“Trưởng thị trấn vĩ đại, gặp được ngài ấy là một niềm vinh hạnh!”
“Trưởng thị trấn, con của tôi đã được 6 tháng, là một bé trai, tôi cũng muốn đặt tên cho con mình là Ryan. Thị trấn Lệ Hoa có ngài làm trưởng thị trấn là diễm phúc của chúng tôi!”
Trong trung tâm sinh sản, sau khi nhìn thấy Ryan, nhóm thai phụ sôi nổi đi đến.
Có thể thấy rằng Ryan rất được dân chúng ở đây kính mến.
Với sự nhiệt tình của mọi người, Ryan lịch sự thân sĩ mỉm cười, cũng dặn dò họ phải cẩn thận chăm sóc sức khỏe của mình.
Sau khi thân thiện bắt tay cùng mọi người, Ryan đi đến văn phòng bác sĩ, hỏi tình huống của mọi người hiện tại, sau khi nghe thấy các thai phụ và thai đều khỏe mạnh thì Ryan nở nụ cười vui mừng.
Lúc rời đi, y còn nhận được rất nhiều bó hoa, trên mỗi bó hoa đều kẹp một tấm thẻ màu hồng nhạt.
Khi tặng hoa, các nữ bác sĩ và nữ y tá đều mỉm cười thẹn thùng.
Nội dung trên tấm thẻ là gì cũng không quá khó đoán.
Trước khi vào thang máy, Chu Khiêm gọi Ryan: “Khoan đã.”
“Sao thế?” Ryan hỏi.
Chu Khiêm: “Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?”
Ryan đáp: “Về phòng khách nhé? Mọi người hẳn đều đói bụng, có lẽ nên ăn chút gì đó. Chờ đến khi người bạn của mọi người tỉnh lại cùng việc thẩm vấn hai cô gái kết thúc, nếu họ không phải phù thủy, tôi sẽ cho mọi người rời đi.”
“Đúng rồi, mọi người đã có nơi ở chưa? Thật ra tôi rất chào đón mọi người đến thị trấn Lệ Hoa, tôi có thể sắp xếp nơi ở cho các bạn.”
“Vậy thì tốt quá.” Chu Khiêm tự nhiên trả lời: “Có thể giúp tôi tìm một nhà dựa núi gần sông được không?”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ tìm người chuẩn bị.” Ryan đáp.
“Trong lúc chờ đợi, dù sao chúng tôi cũng không có chuyện làm… chúng tôi có thể đi dạo ở tầng này không?” Chu Khiêm hỏi: “Con gái của chị tôi qua đời vì phù thủy. Đáng tiếc chị ấy lại không giống như những người phụ nữ ở đây, chị ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau. Tôi muốn thử hỏi thăm kinh nghiệm điều tiết cảm xúc của họ một chút, có thể về giúp đỡ cho chị mình. Cho tôi khoảng… một tiếng được không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Ryan hơi híp lại, sau đó y thống khoái đáp: “Đương nhiên là được. Một tiếng sau, vấn đề của người bạn kia có lẽ cũng đã giải quyết xong. Đến lúc đó tôi sẽ cho người đến đón.”
Ryan dẫn binh lính rời đi, để lại một vài người ở đây canh chừng nhóm Chu Khiêm.
Tề Lưu Hành đánh giá khắp nơi một chút, phát hiện các thai phụ và y tá đều đang tò mò nhìn qua đây, có vẻ như họ muốn biết thân phận của nhóm người chơi.
Quan sát xong, Tề Lưu Hành dời mắt, hỏi Chu Khiêm: “Anh muốn ở lại đây làm gì?”
Chu Khiêm cười đi đến quầy trực y tá: “Đương nhiên là muốn xin số điện thoại của các cô gái.”
Tề Lưu Hành nhíu mày: “Người ta đều là thai phụ, đã kết hôn rồi!”
Chu Khiêm: “Thằng nhóc vị thành niên như cậu suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Tề Lưu Hành: “…”
“Tôi đương nhiên có mục đích khác. Hơn nữa ——”
Chu Khiêm quay đầu, nói với Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu: “Hai người cũng cố gắng tìm họ tâm sự một chút. Chúng ta nghĩ cách hỏi thăm thông tin về trưởng thị trấn Ryan.”
