm.
Ánh kiếm sắc bén sáng ngời trước nay chưa từng có, thân kiếm phản chiếu một đôi mắt đỏ tràn ngập sát ý.
Thấy thế, Bạch Trụ ôm Chu Khiêm nhanh chóng lùi về sau, tay hơi dùng sức, không biết có phải muốn đẩy Chu Khiêm ra hay là nhận lấy lưỡi kiếm sắc bén kia.
Chu Khiêm không lùi mà tiến, vung mạnh xương sườn của Thần.
Nhìn thấy xương sườn của Thần sắp va chạm với lưỡi kiếm, thanh kiếm đời Đường liền thu thế.
Ánh kiếm nhợt nhạt đi, Bạch Trụ có đôi mắt đỏ lùi về sau nửa bước, phun một ngụm máu tươi.
Bạch Trụ có bộ dạng bình thường nhận thấy tình hình này liền giơ tay ôm chặt Chu Khiêm, sau đó siết lấy thanh kiếm, lần thứ hai xuất chiêu, muốn giế t chết Bạch Trụ có đôi mắt đỏ.
Một vòng giao chiến mới lại bắt đầu, nhưng lần này Bạch Trụ có đôi mắt đỏ lại ở thế hạ phong, vì y đang bận tâm điều gì đó. Y vừa đánh vừa lui, bỗng chốc đã đi đến cuối hành lang.
Cuối hành lang, một bên là căn phòng bị bịt kín xi măng, một bên là phòng 1107 đầy hỗn loạn.
Đèn đóm đã bị phá hỏng, một nửa ánh đèn từ bên kia hành lang chiếu qua, nơi nơi đều mờ nhạt, báo hiệu cho trận chiến đang đi đến hồi kết.
Chu Khiêm cảm thấy bàn tay ôm eo mình đã rời đi, sau đó anh nghe thấy Bạch Trụ bên cạnh nói: “Em lùi ra sau anh. Ở đây giao cho anh.”
Chu Khiêm lắc đầu: “Một mình anh đánh không lại. Chúng ta cùng nhau tới. Trong thế giằng co, em sẽ có cơ hội ra tay!”
Khi nói điều này, Chu Khiêm nhìn chằm chăm về phía Bạch Trụ ở phía đối diện.
Giọng điệu của anh lạng băng, tràn ngập sát ý, hạ quyết tâm muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Nói xong, khi nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, ánh mắt Chu Khiêm lại dịu dàng như cũ.
Giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Anh Trụ, anh nhớ cẩn thận.”
Lời dặn dò ân cần của Chu Khiêm dường như tiếp thêm sức mạnh vô tận cho Bạch Trụ ở bên cạnh, nhưng đồng thời cũng khiến cho Bạch Trụ ở đối diện vô cùng tức giận.
Hai thanh kiếm đời Đường giống nhau như đúc, hai người giống hệt nhau nắm chặt lấy chúng trong tay, tiếp tục trận chiến.
Từng đường kiếm vung lên, sàn nhà, trần nhà, tường giấy vỡ vụn đổ nát, bụi mù che lấp khắp nơi. Giữa chính giữa khung cảnh đổ nát, hai Bạch Trụ đã tắm trong biển máu.
“Keng” một tiếng, hai thân kiếm đập thẳng vào nhau.
Hai Bạch Trụ giằng co nhau ở cuối hành lang.
Thể lực của họ đã tiêu hao đến cực hạn, tay cầm kiếm cũng run rẩy không ngừng.
Bây giờ, ai không thể kiên trì tiếp sẽ trở thành kẻ thua cuộc.
Trận chiến đã đến thời khắc mấu chốt!
Chu Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, nói với Bạch Trụ có bộ dạng bình thường: “Được rồi. Là bây giờ.”
Nói xong, Chu Khiêm siết chặt xương sườn của Thần, bước từng bước về phía Bạch Trụ có đôi mắt đỏ.
Đôi mắt đỏ rời khỏi bóng dáng của kẻ địch, nhìn thẳng Chu Khiêm, bên trong tràn ngập một cảm xúc phức tạp đầy áp lức khiến người nhìn hít thở không thông. Nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu này, Chu Khiêm mơ hồ nhìn thấy cả tận thế ngay trước mắt.
Lúc này, Bạch Trụ có đôi mắt đỏ nắm chặt chuôi kiếm mới có thể miễn cưỡng giằng co với kẻ địch, không bị rơi xuống thế yếu.
Trong suốt cuộc chiến, dù là giờ phút nguy hiểm nhất, y cũng chưa từng làm Chu Khiêm bị thương.
Sở dĩ khi nãy y lựa chọn rơi vào thế yếu là vì Chu Khiêm bị Bạch Trụ kia ôm vào lòng, khi ra chiêu y phải thật cẩn thận.
Cho nên, bây giờ nếu Chu Khiêm muốn ra tay với y, hoàn toàn có thể giết y dễ như trở bàn tay.
Chu Khiêm tính toán như thế.
Anh không hiểu được cảm xúc phức tạp trong đôi mắt đỏ như máu kia, chỉ mang theo một thân sát ý bước từng bước đến gần.
Hai tay giơ cao xương sườn của Thần, sau đó dùng sức bước nhanh về phía Bạch Trụ có đôi mắt đỏ.
Nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cổ chân và phần thân của anh chuyển động, khúc xương chợt chuyển hướng, hung hăng đánh về phía Bạch Trụ ở phía sau.
Bạch Trụ kia không kịp phòng ngừa, trên trán bị đánh một đòn tàn nhẫn, cả người mất thăng bằng, thất thế trong tình trạng giằng co.
Ngay sau đó, thanh kiếm đời Đường ở phía đối diện không chút lưu tình đâm thẳng về phía trước, lấy tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào chính giữa trái tim của y.
Vì Chu Khiêm cách thật gần nên máu đỏ trong nháy mắt đã bắn hết lên người anh.
Dẫu không thích máu, nhưng Chu Khiêm cũng không bận tâm nữa —— vì anh nhìn thấy đôi mắt của “Bạch Trụ” nằm giữa vũng máu.
Ánh mắt ấy rất kỳ quái, ẩn chứa sự hận ý, sau đó lại tràn ngập thống khổ và bi thương. Bất chợt hốc mắt lại đỏ bừng, chớp mắt, nước mắt không ngừng chảy ra, trong trẻo như sương sớm, tựa như từng vì sao xa.
Nhưng khi chúng rơi xuống vũng máu, ngay lập tức đã biến mất không còn tăm hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT