Lời của Kha Vũ Tiêu có vẻ hợp lý.

Nghe xong, Lý Bất Hối liền dừng tay.

Y nói: “Nhưng như vậy thật kỳ lạ. Cô bé nhốt chúng ta, nếu cô bé là ác ma, không giúp cô bé thì cũng chúng ta không thể ra ngoài được. Giúp cô bé… sẽ kéo theo những vấn đề khác. Vậy, vậy phải làm sao đây?”

Ân Tửu Tửu nói: “Bây giờ có đoán bậy đoán bạ cũng vô dụng. Chúng ta đừng mở cửa nữa, tìm thêm manh mối đi.”



Năm phút sau.

Chu Khiêm không tìm manh mối, anh kéo Ngô Nhân đến một góc gần cửa sổ thì thầm to nhỏ.

Anh nói: “Anh hiểu chứ? Chúng ta đang xếp ở vị trí số lẻ, thật ra nên liên thủ với nhau.”

“Cậu cứ ăn nói hàm hồ đi. Cậu nói gì tôi không hiểu.” Ngô Nhân nói: “Người chơi xếp hạng theo năng lực chiến đấu, xếp hạng thứ 1, 3, 5, 7 nên liên thủ với nhau? Nhưng số 3 và số 5 là người của cậu. Trong ba người 2, 4, 6 hình như cô gái Tư Đồ Tình vị trí số 2 cũng là do cậu dẫn vào.”

“Thời gian sẽ tiếp tục trôi, điểm số của mỗi người sẽ ngày một ít đi, cho đến bước cuối cùng. Tôi nói về tình huống có khả năng xảy ra nhất. Đầu tiên, đến giây phút cuối cùng, để tranh thủ tìm thêm điểm số, mọi người sẽ không hợp tác với nhau nữa mà từng người sẽ ra tay. Đây là điều thứ nhất.”

“Thứ hai, vấn đề trọng yếu, người mạnh khi không còn điểm kỹ năng có lẽ sẽ bị người không mạnh giết, vì để tranh đoạt điểm số, động cơ của người không mạnh sẽ lớn hơn. Cho nên ——”

“Nếu chuyện đó xảy ra thật, người có số chẵn sẽ ra tay với tôi trước.”

Ngô Nhân híp đôi mắt nhỏ, hỏi anh: “Bọn họ giết cậu thì liên quan gì tới tôi?”

Chu Khiêm nhỏ giọng nói: “Anh giết tôi chắc chắn sẽ bị người khác giết. Sao lại không liên quan đến anh? Thật ra hai chúng ta xếp hạng đầu và cuối đều xui xẻo như nhau.”

Ngô Nhân không muốn nói chuyện tiếp với Chu Khiêm.

Vì hắn cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

Hắn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, con bạc của hắn gửi tin nhắn.

【 Cậu ta nói không sai; nhưng điều đó chỉ xảy ra khi loại bỏ các loại trường hợp đặc biệt, đơn giản hóa tình huống phức tạp để tìm ra kết quả, dù đã tính tới bước cuối cùng cũng sẽ có biến số lớn tiềm tàng; hơn nữa, trọng điểm của cậu là phải tìm thêm điểm sinh tồn, cứ nghe xem Chu Khiêm muốn làm gì 】

Đọc xong, Ngô Nhân ho khan một tiếng, hỏi Chu Khiêm: “Thôi được rồi. Cậu nói với tôi nhiều như thế… Rốt cuộc là muốn tôi làm gì?”

“Tôi nói nhiều vấn đề như vậy vì có một cách có thể giải quyết triệt để.”

Chu Khiêm mỉm cười: “Anh là người có năng lực chiến đấu mạnh nhất… Như vậy anh cố thể lãnh đạo chúng tôi.”

Ngô Nhân kinh ngạc nhìn Chu Khiêm.

Chu Khiêm nói: “Mỗi người phải chiến đấu vì mình. Nhưng việc chia nhóm có thể phá vỡ tính logic khi nãy tôi vừa nói. Khi bảy người chúng ta tạo thành một nhóm thì có thể phá giải toàn bộ cục diện.”

Tạm dừng một chút, sau đó Chu Khiêm nhìn Ngô Nhân bằng đôi mắt đen láy: “Xem phó bản này là một vương quốc, bây giờ tôi và người của tôi sẽ ủng hộ anh làm quốc vương. Chúng tôi đảm đương vị trí hộ vệ của anh, có người phản kháng, chúng tôi sẽ diệt trừ ngay.”