Chu Khiêm nói xong, Lý Bất Hối cũng chủ động tham gia kế hoạch “tìm thông tin”.
Bốn người chơi nhanh chóng chia nhau ra hành động —— tìm bác sĩ, y tá và các nhóm thai phụ để nói chuyện phiếm.
30 phút sau, họ tập hợp lại ở khu chờ, thảo luận kết quả, để có thể có một cái nhìn toàn diện về thị trấn Lệ Hoa và trưởng thị trấn Ryan.
Thị trấn ở nơi xa xôi, cách xa thành phố lớn, đã từng gặp bế tắc trong việc phát triển.
Từng thế hệ ở đây đều rất ít đọc sách, cũng không có tri thức văn hóa nhiều.
Đây là một thị trấn tương đối lạc hậu.
Mà trưởng thị trấn Ryan là người đã lựa chọn “ra ngoài”.
Ryan du học ở nước ngoài, có bằng tiến sĩ, học được rất nhiều tri thức.
Sau đó y không lựa chọn ở lại nước ngoài mà quay về quê hương, xây dựng và phát triển thị trấn.
Lúc đầu y chỉ là một nhân viên viên chức nhà nước bình thường, nhưng sau đó thăng chức nhanh chóng bằng năng lực của mình, cuối cùng lên làm trưởng thị trấn.
Điện lực ở thị trấn, công trình thủy lợi đều do một tay y xây dựng, nhóm dân cư từ từ có TV, điện thoại, máy tính để sử dụng cũng là nhờ có y mang khoa học kỹ thuật từ thành phố lớn về.
Tóm lại, người dân ở thị trấn từ lạc hậu trở nên giàu có, từ vất vả lao động thô sơ đã có thể dựa vào khoa học kỹ thuật để tối ưu hóa, tăng hiệu suất chất lượng lao động, tất cả đều là nhờ có công của Ryan.
Cho nên, trong thị trấn này, Ryan chẳng khác gì “Thần”.
Chỉ có một tập thể không chấp nhận Ryan, đó là người của Hiệp hội Phù thủy.
Về điều này, nhóm bác sĩ, y tá và các thai phụ đều có lời đánh giá như sau: “Hai mươi năm trước, người ở thị trấn rất ngu muội vô tri. Hai mươi năm sau, chúng tôi có được như ngày hôm nay đều là nhờ công trưởng thị trấn Ryan! Ngài ấy giúp chúng tôi thoát khỏi sự “ngu dốt, nghèo đói”.”
“Nhưng đám phù thủy kia lại vẫn “ngu dốt” như cũ. Không, đám người đó không chỉ ngu dốt, họ còn ác độc! Họ tạo ra ác ma… Quá đáng sợ!”
Từ những thông tin thu thập được, trưởng thị trấn Ryan không chỉ là một nhân tài về khoa học kỹ thuật mà còn là một người vô cùng yêu mến thị trấn này, luôn cống hiến, hy sinh hết mình vì nó.
Như vậy Chu Khiêm chỉ có thể tạm thời xếp bi kịch trên núi Neville vào một sự cố bất ngờ, không phải do Ryan cố tình gây ra.
Nhưng sau khi sự cố phát sinh, để che giấu chân tướng, để bảo vệ hình tượng tốt đẹp của mình, những gì Ryan làm sau đó chính là cố ý.
Ngay lúc này, Chu Khiêm nhận được tin nhắn từ Tư Đồ Tình.
——【 Chúng tôi bị bắt vào một nơi giống như nhà tù, quả nhiên nhìn thấy hai nữ phù thủy, nhưng họ lại không nhúc nhích, có lẽ là đã chết 】
Quả nhiên là vậy.
Hai phù thủy đã bị diệt khẩu.
Vào lễ hội âm nhạc Strawberry, có một sự kiện trùng hợp đã xảy ra đó là phần đông người lớn đều đi nghỉ dưỡng ở thị trấn bên cạnh, chỉ có một vài người ở nhà.
Vì sự trùng hợp này đã giúp cho thị trấn trưởng Ryan có cơ hội che giấu đi sự thật.
Ngày hôm ấy, trẻ em trong thị trấn đều lên núi Neville để tham dự lễ hội, một vài người không khỏe như Lina lại ở nhà, không thể đi đâu.
