“Cứu mạng… Cứu với… Nó muốn ăn thịt tôi…”

Sâu trong rừng, tiếng kêu cứu thê lương vang vọng khắp nơi.

Chu Khiêm nhíu mày, hỏi Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu ở bên cạnh: “Hai người có nghe thấy không?”

Hai người họ một người cầm kiếm, một người cầm tiêu, nghiêm túc gật đầu, thấp giọng nói: “Nghe thấy.”

Ba người đều nghĩ rằng lẽ nào ở đây còn có những người khác?”

Chẳng lẽ Ryan bí mật thí nghiệm người sống ở đây?

Có phải y đang muốn chế tạo ra một con quái vật không?

Trong lòng có nhiều nghi vấn, ba người liếc nhìn nhau, cuối cùng di chuyển về phía tiếng kêu cứu.

Những cành cây bên đường quá khổ lạ thường, cao hơn cả người, một cây lại một cây sinh trưởng tốt tươi, bên dưới là những đóa hoa khổng lồ, những gương mặt người lay động trong phần nhụy như đang mỉa mai khinh thường những người chơi đi ngang qua.

Ba người nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây và bụi hoa, đến được một mảnh đất trống trải.

Không dày đặc như những bụi hoa kia, ở đây không có một loài động vật hay thực vật nào, nhưng ở giữa lại có một gốc cây to, đặc biệt nổi bật.

Gốc cây to cao, có lẽ cao đến bả vai Chu Khiêm.

Những cành lá thon dài đong đưa theo gió, nhẹ nhàng lay động như đang nhảy múa.

Khi đến trước mặt nó, họ có thể nghe rõ ràng tiếng kêu cứu.

“Cứu với… Hu hu hu…”

“Sao lại có nổ…”

“Không đúng… Sao lại xảy ra chuyện này…”

“Chạy nhanh lên… Nói cho trưởng thị trấn…”

Sau đó, những tán lá lại phát ra tiếng kêu cứu ban đầu mà Chu Khiêm nghe thấy: “Cứu mạng… Cứu tôi với…”

Sau câu nói đó, gốc cây như đang nói chuyện, nhưng nó chỉ đang vô thức lặp đi lặp lại.

Khi nghe thấy nó đã lặp đi lặp lại những câu cầu cứu có sẵn đến lần thứ ba, tán lá vẫn đong đưa nhịp nhàng, Tề Lưu Hành đổ mồ hôi lạnh sau lưng, nói: “Đây là một cái máy ghi âm ư? Hay nó biến dị trở thành người, biết cách nói chuyện như con người? Nhưng hình như nó không có tư tưởng… Chỉ biết nói như vẹt mà thôi.”

“Không rõ.” Chu Khiêm cũng nhíu mày: “Nhưng nó nói những lời này hẳn là những lời kêu cứu xảy ra vào đêm xảy ra sự cố trên đỉnh núi Neville. Ví dụ như… Những nhân viên nghiên cứu bị nhốt trong một phòng thí nghiệm nào đó, gặp sự cố nên mới kêu cứu. Nhưng mà ——”

“Trước tiên không cần phải quan tâm nó là thứ gì, mục tiêu để hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải nghiên cứu về sinh vật biến dị. Hệ thống nói nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra bí mật của Ryan.”

“Ừm. Chu Khiêm, anh… anh thấy vấn đề 24 điểm như thế nào?” Tề Lưu Hành hỏi.

“Bản chất là một nhiệm vụ biến tướng mà thôi. Tôi là người có số điểm cao nhất, bây giờ chỉ còn 18 điểm, mà số điểm của chúng ta đang không ngừng giảm xuống.”

“Trong phó bản nhỏ này, có thể dùng đạo cụ để nâng số điểm người chơi, nhưng một khi số điểm của người chơi không lên đủ 24 tuổi, chúng ta cũng chưa tìm ra được “chân tướng”, chúng ta chỉ còn con đường chết mà thôi.”

Chu Khiêm nói: “Cho nên tôi hy vọng rằng… Đồng đội của chúng ta không ngu xuẩn đến mức phá hủy thiết bị tăng điểm số.”