“Làm quốc vương, anh cần phải nói những điều này —— “ai dám ra tay với người khác thì sẽ bị tôi giết.”

“Anh Ngô, anh là người có năng lực mạnh nhất, là người duy nhất có thể làm quốc vương, cũng chỉ có anh mới nói câu đó được, anh là một vị vua chân chính.”

“Sau đó, anh có thể yêu cầu hộ vệ của mình, ví dụ như tôi, tìm thêm điểm sinh tồn cho anh. Chúng tôi sẽ trở thành chân sai vặt của anh…”

Cuối cùng Chu Khiêm mê hoặc mà tổng kết: “Anh Ngô, anh cẩn thận suy xét một chút đi. Chỉ cần anh nói ra, thiên hạ này là của anh.”

Ngô Nhân nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói với Chu Khiêm: “Thiên hạ đều là của tôi? Chà, nhưng tôi sẽ bị cậu quản lý đúng không? Tôi là một quốc vương bù nhìn. Tôi chẳng khác gì một con rối để cậu điều khiển!”

“Sai rồi. Chúng ta có quan hệ chế ước với nhau.” Chu Khiêm nghiêm túc đáp: “Trong những người chơi, anh là người có thể dễ dàng giết tôi nhất. Nhưng tôi cũng là người anh không dám giết nhất. Vì vậy, thật ra hai chúng ta có thể hợp tác với nhau, mối quan hệ tín nhiệm ổn định nhất. Chúng ta, hoàn toàn có thể tin tưởng lẫn nhau.”

Ngô Nhân, thậm chí là cả con bạc của hắn, tạm thời không thể tìm thấy lỗ hổng trong lập luận logic của Chu Khiêm.

Chu Khiêm đúng là người hắn không dám giết nhất.

Nếu hắn giết Tư Đồ Tình mạnh thứ hai, có lẽ hắn không cần phải sợ. Những người còn lại đều yếu hơn Tư Đồ Tình. Sau khi rời khỏi căn phòng này, mọi người có khả năng sẽ hành động riêng lẻ nhiều hơn.

Dù hắn không còn điểm kỹ năng, đụng phải một người yếu không có tính sát thương cao thì chỉ dựa vào thuốc hồi máu cũng có thể miễn cưỡng sống sót qua ải.

Ngược lại, nếu hắn giết Chu Khiêm, bị đóng băng thanh kỹ năng, xác suất gặp người chơi mạnh có tính sát thương cao sẽ nhiều hơn, đặc biệt nếu đụng phải Tư Đồ Tình, hắn sẽ không còn đường sống.

Cuối cùng, nếu cứ suy luận theo hướng này, người mà Ngô Nhân nên giết nhất không phải Chu Khiêm, mà Tư Đồ Tình mới là người có sức uy hiếm lớn nhất với hắn. Nhưng bây giờ điểm sinh tồn của Tư Đồ Tình cũng không nhiều hơn hắn là bao, giết người này không có lời.

Nên lựa chọn như thế nào?

Chẳng lẽ phải nghe theo lời Chu Khiêm?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngô Nhân lựa chọn đứng lên, tạm thời tránh xa Chu Khiêm, giống như thanh niên này là một loại độc dược đáng sợ biết mê hoặc người khác. “Tôi đi tìm manh mối trước.”

Nhìn theo bóng dáng của Ngô Nhân, Chu Khiêm híp mắt cười, sau đó cũng bắt đầu đứng dậy thăm dò.

Đần tiên Chu Khiêm liếc mắt nhìn những người bận rộn trong căn phòng không quá lớn, rồi anh xoay người, đi thẳng về phía cửa sổ.

Cửa sổ bị một tấm rèm dày che kín, không để một tia sáng lọt vào.

Thư phòng không có đồng hồ, trong lúc nhất thời người chơi không biết họ đã ở trong phó bản này bao nhiêu lâu.

Khi chuẩn bị kéo tấm rèm lên, Chu Khiêm nghe thấy tiếng gọi của Tề Lưu Hành trong tai nghe: “Anh nói chuyện gì với Ngô Nhân vậy?”

Chu Khiêm đáp, Tề Lưu Hành nghe xong thì kinh ngạc hỏi: “Thật sự anh muốn ủng hộ anh ta làm “quốc vương”?”

“Đương nhiên.”

“?”

“Tôi cảm thấy anh ta dùng tốt lắm.”