Sau đó trên núi Neville xảy ra biến cố —— trạm phát điện có cường độ phóng xạ cao hoặc phòng thí nghiệm ở trên đỉnh núi đã xảy ra một vụ nổ mạnh.
Chu Khiêm cho rằng trình độ khoa học kỹ thuật ở thị trấn phát triển vượt bậc như thế này, trưởng thị trấn hẳn đã kịp thời cứu chữa, cho nên phạm vi phóng xạ chỉ dừng ở trên núi Neville và khu vực phía bắc, người lớn đi nghỉ dưỡng xa cũng tạm thời an toàn.
Nhưng người ở trong thị trấn thì không.
Các bạn nhỏ tham gia lễ hội trên núi Neville là nạn nhân đứng mũi chịu sào.
Mà một vài đứa trẻ ở lại trong thị trấn không thể tham gia hẳn cũng bị nhiễm phóng xạ, nhưng phản ứng của cơ thể sẽ chậm hơn một chút, vì các em không tiếp xúc phóng xạ trực tiếp ở cự ly gần.
Để tránh sự việc bị bại lộ, trưởng thị trấn Ryan quyết định —— giết những người bị nhiễm phóng xạ.
Cho nên, vài đứa trẻ ở lại trong thị trấn đã bị giết sạch, hơn nữa còn ngụy trang thành trạng thái bị móc tim, đầu bị chặt đứt đầy lạ thường.
Mục đích Ryan làm như vậy là vì muốn đẩy hết tội cho “ác ma”.
Còn các bạn nhỏ tham gia lễ hội trên núi Neville đương nhiên không bị trưởng thị trấn Ryan cho người giết.
Thứ nhất, số lượng các bạn nhỏ tham gia lễ hội rất đông, Ryan dù có ranh ma cũng không thể quang minh chính đại giết chóc với số lượng lớn như vậy.
Thứ hai, Ryan có thể mượn đao giết người.
Thủ hạ ở trong thị trấn âm thầm tạo nên nhiều hiện trường vụ án man rợ, sau đó đẩy toàn bộ tội trạng cho “ác ma”, như vậy luận lý thành chương, họ muốn mượn tay nhóm phù thủy để xử lý những đứa trẻ bị “ác ma xâm nhiễm”.
Vì sao nhóm phù thủy lại đều nhất trí cho rằng đêm đó đã xuất hiện một lượng lớn ác ma, sau khi “mắt thấy việc thật” thì cho rằng mọi thứ đều do ác ma quấy phá?
Chỉ có thể là vì Hiệp hội Phù thủy nhận được tin tức.
Ryan nói mình đã xây một tấm chắn chặn phóng xạ ở phía bắc, thậm chí còn không cho động thực vật biến dị bị nhiễm phóng xạ xâm nhập.
Phù thủy Sarah lại nói mình dùng phép thuật để xây tấm chắn.
Ryan thiết kế trang phục phòng hộ cho người dân, nói rằng đây là phương pháp khoa học phòng chống được ác ma, thật ra đó là những bộ đồ phòng hộ chất phóng xạ.
Tương tự, phù thủy Sarah tạo ra những bộ quần áo đen có tính chất đặc biệt, nói rằng mình đã thi triển bùa chú lên quần áo, nhưng sự thật đó vẫn là những bộ đồ phòng hộ chất phóng xạ.
Người “ra ngoài” để tiếp thu tri thức khoa học kỹ thuật chỉ có trưởng thị trấn.
Nhóm phù thủy không có hiểu biết về khoa học kỹ thuật, nhìn thấy mình mặc đồ phòng hộ liền không có chuyện gì thì cho rằng bộ quần áo thực sự có chú ngữ bùa phép chống lại ác ma.
Ngoài ra, lực lượng quân sự của Ryan sử dụng súng, loại súng giống như súng điện.
Vũ khí trong tay nhóm phù thủy cũng cùng một loại.
Đối với chuyện này, Chu Khiêm không hỏi phù thủy, nhưng anh vẫn có thể đoán rằng Sarah chắc chắn đã nói với họ, đó là vũ khí do cô dùng bùa phép tạo ra, có thể khiến cho mục tiêu sau khi bị bắn mất hết sức lực.