Lấy quyển sổ, ghi chép lại về gốc cây biết nói, Chu Khiêm xoay người tiếp tục đi về hướng nam: “Chúng ta nên nhanh chóng tìm ra “trạm thanh tẩy ác ma”. Tôi đã mua đạo cụ ẩn nấp. Đến lúc đó chúng ta phải giấu nó đi. Tôi không yên tâm bên phía Ân Tửu Tửu.”



Bên phía Ân Tửu Tửu, kế hoạch của cô ta tiến triển còn thuận lợi hơn so với dự định.

Cô ta không hành động ngay mà cùng Lý Bất Hối tăng điểm sinh tồn của mình thêm 2 điểm nữa, chờ khoảng 40 phút, sau đó mới rời đi.

Trong lúc đó, cô và Lý Bất Hối cũng đã tìm tòi ở đây một phen, phát hiện “trạm thanh tẩy ác ma” có đánh số thứ tự, A11.

Không chỉ như vậy, cô còn biết hai trạm thanh tẩy còn lại là A12 và A13.

Thật ra vốn dĩ có 4 trạm thanh tẩy, đánh số là A14, nhưng đã bị hủy bỏ.

Ngoài ra, trạm A11 không chỉ đánh dấu tên của hai trạm còn lại mà còn phác họa cả phương hướng của chúng, đây là yếu tố giúp hai người Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối tìm kiếm được nhanh hơn.

Vì vậy, khoảng 5 phút sau, Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối đã tìm được trạm thanh tẩy gần nhóm Tư Đồ Tình nhất, là trạm thanh tẩy đánh số A13.

Sau đó hai người không rời đi mà ở trong phòng bố trí bẫy rập, vừa chờ ở đây để điểm sinh tồn tăng lên vừa chờ nhóm Tư Đồ Tình tới cửa.

Bây giờ, Tư Đồ Tình và Ngô Nhân không biết chuyện gì sắp diễn ra, vẫn tiếp tục tìm kiếm trạm thanh tẩy.

Sau khi được trị liệu ở tòa nhà hành chính, bây giờ Ngô Nhân đã hành động được bình thường, có thể đi có thể nhảy, nhưng quá trình biến dị trên người hắn đã diễn ra càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Tư Đồ Tình nhìn thấy phần cổ của hắn đã hóa thành màu xanh lục, bên trên có vài bộ phận như là lá cây.

—— Ryan muốn chế tạo một thể sinh mệnh có thể sinh trưởng trong môi trường phóng xạ, cuối cùng y sẽ biến con người thành con quái vật như thế nào?

Tư Đồ Tình nhận ra tình huống của cô cũng không tốt hơn là bao.

Mu ban tay của cô phát ngứa, bên trên nổi bọt nước.

Nâng tay lên nhìn, bọt nước như những nụ hoa đang ẩn mình bên trong, không biết khi nào sẽ chui ra ngoài.

Tư Đồ Tình cảm thấy da đầu tê dại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Thời gian của Ngô Nhân không còn nhiều, tốc độ giảm điểm số nhanh đến chóng mặt, dù thân thể đã cảm thấy bất ổn nhưng hắn vẫn liều mạng kiên trì hành động.

Đi khoảng 10 phút, hắn và Tư Đồ Tình cuối cùng cũng tìm thấy một căn nhà.

Bên trên viết rõ “Trạm thanh tẩy ác ma”.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, nhanh chân bước vào trong.

Nhưng họ không ngờ bên trong lại có người —— Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối.

Chẳng lẽ hai đường tách biệt của hai nhóm là một vòng tròn, họ đi nhanh hết một vòng nên gặp nhau ư?

Không đúng…

Khu vực này rất rộng, hơn nữa họ cũng không nhìn thấy vách tường, không thể xảy ra tình huống này…

Tư Đồ Tình cảm thấy không ổn, sau đó nhìn thấy Ân Tửu Tửu hành động —— “Cạch” một tiếng, cô ta vừa nhấn một cái nút.

“Cô, cô làm cái gì?!”

Ngô Nhân rít gào lên.

Mới vừa rồi, hắn vừa tiến vào đã lấy lá bài của mình ra kiểm tra.