“…”

“Nhưng mà ——” Ở nơi những người khác không nhìn thấy, đôi mắt Chu Khiêm tối sầm: “Tôi chủ yếu chỉ muốn thử anh ta.”

“Hả? Anh có ý gì?” Tề Lưu Hành không lý giải được.

Chu Khiêm nói: “Có người muốn giết tôi. Mục đích lần trước không thành. Lần này bọn họ… sẽ không làm gì nữa?”

Tề Lưu Hành nghiêm túc: “Anh nghi ngờ… trong ba người Rain Man Ngô Nhân, nữ chiến sĩ Ân Tửu Tửu, Lý Bất Hối, có một người là người của quân đoàn Đào Hồng?”

“Đương nhiên.” Chu Khiêm nói: “Nói như cậu cũng không sai. Nhưng lỡ như tất cả bọn họ đều là người của quân đoàn thì sao?”

Tề Lưu Hành: “Vậy…”

“Nhưng dù có phải là người của quân đoàn Đào Hồng hay không, mục đích hàng đầu bây giờ của người đó là phải sống sót. Cho nên, không cần vội. Trước tiên ủng hộ Ngô Nhân làm “vua” đi, để cho anh ta che chở chúng ta, ở trong trò chơi này thì hoàn toàn có lợi. Hơn nữa, dù anh ta có phải là người Đào Hồng hay không, đây là một nước cờ có thể đi.”

Chu Khiêm nói xong thì tay đã vén tấm rèm lên.

Tấm rèm nhung vừa bị kéo lên, tro bụi tích tụ quanh năm cũng phần phật bay.

Chu Khiêm bịt mũi và miệng lùi về sau nửa bước, tro bụi từ từ rơi xuống, anh nhìn về phía cửa sổ —— bên ngoài tấm kính có một tấm ván gỗ bị đóng đinh, không thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên ngoài.

Nhưng điều kỳ lạ hơn là trên tấm kính có một cái lỗ hình tròn, xung quanh có nhiều vết rạn, có thể vỡ tan thành từng mảnh vỡ bất cứ lúc nào, tạm thời không biết ai đã tạo nên cái lỗ này.

Thử nâng tay đẩy cửa sổ, sau khi không thể đẩy ra, Chu Khiêm lấy một cái búa từ túi hành lý, có vẻ muốn cạy mạnh ra, hoặc là đập cửa sổ.

Anh lại nhận được tin nhắn của Lịch Học Hải: 【 Nếu giống như chơi trốn thoát khỏi mật thất, chắc chắn sẽ không xuất hiện một lối thoát dùng phương thức thô bạo như vậy, cẩn thận có bẫy 】

“Người già như anh mà cũng biết trốn thoát khỏi mật thất hả?”

Chu Khiêm nói với hư không một câu, sau đó giơ búa lên đập xuống.

Anh bị Lịch Học Hải spam tin nhắn 【…】

“Tôi đập cửa sổ là có lý do. Có một tấm kính, không thể nhìn rõ, nhưng bên ngoài ván gỗ lại có khe hở, giống như bị chèn thứ gì vào. Tôi phải lấy nó ra xem. Ngoài ra ——”

Chu Khiêm nói những lời này là để vừa giải thích cho Tề Lưu Hành qua tai nghe bí ẩn, vừa nói cho Lịch Học Hải nghe.

“Không phải mọi người đều đang rối rắm vài vấn đề sao, rốt cuộc cô bé đó có phải ác ma hay không? Chúng ta có nên nói cho cô bé biết ai là người đã sát hại cô bé không? Chúng ta nên đứng về phía nào? Người giết cô bé là ai?”

“Đầu tiên đây là những vấn đề tạm thời chưa thể giải đáp. Nhưng có một sự thật có thể chắc chắn là cô bé và người mẹ phù thủy hoàn toàn đối nghịch nhau. Có lẽ cô bé đã bị mẹ mình giam giữ ở đây.”

“Khi Lý Bất Hối mở cửa, cậu ta không bị cửa khóa hay có thứ gì chặn lại mà lại cảm thấy cô bé cầm tay nắm cửa, không cho cậu ta mở cửa.”

“Như vậy có thể phỏng đoán rằng… Người mẹ phù thủy không khóa trái thư phòng. Nếu không thì cô bé cũng không cần tự mình xuất lực như vậy.”

“Cho nên, người mẹ phù thủy có lẽ đã phong ấn con gái mình, nhưng không phải ở thư phòng, mà là nhiều chỗ khác, ví dụ như cửa ra vào, cửa sổ ngoài ban công.”