Cuối cùng, quả cầu thủy tinh của phù thủy cũng là một lời nói dối.
Quả cầu thủy tinh chỉ là một dụng cụ dùng để kiểm tra chất phóng xạ, được tạo hình thành quả cầu thủy tinh.
Như vậy thì hội trưởng Sarah của Hiệp hội Phù thủy có vẻ như đã câu kết với trưởng thị trấn Ryan để làm việc xấu, cả hai phối hợp quá mức ăn ý.
Nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy hai người họ hoàn toàn ở thế đối lập nhau.
Nhưng thật ra mỗi người lại thao túng người của mình bằng một lời nói dối —— thế giới này có phép thuật và ác ma.
Để giúp Ryan thoát tội, Sarah đã lừa nhóm phù thủy, tẩy não họ, nói rằng trong thị trấn xuất hiện ác ma, ép những phù thủy như Eva phải đau đớn ra tay sát hại chính đứa con của mình.
Để tiếp tục lời nói dối đó, Sarah cũng không ngừng diễn trò, nói những sản phẩm “khoa học kỹ thuật” đều là “phép thuật”.
Mỗi ngày Sarah sẽ dẫn người đi tuần, đương nhiên cũng chỉ là giả dối.
Xây dựng một hình tượng “vì thị trấn, vì nhân dân”, thuận theo yêu cầu của nhóm phù thủy, không để mình bị nghi ngờ, cô đương nhiên phải giả bộ tìm kiếm người sống sót, phong ấn ác ma.
Cô cũng đáp ứng yêu cầu của mọi người, cho người đến núi Neville điều tra khởi nguồn sinh ra ác ma.
Nhưng một khi có phù thủy tìm được “trạm phát điện” trên núi Neville, hoặc tìm thấy vật chứng khác, có khả năng làm bại lộ bí mật của Ryan, phù thủy này sẽ bị quân chính phủ bắt đi, sau đó xử tử.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sarah và Ryan, hai người họ có thể phối hợp đến mức quỷ thần không hay biết?
Mục đích của Sarah là gì? Cô ta sẽ nhận được lợi ích gì khi làm vậy?
Sarah có vẻ rất thành thạo đồ công nghệ cao; Ryan cũng vậy.
Như vậy liệu có khả năng cô ta và Ryan là cùng một người hay không?
Vì… Người đầu tiên đề nghị người chơi nam giả thành người chơi nữ chỉ có một mình Sarah.
Ra cô ta mới là bậc vương giả đứng ở phía sau màn.
Đôi mắt xanh của Ryan cùng đôi mắt xanh của Sarah đều thay phiên nhau xuất hiện trong tâm trí Chu Khiêm.
Ryan có mái tóc vàng kim, lông mi của Sarah cũng có màu vàng. Có vẻ là một bằng chứng.
Ngoài ra, tuy gương mặt của hai người không quá giống nhau… Nhưng Chu Khiêm nhớ rõ, khi anh nhìn thấy gương mặt Sarah, người này trang điểm rất đậm.
Trang điểm hiển nhiên có thể khiến cho gương mặt của một người thay đổi. Màu mắt cũng có thể dùng kính lens để giải quyết.
Sarah là Ryan. Bản thân Ryan là đàn ông, khi giả thành phụ nữ sẽ tỏ vẻ mình nữ tính hơn một chút.
Về điểm này, Chu Khiêm đã ngày càng chắc chắn.
Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ.
Làm sao trong khoảng thời gian ngắn người này có thể sắm một lúc hai vai.
Ryan không thể giả dạng suốt mười mấy năm mà không lộ ra sơ hở.
Như vậy trước đây vốn cũng có một nữ phù thủy tên Sarah.
Nhưng người này đã đi đâu? Vì sao Ryan lại thay thế?
Ngoài ra, vẫn còn một nghi vấn nhỏ.
Một mình Ryan không thể hoàn thành tất cả mọi việc.
Chắc chắn y có một đội ngũ đặc biệt trung thành, giúp y xử lý hết mọi việc.
Những kẻ đó tin y, thật ra đến mức thái quá hơn cả sự sùng bái của nhóm phù thủy dành cho Sarah.