Sau đó hắn thở phào một hơi, vì hắn nhận ra thời gian bắt đầu đếm ngược lại.

—— Cuối cùng mình cũng được cứu rồi!

Nhưng hắn chưa kịp vui mừng xong, số điểm còn chưa kịp tăng lên “1” thì hệ thống đếm ngược lại bắt đầu tính giờ! Trước khi bước vào căn nhà này, thời gian sống của hắn chỉ còn lại khoảng mấy chục giây.

Trong chớp nhoáng, Ngô Nhân liền đoán ra được Ân Tửu Tửu vừa làm gì.

“Cô con mẹ nó bị điên hả?! Cô muốn giết Tư Đồ Tình thì ra ngoài muốn làm gì thì làm! Cô hai lần đều muốn giết cô ta sao luôn đẩy tôi vào chỗ chết?! Cô bị làm sao vậy hả?!”

Ngô Nhân mắng xong, quanh thân bắt đầu nổi lên làn khói đen, giống như hắn không màng chuyện gì nữa, chỉ muốn đồng quy vu tận với Ân Tửu Tửu.

Ân Tửu Tửu bình tĩnh nhìn hắn, còn đưa cho hắn một đôi giày, nói: “Tôi không có thù oán với anh, nên tôi sẽ không hại anh. Đôi giày này chưa được sử dụng. Anh có thể mang nó vào rồi đi đến một trạm thanh tẩy khác, chỉ tốn 2 phút. Anh sẽ không chết.”

Ngô Nhân bị lời nói của đối phương làm cho mơ hồ, nhíu chặt mày: “Cô nói cái mẹ gì? Muốn tôi đi, sau đó cô ở lại đối phó với Tư Đồ Tình? Cô đánh nổi không? Hơn nữa, bây giờ tôi có thể nói chuyện này cho Chu Khiêm biết!”

“Thời gian của anh không còn nhiều đúng không?? Không biết còn trụ nổi năm phút hay không. Nếu Chu Khiêm biết được chuyện này thì số điểm của anh cũng đã về 0 trước khi cậu ta tới rồi… Anh không thể tìm ra được trạm thanh tẩy khác. Anh nhìn đây…”

Giơ tay xốc lên một tấm bạt, Ân Tửu Tửu chỉ tay, nói tiếp: “Bên trên mỗi trạm thanh tẩy đều có bản đồ đánh dấu phương hướng của hai trạm khác. Cho nên tôi đã tìm thấy hai trạm còn lại từ lâu, hơn nữa đã phá hủy hết.”

“Mày con mẹ nó điên rồi phải không ——” Ngô Nhân nâng tay, vô số ngân châm kết thành mây đen, có thể giết Ân Tửu Tửu bất kỳ lúc nào.

Ân Tửu Tửu chỉ nói: “Giao dịch đi. Lý Bất Hối sẽ giám thị anh đi đến trạm thanh tẩy cuối cùng ở đây. Nếu trên đường đi anh không nói chuyện này với Chu Khiêm, cậu ta sẽ dẫn anh đến nơi đó.”

“Ngô Nhân, tôi không cần anh phải làm gì. Tôi chỉ yêu cầu anh rời khỏi đây mà thôi.”

“Để chỗ này lại cho tôi và Tư Đồ Tình. Dù đánh không lại cô ta… Tôi cũng muốn một sống hai chết với cô ta. Khi chưa thấy cô ta, tôi có thể đè nén thù hận của mình. Bây giờ tôi không thể khống chế được. Tư Đồ Tình ——”

Không nhìn Ngô Nhân nữa, Ân Tửu Tửu xoay người, nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Tình, giọng điệu rét căm căm đầy sát ý: “Cô thấy sao nào? Tôi nghe nói bây giờ cô muốn làm người tốt hả? Vậy bây giờ cô có chịu để Ngô Nhân rời đi, giúp anh ta sống không?”

Ở góc tối không ai nhìn thấy.

Từ đầu đến cuối dường như chỉ là người đứng xem, không hề liên quan đến mình, là Lý Bất Hối có gương mặt nhạt nhòa thường thường, y khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười trào phúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play