“Nhưng từ thư phòng ra ngoài phòng khách, hoặc là ra hành lang, người mẹ phù thủy không phong ấn, chỉ có cô bé không cho chúng ta đi ra ngoài.”

“Loảng xoảng”, Chu Khiêm đập vỡ tấm kính, cũng bắt đầu lôi từng mảnh vỡ ra ngoài.

Anh nói: “Hành động khiến cô bé không hài lòng sẽ bị trừ điểm sinh tồn. Nhưng nếu… chúng ta phá đồ do người mẹ phù thủy ở phe đối lập dùng để phong ấn cô bé thì sao?”

Sau khi dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh, Chu Khiêm lấy một bao tay phòng hộ ra, đầu tiên là để tránh nguy hiểm, thứ hai để tránh bị thương rồi chảy máu, thứ anh ghét nhất.

Sau đó anh cầm cây búa, đập lên những ván gỗ.

Ngoài dự kiến của mọi người, Chu Khiêm đập hai lần tấm ván gỗ liền vỡ ra.

Nhưng bên ngoài tấm ván gỗ vẫn còn thứ gì đó —— một tấm sắt dày.

Khi búa gõ lên tấm sắt đã vang lên động tĩnh lớn. Nhưng tấm sắt lại không hề sứt mẻ, rắn chắc dày nặng bị hàn chết trên cửa sổ.

Bên ngoài cửa kính là tấm ván gỗ, bên ngoài tấm ván gỗ là một tấm sắt, không biết bên ngoài tấm sắt còn thứ gì nữa không.

Lúc này Tề Lưu Hành đã đi đến gần, bộ dạng ông cụ non nhíu mày: “Giống búp bê Nga vậy. Một lớp lại một lớp. Kỳ lạ quá. Sao không dùng tấm sắt hàn chết ở bên ngoài thôi? Tấm ván gỗ ở bên trong không có giá trị gì cả.”

“Thật ra không kỳ lạ.” Chu Khiêm hỏi cậu: “Đoán thử nào, sao lại xảy ra tình huống như thế này?”

Tề Lưu Hành nhíu mày, trông như đang suy tư.

Cậu chợt thấy gì đó, nhận ra Kha Vũ Tiêu cũng đã đến đây.

Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng thanh thoát, có cảm giác là một bậc trưởng giả thông minh, có vẻ cũng đã đoán ra được tình huống.

Tề Lưu Hành dỗi, nhưng cậu cố gắng không xụ mặt xuống: “Hai người các anh biết rõ đáp án lại còn không chịu nói cho tôi, còn như đang kiểm tra tôi nữa? Sao mà quá quắt…”

Chu Khiêm mỉm cười liếc nhìn Kha Vũ Tiêu, sau đó anh thò tay ra ngoài.

Lúc trước anh nghi ngờ giữa tấm kính và tấm ván gỗ có giấu thứ gì đó. Trong lúc anh phá tấm kính và tấm gỗ, thứ kia đã rơi xuống vào giữa khe hở của cửa sổ.

Bây giờ, dùng bao tay, Chu Khiêm cầm thứ đó ra.

Mọi người nhìn thấy rõ đó là thứ gì.

Đó là một bàn tay, nhưng là một bàn tay đầy quái dị.

—— Bàn tay chỉ có bốn ngón tay, không có ngón trỏ, phần da giữa ngón giữa, ngón áp út, ngón út đã dính lại với nhau, làn da có màu xanh lá đầy nếp uốn, bề mặt mọc đầy đốm đỏ, có chỗ còn mọc một nhúm lông trắng, vô cùng ghê tởm.

Hờ hững giơ bàn tay kỳ dị lên, Chu Khiêm quơ quơ nó trước mặt Tề Lưu Hành.

Tề Lưu Hành không sợ ma quỷ, nhưng cảm thấy thật ghê tởm, gương mặt non nớt liền trắng bệch.

Thấy thế, Kha Vũ Tiêu ôm bả vai của Tề Lưu Hành, kéo cậu ra sau, ánh mắt lên án nhìn Chu Khiêm.

Chu Khiêm suy tư điều gì khẽ liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhướng mày, hỏi Tề Lưu Hành: “Sao bàn tay này lại bị giấu giữa tấm kính và tấm ván gỗ, cậu có muốn thử tưởng tượng một chút không?”

Tề Lưu Hành suy nghĩ, lần này không còn giả bộ làm ông cụ non nữa mà thật sự nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ.