Vì Sarah chỉ ngụy trang trước mặt nhóm phù thủy. Phù thủy tin phần ngụy trang đó là cô ta.
Nhưng nhóm thân tín của Ryan tín nhiệm vào con người thật của Ryan.
Bọn họ tàn sát, ngụy trang hiện trường thảm án, cuối cùng gi3t chết những người có khả năng bại lộ bí mật…
Bọn họ hẳn cũng là nhân tài của thị trấn. Vì sao bọn họ lại làm như vậy?
…
Bốn người chơi sắp xếp lại những sự kiện mình tìm hiểu được.
Tề Lưu Hành nói: “Tiếp theo… chúng ta nên làm gì? Hệ thống hầu như không thông báo về cốt truyện nữa.”
Kha Vũ Tiêu nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên tìm cách cứu Ngô Nhân, Ân Tửu Tửu, Tư Đồ Tình trước. Thời gian còn lại của Ngô Nhân còn chưa đầy hai tiếng. Tôi có dự cảm không tốt.”
Hai người thương lượng với nhau vài câu, nhìn về phía Chu Khiêm, muốn xin ý kiến của anh.
Chu Khiêm tạm thời không nói chuyện, anh nghiêm túc lạ thường, chợt anh nhìn thoáng qua đồng hồ.
Hệ thống gửi đến tin nhắn của Lịch Học Hải ——【 Nơi khiến điểm sinh tồn giảm nhanh là nơi nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, tôi lo rằng người chơi sẽ bị dẫn lên núi Neville 】
Đọc xong, Chu Khiêm nhếch miệng, thấp giọng nói: “Buồn quá, tôi cảm thấy lo lắng của anh đúng rồi.”
Chu Khiêm nói đúng. Lịch Học Hải cũng nói đúng.
Chốc lát, cùng với tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra.
Trưởng thị trấn Ryan cùng binh đoàn của mình tiến vào.
Y như trở thành một người khác.
Lúc trước bộ dáng y thân sĩ, lịch sự, trên mặt luôn nở một nụ cười mỉm hòa ái, ánh mắt luôn đầy sự quan tâm.
Nhưng lần này, khi y vừa bước ra khỏi thang máy, đôi mắt dường như phát sáng.
Nhìn thấy nhóm Chu Khiêm, ánh sáng trong mắt càng nồng đậm hơn.
Y bước về phía Chu Khiêm, nắm lấy tay anh, trịnh trọng nâng lên như đã tìm thấy một lễ vật trân quý, không nỡ buông tay.
“Các bạn là lễ vật mà ông trời ban cho tôi, ban cho thị trấn Lệ Hoa! Đi thôi! Đi cùng tôi!”
Trưởng thị trấn Ryan mời nhóm người chơi vào thang máy, đi theo y.
Nhưng trên thực tế thì mỗi người chơi đều bị chĩa một họng súng đen ngòm trên đầu, bị ép đi theo.
Họ đi thang máy xuống tầng ngầm đỗ xe, sau đó vào trong xe ô tô.
Chu Khiêm vừa vào xe thì kinh ngạc nhìn thấy —— Tư Đồ Tình, Ân Tửu Tửu, Ngô Nhân đều đã ở bên trong.
Có phát hiện điểm khác thường gì ở họ hay không, Chu Khiêm tạm thời không hỏi, khi mọi người đều lên xe, xe bắt đầu rời khỏi tòa nhà, anh nhận ra chiếc xe này đang đi lên núi Neville.
Lúc này, trưởng thị trấn Ryan vẫn siết chặt tay anh, hai mắt ngời sáng, giống như sư tử tìm thấy con mồi ngon.
Chu Khiêm nhìn y, mỉm cười: “Thưa ngài Ryan, vừa rồi ngài nói câu đó, có nghĩa là gì vậy?”
Ryan cười rạng rỡ, vì hưng phấn nên nói năng lộn xộn: “Là… Mọi người là lễ vật… Số liệu của mọi người đã có. Mọi người vừa đến tòa hành chính, sẽ được đi kiểm tra số liệu. Ngoài việc loại bỏ bức xạ, à không, ác ma ở bên ngoài, tôi đã kiểm tra số liệu của mọi người.”
“Mọi người là lễ vật của tôi… Trong cơ thể của mọi người có thứ gì đó… Có thể tồn tại cùng với chúng… Cũng giống như động thực vật vậy… Mọi người không sợ nó…”
“Đương nhiên rồi, thể chất của các bạn khác biệt. Cậu trai này thì yếu hơn một chút…” Ryan chỉ tay về phía Ngô Nhân, sau đó lại siết chặt tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn Chu Khiêm: “Còn cậu là người tốt nhất. Cậu là lễ vật dành riêng cho tôi!”
Chu Khiêm: “…”
Chu Khiêm không nói gì, chỉ cau mày, trong lòng nảy sinh một dự cảm bất an.
Tuy Ryan nói năng lộn xộn, hơn nữa vẫn còn giấu giếm mọi việc nhưng Chu Khiêm cảm thấy anh vẫn có thể hiểu được ý nghĩ của người này.
Trong thị trấn, con người sợ phóng xạ. Sau khi bị biến dị, họ sẽ thống khổ, sinh bệnh, cuối cùng đau đớn mà chết đi.
Con người không giống động thực vật, đặc biệt là thực vật. Thực vật sẽ biến to, trở thành những hình thù kỳ quái, nhưng chúng không chết.
Bây giờ Ryan đã kiểm tra được số liệu của nhóm người chơi, y cho rằng nhóm người chơi cũng giống như thực vật, không sợ phóng xạ. Có lẽ họ sẽ biến dị, sẽ trở thành những nhân loại hình thù kỳ quái, nhưng họ sẽ không chết, vẫn tiếp tục sống với chất phóng xạ trong người.
Chu Khiêm để mặc Ryan nắm tay mình, nhìn chằm chằm mắt đối phương mà hỏi: “Ý của ngài là chúng tôi có thể cùng sống với “ác ma?” Nhưng sao ngài lại hy vọng chuyện như vậy xảy ra?”
Có lẽ vì bây giờ Ryan quá hưng phấn, có lẽ vì những người trong xe là thân tín của y, cho nên y không giấu giếm nữa, trực tiếp trả lời: “Vì muốn khoa học kỹ thuật phát triển, cần phải có “ác ma”. Ác ma có thể cung cấp hiệu suất sinh sản tối ưu… Giúp con người phát triển nhanh hơn, lớn hơn! Nếu con người không thể sống cùng nó, tác dụng của nó sẽ bị lãng quên!”
“Mọi người… Mọi người đã xuất hiện! Thật sự quá tốt! Nếu có một ngày, con người chúng ta không sợ hãi “ác ma” nữa, chẳng phải quá tốt rồi hay sao? Cuộc sống của chúng ta sẽ nhanh chóng và tiện lợi hơn! Chúng ta cũng không cần phải chặt cây, tiêu hao tài nguyên sẵn có. Chỉ cần khai phá được sức mạnh của “ác ma”, chúng ta sẽ có một nguồn tài nguyên vô hạn!”
“Trước đây chúng tôi không dễ dàng sử dụng tài nguyên đó, vì chúng tôi sợ con người sẽ bị phản phệ, sợ rằng chúng tôi không thể thích ứng được với hoàn cảnh. Nhưng các bạn đã xuất hiện, chứng tỏ suy nghĩ của tôi hoàn toàn đúng!”
“Quả nhiên… Sự việc này muốn nhắc nhở tôi rằng con người cần phải thay đổi, thích nghi với hoàn cảnh biến hóa, đúng không?”
Ryan nói đến đây, ánh mắt đã lộ vẻ cuồng si.
Y nghiêng đầu, nhìn thị trấn ở bên ngoài cửa sổ.
“Thị trấn này cần tôi bảo vệ. Nhưng con người ở đây quá yếu ớt. Bọn họ chẳng khác gì hoa trong lồng kính. Chỉ cần tiếp xúc với “ác ma” để phát triển khoa học kỹ thuật, họ lại gục ngã ngay… Bọn họ quá yếu ớt.”
“Mọi người xuất hiện… Tôi có thể cải tạo lại bọn họ.”