“Phù thủy nhốt con gái mình, ban đầu, bà ta chỉ dùng ván gỗ đóng kín cửa sổ. Nhưng cô bé đó lại có thể dùng tay không đâm xuyên qua cửa kính, đập tấm gỗ, thò tay ra ngoài ——”

“Tay cô bé thò ra khỏi cửa sổ, có lẽ đã tấn công ai đó, cho nên bị người khác, hoặc có lẽ là chính người mẹ, chặt đứt bàn tay.”

“Sau đó… Người mẹ, cũng chính là phù thủy, lại đóng thêm một tấm ván gỗ mới. Không chỉ như vậy, còn hàn thêm một tấm sắt, chặn kín ô cửa sổ này lại. Đây là lý do vì sao có cả tấm ván gỗ và tấm sắt.”

“Đúng vậy. Hơn nữa cô bé không phải đơn thuần mất lý trí mà phá cửa sổ, cô bé ra tay khá xảo diệu.” Chu Khiêm bổ sung: “Tôi đập cửa kính trước, trên tấm kính có một cái lỗ tròn. Bây giờ có thể đoán được nắm tay của cô bé to bao nhiêu.”

“Chẳng lẽ cô bé đó thật sự là ác ma? Nhìn bàn tay kìa, có lẽ thân thể của cô bé bị ác ma ăn mòn, sau đó biến thành quái vật.” Tề Lưu Hành nói: “Mẹ cô bé thật ra lại có ý tốt?”

Ngay lúc này, mọi người nhận được thông báo từ hệ thống.

【 Người chơi đập vỡ cửa kính, kích hoạt “Phong ấn bảo vệ”, điểm sinh tồn của các bạn +1; đồng thời, việc giám sát ngôi nhà sẽ chặt chẽ hơn 】

Chu Khiêm liếc mắt nhìn lá bài của mình, phát hiện con số “24” không có thay đổi.

Nhưng hệ thống đếm ngược bên dưới lại quay về 【59: 59】.

Mọi người nhìn nhau một lúc lâu, người đầu tiên lên tiếng là nữ chiến sĩ Ân Tửu Tửu.

Đầu tiên cô chỉ tay vào vài chỗ trong phòng: “Một tấm gương lớn vỡ nát, một tấm gương nhỏ bị bôi đen, còn kính trong hộp phấn cũng bị đập nát… Khi đó chúng ta không biết nguyên nhân. Nhưng bây giờ có thể suy đoán một chút.”

Giơ lên một quyển album ảnh, Ân Tửu Tửu nói: “Mọi người có thấy, cô bé này khi còn nhỏ rất đáng yêu, có vẻ khi đó vẫn còn là người, nhưng sau đó có những bức ảnh… gương mặt của cô bé bị tô đen.”

“Tôi thử dùng đạo cụ xóa mực đen để thấy gương mặt cô bé. Cô bé đúng là… như một con quái vật.”

“Mọi người còn suy đoán cô bé có phải ác ma giống như ma cà rồng nên không dám soi gương. Nhưng bây giờ tôi nghĩ có một khả năng khác —— từ ảnh chụp, gương, cô bé biết mình đã biến thành quái vật. Nhưng cô bé không chấp nhận điều này, cho nên mới phá nát hết gương trong phòng, cũng tô đen những thứ phản chiếu chính mình.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lịch Học Hải: Cậu có thể đừng phản nghịch như vậy được không?

Chu Khiêm: Anh đừng có như ông già như vậy được không?

Hôm qua đăng chương xong có nhiều bạn đọc hỏi vì sao phải đặc biệt đề phòng “người xếp hạng số chẵn”, cho nên khi viết chương này muốn giải thích một chút. Vì tôi khá thích phân tích những ván cờ, khi đó muốn viết nhiều một chút, nhưng đúng là không lý giải rõ ràng được.

Hôm qua tôi viết mô hình đơn giản hóa vấn đề phức tạp trừu tượng, có nhiều bạn nhắc đến bài toán “cướp biển chia tiền vàng”, hai mô hình này có cùng nguyên lý hoạt động, đều dùng phương pháp thuận nghịch, có hứng thú có thể đọc thử. (đọc lại trò chơi ngôi nhà trên cây ở phó bản 1, nguyên lý khá giống nhau)

Phó bản vừa bắt đầu, lấy góc độ của vai chính cần phải dùng phương thức này để phân tích nhanh chóng. Nhưng thật ra không cần phải giải thích quá rõ trong câu chuyện. Vì trên thực tế, thao tác thật sẽ phức tạp hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play