Dời mắt, ánh mắt nóng bỏng và dịu dàng của Ryan nhìn Chu Khiêm, siết chặt tay anh: “Tôi có thể cảm nhận được, các bạn không phải người ở thế giới này. Tôi không biết đây có phải là việc ngoài ý muốn nào không, khiến cho cả thời không cũng thay đổi, giúp các bạn xuất hiện ở đây… Tóm lại, các bạn là món quà mà ông trời tặng cho tôi. Như vậy thì ——”
“Hãy làm sản phẩm thí nghiệm của tôi đi. Các bạn sẽ cống hiến một thành tựu vĩ đại cho loài người!”
Đối lập với ánh mắt cuồng nhiệt của Ryan, tâm trạng của người chơi đã chạm đáy.
Một lát sau, bọn họ làm vật thí nghiệm, không được mặc đồ phòng hộ, đi đến trung tâm cũng nơi nhiễm phóng xạ —— đỉnh núi Neville.
Ryan và binh lính của mình mặc đồ phòng hộ kín mít, dẫn người chơi ăn mặc phong phanh bước xuống xe.
Không khí ở đây loãng hơn bình thường, Chu Khiêm vừa xuống xe đã cảm thấy khó thở.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, anh nhìn thấy một bức tường cao trước mắt mình.
Bức tường rất cao, cũng rất dài, nhìn qua không thấy điểm cuối.
Chất liệu xây dựng cũng giống như tòa nhà hành chính, đường cong ưu nhã, là một chất liệu cao cấp.
Trên tường cao có thể mơ hồ nhìn thấy một loại thực vật kỳ quái. Thậm chí Chu Khiêm còn nhìn tháy phần đuôi của nó tựa hồ như vừa quét qua mặt tường bên cạnh.
Phía sau bức tường này ẩn chứa thứ gì, là một thế giới kỳ dị như thế nào… Thật sự khiến người khác không dám tưởng tượng.
Chu Khiêm chỉ có thể suy đoán rằng nơi này có kiến trúc hình tròn, những bí mật của trưởng thị trấn Ryan đều nằm ở đây.
Tiếp theo, nhóm người chơi sẽ vào trong đó, biết được bí mật cuối cùng, nhưng cũng đối mặt với thế giới cực kỳ nguy hiểm.
Một lát sau, Ryan xuống xe, tự mình lấy ra một cái nút, ấn xuống, trên tường xuất hiện một cánh cửa.
Ryan nắm tay Chu Khiêm, dẫn anh và những người chơi khác bước vào cửa: “Xin mời vào trong làm thí nghiệm. Sau này tôi sẽ đến đón. Có lẽ khi đó… bộ dạng của cậu không còn như bây giờ. Nhưng khi đó cậu sẽ có hình dạng của con người cao cấp. Cậu sẽ là hình mẫu cho chúng tôi. Đến lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ xây dựng theo hình mẫu của cậu.”
Chu Khiêm không đáp, chỉ vô tình liếc nhìn sang bên cạnh.
Anh nhìn thấy phần gáy của Ngô Nhân.
—— Phần gáy của hắn mọc ra một cái lá cây.
Dời mắt, Chu Khiêm làm bộ như chưa nhìn thấy gì.
Khi Ryan buông tay anh ra, chuẩn bị bước vào trong, Chu Khiêm lại nắm lấy tay y, thắm thiết nâng lên: “Thưa ngài, để giúp cho loài người có thể tiến hóa cao cấp hơn, tôi bằng lòng làm thí nghiệm. Nhưng trước đó tôi muốn hỏi ngài một vấn đề.”
“Cậu muốn hỏi điều gì?” Ryan hỏi.
“Tôi cảm thấy ngài rất quen mắt.” Chu Khiêm nói: “Có phải ngài có… một người chị hoặc một người em gái không?”
Sắc mặt của Ryan hơi biến hóa, sau đó y hỏi lại: “Cậu hỏi điều này làm gì?”
“Cũng không có gì. Đó là người yêu cũ của tôi.” Chu Khiêm híp mắt: “Tôi chỉ tò mò bây giờ cô ấy đang ở đâu thôi.”
【 Người chơi Chu Khiêm mở cốt truyện phụ: Bí ẩn sau lưng Ryan 】
Quả nhiên.
Mình đã đúng.
Bí ẩn sau lưng Ryan có liên quan mật thiết đến việc tại sao y có thể giả trang thành phù thủy Sarah.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT