Fish & River Design Studio là văn phòng thiết kế nội thất do Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao cùng thành lập.

Trước đây Hà Tiểu Vĩ vốn làm công việc này, nhưng sau khi thất nghiệp thì vô tình tiến vào trò chơi, vốn chỉ muốn ước có một việc làm ổn định, không ngờ lại bị cuốn theo một trận chiến dài, cuối cùng trò chơi đóng cửa.

Ẩn Đao tên thật là Dư Ẩn, tuy tay phải không còn khả năng vẽ tranh nhưng vẫn có thể giám định, thưởng thức và đưa ra ý kiến thiết kế, tay trái cũng có thể sử dụng phần mềm để hỗ trợ trong công việc.

Sau khi rời khỏi trò chơi, hai người lên kế hoạch, quyết định hợp tác với nhau thành lập một văn phòng thiết kế nội thất.

Khi vừa mới bắt đầu, họ vô cùng bận rộn, gặp phải nhiều vấn đề, họ phải tự mình tìm đối tác, chuẩn bị cơ sở vật chất, địa điểm văn phòng.

Cũng may sau một năm, văn phòng đã phát triển theo quy đạo, đạt được lợi nhuận, cũng thuê được thêm nhiều nhân viên hơn.

Khuya, gần 3 giờ sáng. Hai người tăng ca làm xong một thiết kế, Hà Tiểu Vĩ nằm trên sô pha chuẩn bị ngủ thì điện thoại reng lên.

“Có lẽ là khách hàng. Nhưng mà đm ông nội nào lại làm việc vào giờ âm phủ vậy hả?”

Hà Tiểu Vĩ lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn cầm điện thoại lên xem, sau khi nhìn người gọi đến hì đứng phát ngốc tại chỗ.

“Sao vậy?”

Thấy Hà Tiểu Vĩ không nói gì một lúc lâu, Ẩn Đao ngồi dậy hỏi.

“Đm, đm! Là… là Chu Khiêm!”

“Khiêm quay lại rồi!”

“Wechat đóng mạng nhện suốt 1 năm của cậu ấy hoạt động lại rồi!”

“Tôi sẽ thêm cậu ấy vào nhóm ngay!”

Tâm trạng kích động, Hà Tiểu Vĩ và Chu Khiêm sôi nổi trò chuyện với nhau về cuộc sống gần đây.

Chu Khiêm nghe kể, biết được Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao gần đây đang bận một hạng mục, vì vậy dặn họ cứ an tâm hoàn thành xong công việc, sau đó gặp mặt nhau, thuận tiện hỏi thăm về Tề Lưu Hành.

Chu Khiêm nói: “Nếu Tiểu Tề biết tôi liên lạc với anh trước mà không phải cậu ấy thì có lẽ sẽ ghen đó. Nhưng lỡ như cậu ấy không đậu đại học thì sao? Tôi tùy tiện hỏi thì bất lịch sự quá. Tuy tôi cảm thấy cậu ấy sẽ thi tốt, nhưng lỡ như xui rủi thì sao? Vậy thì cậu ấy có thi đậu đại học không?”

Chu Khiêm quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.

Hà Tiểu Vĩ nghe xong có chút dở khóc dở cười, lau vội khóe mắt, đáp: “Thằng bé đậu đại học Cẩm Hoa, điểm rất cao! Chúng tôi thường hẹn gặp nhau ở biệt thự. Mà khi mọi người đang ăn uống thì Tề Lưu Hành luôn học bài. Khiêm, thật ra Tiểu Tề luôn muốn làm theo gương của cậu. Cậu ấy muốn học trường cậu từng học!”

“Ngày mai tôi sẽ cho cậu ấy một kinh hỉ.” Chu Khiêm nói: “Anh thông báo với những người khác nhé, hẹn mọi người có chung một thời gian rảnh thì nói cho tôi biết. Anh và Ẩn Đao cứ hoàn thành công việc đi. Tuy tôi biết anh cũng rất muốn gặp tôi nhưng phải làm xong việc đã, không nên nóng vội.”

“Được rồi, vậy cậu ngủ sớm một chút đi ——” Hà Tiểu Vĩ đang chuẩn bị chúc Chu Khiêm ngủ ngon thì cánh tay bị kéo. Hắn quay đầu nhìn, Ẩn Đao đang đưa mắt ra hiệu.

Hà Tiểu Vĩ liền nhanh trí hỏi ngay: “Đúng rồi, còn… Khiêm à, nghe nói cảm xúc của cậu tốt hơn rồi? Tôi, khụ, vậy tôi hỏi thẳng nhé, cậu Bạch ——”

“Anh ngủ ngon, tôi ngủ trước đây.” Chu Khiêm tạm biệt đánh đòn phủ đầu, không trả lời gì hết, cho nên Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao cũng không biết tình huống của Bạch Trụ như thế nào.

Ẩn Đao thâm trầm nhíu mày: “Giọng điệu của cậu ấy rất nhẹ nhàng. Có vẻ là… không sao?”

Hà Tiểu Vĩ: “Chắc vậy. Nếu Bạch Trụ không quay về, hẳn Khiêm cũng sẽ không về. Họ muốn chúng ta kinh ngạc, vui sướng đó.”



Một tuần sau. Chiều thứ bảy. Cẩm Thành, khu biệt thự ngoại ô.

Ẩn Đao, Ân Tửu Tửu phụ trách chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ phụ trách nấu ăn, Huyết Ma và Tề Lưu Hành ở sân sau chuẩn bị lò nướng và dụng cụ nướng BBQ.

Gần trưa, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu Chu Khiêm và Bạch Trụ.

Bên kia, Chu Khiêm lái xe theo hướng dẫn điện tử, Bạch Trụ ngồi ghế phụ, đôi khi sẽ nhắc nhở Chu Khiêm giảm tốc độ.

Khi đến nơi, Chu Khiêm dừng xe trong vườn hoa, nghe thấy tiếng nói ồn ào từ khu biệt thự, có lẽ mọi người đang chuẩn bị thức ăn.

Chuẩn bị xuống xe, tay anh bị người khác nắm lấy.

Nghiêng đầu, Chu Khiêm đối diện với đôi mắt đen láy của Bạch Trụ, nơi đó phản chiếu bầu trời cùng tầng mây trắng và chính anh.

Bạch Trụ nói: “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh chờ em ở đây? Dù sao thì em cũng không nói với họ là anh đã quay lại.”

Chu Khiêm dừng động tác xuống xe, hỏi: “Sao vậy?”

“Không tiết lộ thân phân là không tôn trọng bạn của em. Nhưng nói cho họ biết anh là ai ——”

Bạch Trụ không cần nói câu tiếp theo, Chu Khiêm cũng đã hiểu ngay.

Nhưng anh không tiếp tục đào sâu vào đề tài này, anh cười nói: “Họ sẽ bị dọa sợ. Trước đây họ không dám nói chuyện riêng với anh, sau này lại càng không dám.”

“Nhưng thật ra cũng không khác nhau là mấy. Dù sao anh cũng không hợp với nơi đông người. Em hiểu rồi, khi còn đi họ, lớp trưởng luôn đối xử tốt với người khác chỉ là ảo giác của em thôi. Làm sao anh có thể phóng chiếu hình ảnh đó vào đầu em được vậy?”

Bạch Trụ nghe thấy điều này lại siết chặt tay Chu Khiêm: “Anh sợ đứng trên lập trường của em, em sẽ khó xử.”

Một làn gió mát rượi thổi qua.

Đám mây trắng trong đôi mắt Bạch Trụ nhẹ nhàng tan đi.

Nhìn vào đôi mắt của y một lúc lâu, Chu Khiêm cười nói: “Họ cũng giống như em, khi quen biết anh, anh chỉ là anh mà thôi. Còn hai chúng ta đều biết hệ thống trò chơi, hoặc là vị Thần điều khiển ở phía sau, là trung tâm thuật toán của anh. Em biết anh không phải là nó.”

“Có lẽ họ không thể chấp nhận được ngay… Vì ngay cả em cũng phải tốn một khoảng thời gian. Nhưng chúng ta cũng không cần phải dọa sợ họ ngay lần đầu tiên gặp lại. Hôm nay là ngày họ có thể gặp lại người chơi cấp Thần mạnh nhất mà họ quen.”

“Anh Trụ, anh đã hi sinh vì mọi người hai lần. Ai cũng nhớ rõ điều đó. Em biết họ đều rất nhớ anh.”

Bạch Trụ ôm lấy vai Chu Khiêm, đặt lên trán anh một nụ hôn.

“Chu Khiêm, cảm ơn em.”

“Không có gì, ngài Bạch.”



Một lát sau, Chu Khiêm gõ cửa, Bạch Trụ còn ở lại trong xe, lấy một ít quà cho mọi người.

Vì biết Chu Khiêm rất kĩ tính trong ăn uống nên mọi người đều đang cẩn thận chuẩn bị, không quá quan tâm đ ến tình huống bên ngoài, vì vậy họ chỉ thấy một mình Chu Khiêm.

Không đợi họ hỏi điều gì, cũng không đợi họ có thấy Bạch Trụ ở trong sân hay không, Chu Khiêm tươi cười đẩy họ vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành nhào tới.

Hà Tiểu Vĩ ôm chặt lấy Chu Khiêm. Tề Lưu Hành chần chừ một chút, sau đó cũng giang rộng hai tay, hình thành một tư thế ôm cả ba người.

Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng lục tục chạy tới, ai cũng rạng rỡ chào đón Chu Khiêm quay lại.

Trong đó, Ẩn Đao hiển nhiên có chút gấp gáp, hắn tiến lên vài bước, khi chuẩn bị hỏi thì Hà Tiểu Vĩ đã khóc rống lên xen ngang ——

“Hu hu hu Khiêm ơi là Khiêm cậu quay về rồi, ôi trời ơi để tôi xem nào, quá gầy!”

“Cái hệ thống trò chơi kia không phải người! Nó là thứ c hó đẻ, quân khốn nạn! Cả một năm qua cậu đã phải sống khổ lắm đúng không?! Khoan đã… Cậu ở trong không gian kia có khi còn chẳng phải một năm!”

“Ôi trời ơi Chu Khiêm đáng thương của tôi, đều là do cái hệ thống chết tiệt đó! Một này nào đó tôi sẽ thiêu nó ra tro! Nếu, nếu có nhân cách hóa, tôi chắc chắn sẽ xách dao băm vằm nó ra!”

Ẩn Đao vất vả chen ngang giữa Hà Tiểu Vĩ và Chu Khiêm: “Tôi muốn xác nhận một chút, Bạch Trụ ——”

Chu khiêm còn chưa nói gì, cánh cửa phía sau chợt mở ra.

Mọi người đều nhìn ra sau, thấy một người dùng hai tay xách theo đầy túi quà. Đúng là Bạch Trụ.

Dáng người của Bạch Trụ cao to, diện mạo xuất sắc, thần thái luôn thong dong. Tuy từ trước đến nay y có chút khó gần nhưng bây giờ nhìn bộ dạng tay xách nách mang khệ nệ từng hộp quà thể hiện tấm lòng chu đáo của mình, sự khó gần liền bay biến hết.

Cho nên tất cả mọi người trong biệt thự đều có cảm tưởng rằng —— Bạch Trụ và Chu Khiêm không giống như đến gặp mặt bạn bè sau bao năm xa cách mà Bạch Trụ là chú rể muốn “cưới” Chu Khiêm nên đến đây để lấy lòng nhà mẹ vợ.

Bạch Trụ bước vào nhà, tay chưa bỏ túi xuống, liên tục gật đầu chào hỏi mọi người.

Ẩn Đao hít một hơi, tươi cười vẫy tay.

Hà Tiểu Vĩ cũng học theo hành vi của thầy mình, nhưng nhịn không được vẫn nói tiếp: “Tốt quá đi, anh đại cũng đã quay về! Hệ thống đúng là không phải người! Nó là thứ chết tiệt, nếu không phải vì nó ——”

“Anh Tiểu Vĩ.” Chu Khiêm liền ngắt lời: “Hôm nay ăn gì?”

Nghe xong, không biết lại suy diễn ra viễn cảnh gì, Hà Tiểu Vĩ bỗng nước mắt lưng tròng nhìn Chu Khiêm: “Cậu một thân một mình ở trong trò chơi suốt từng ấy năm nên không được ăn uống đàng hoàng đúng không?”

“Khiêm, cậu, cậu đã phải nhịn ăn bao nhiêu lâu rồi? Mỗi khi tôi nghĩ đến… Tôi lại cảm thấy thật đau lòng.”

“Ừm…”

Chu Khiêm nhớ lại mình đã nặn ra vô số “Bạch Trụ” xinh đẹp chăm sóc cho mình, kiên quyết không hé răng nửa lời.

Hà Tiểu Vĩ tiếp tục than: “Sau này tôi sẽ nguyền rủa cái hệ thống chó chết đó mỗi ngày! Hi vọng nó sẽ không bao giờ mang đến tai họa cho chúng ta nữa! Còn cả sinh vật cấp cao gì gì đó, ỷ vào việc mình thông minh hơn thì có thể tùy tiện đùa giỡn chúng ta sao?”

“Tôi thấy mấy tên đó cũng giống hệt như Cẩm tộc, tất cả đều không bằng chó má ——”

Hà Tiểu Vĩ không thể tiếp tục nói nữa, vì Chu Khiêm đã dùng tay bịt kín miệng hắn lại.

Chu Khiêm quay đầu nhìn Bạch Trụ, lôi Hà Tiểu Vĩ đi vào trong: “Nói ít lại. Anh bị ăn đòn nhiều lần còn chưa chừa? Một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì hôm nay anh đã nói những lời này trước mặt mọi người đó.”

Hà Tiểu Vĩ: “Không thể nào! Tôi dù có đói đến chết, dù có nhảy xuống từ núi Tử Vân cũng không hối hận! Tôi chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho cậu!”

Im lặng 3 giây, Chu Khiêm nói: “Tôi thật sự đói bụng. Hôm nay chúng ta ăn món gì?”

Hà Tiểu Vĩ liền dẫn Chu Khiêm vào trong phòng ăn.

Trên bàn dài đã chuẩn bị đầy đủ vài nồi nấu và các nguyên liệu nấu lẩu, hương vị chủ yếu là thanh đạm như Chu Khiêm thích.

Hà Tiểu Vĩ vốn muốn chuẩn bị lẩu có vị cay, hoặc là một nồi lẩu đôi, cuối cùng bị Tề Lưu Hành kiên quyết phản bác.

“Này, sao mà Khiêm có thể ăn uống như vậy nhỉ, tôi thấy cậu ấy rất chú trọng đến việc ăn uống, mà toàn ăn thức ăn thanh đạm. Không có dầu, tiêu, hành, gừng, tỏi, rau thơm… đây thật sự là lẩu à?”

Trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Hà Tiểu Vĩ không nhịn được mà lẩm bẩm vài câu.

Tề Lưu Hành không nói gì, nhanh chóng lấy mấy chai Coca Hà Tiểu Vĩ giấu trong áo khoác đem đi cất.

“Tiểu Tề! Đó là niềm hạnh phúc!”

“Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh không thấy mình đang bị mụn trứng cá à?”

“Thì sao chứ? Tôi có bạn gái không? Dù sao thì phụ nữ cũng không thích tôi.”

“Đừng sa ngã nữa. Cố lên.”

“…”

Ăn xong, Chu Khiêm bắt đầu phát quà cho mọi người.

Các cô gái được tặng son môi YSL và vòng tay Tiffany. Các chàng trai được tặng đồng hồ Cartier.

Tặng quà xong, Chu Khiêm cười hỏi mọi người cảm thấy thế nào.

Tề Lưu Hành do dự một chút, hỏi: “Anh muốn nghe lời thật lòng?”

“Đương nhiên rồi.” Chu Khiêm nói.

Tề Lưu Hành: “Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ hỏi tôi lấy thứ này từ đâu ra, có phải tôi đi ăn cướp hay không.”

Chu Khiêm: “Khi nào cậu về nhà thì gỡ ra là xong! Chờ đến khi cậu tốt nghiệp rồi đi làm, tôi lại tặng cậu cái khác.”

Ẩn Đao liếc mắt nhìn những người khác, nhỏ giọng nói với Chu Khiêm: “Cậu làm như vậy thì Cao Sơn và bạn trai tương lai của Ân Tửu Tửu sẽ cảm thấy khá áp lực.”

Chu Khiêm không quan tâm: “Phụ nữ nên được yêu chiều nhiều hơn. Nếu không sẽ bị đàn ông dùng vài viên kẹo dụ dỗ, lừa gạt. Ừm ——”

Nhìn về phía Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu, hỏi: “Hai người thấy có đúng không?”

Ân Tửu Tửu Tửu chớp mắt, sau đó giơ món đồ lên: “Cảm ơn cậu. Chờ đến khi có tiền, tôi sẽ trả lại. Cậu thích gì cứ nói với tôi trước.”

Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng nhỏ giọng nói với cô: “Có lẽ chỉ cần đắt tiền là Chu Khiêm sẽ thích.”

Ở bên cạnh, Vân Tưởng Dung cười như không cười nhìn Chu Khiêm, cô hỏi ngay: “Khi trò chơi đóng cửa, chúng tôi không còn số tiền mình từng thắng được trong trò chơi. Tiền này anh lấy từ đâu? Chuẩn bị tìm việc chưa? Anh có kĩ năng làm việc không? Anh học ngành gì? Bệnh tâm thần có ảnh hưởng đến quá trình anh tìm việc không?”

Chu Khiêm liền nhìn Cao Sơn, nói: “Sau này anh kết hôn, cuộc sống sẽ không dễ thở lắm đâu, anh sẽ bị quản tới chết. Vợ anh quản nghiêm quá ——”

Vân Tưởng Dung nhanh chóng kéo Bạch Trụ vào chiến trường: “Vậy Bạch Trụ cũng bị vợ quản nghiêm!”

Chu Khiêm vui vẻ đáp trả: “Không. Bây giờ chúng tôi không phải quan hệ đó. Cho nên chỉ có đồng chí Cao Sơn bị vợ quản nghiêm thôi.”

Mọi người ngoại trừ Bạch Trụ: “Hả?”

Bạch Trụ đứng dậy, tự nhiên đi qua nắm lấy tay Chu Khiêm, thản nhiên nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “Chưa thành công, vẫn đang tiếp tục cố gắng.”

Mọi người: “… Hả?”

—— Họ còn chưa quen nhau? Rốt cuộc đang chơi trò chơi tình thú gì vậy?



Chiều. Cao Sơn, Vân Tưởng Dung đến bệnh viện thăm người thân. Ẩn Đao còn một vài công việc cần kết thúc ở văn phòng. Ân Tửu Tửu chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Vì vậy họ đều rời đi trước.

Huyết Ma chịu trách nhiệm rửa chén.

Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm, Bạch Trụ uống trà ở trong phòng sinh hoạt trên tầng hai.

Chu Khiêm tỏ vẻ mình đang suy xét đến vấn đề gầy dựng sự nghiệp. Anh đã có một vài ý tưởng, nhưng vẫn chưa đủ điều kiện.

Vừa giới thiệu kế hoạch của mình cho hai người họ, Chu Khiêm cầm điện thoại lướt một vòng bạn bè: “Tôi có một đàn anh đang nghiên cứu và phát triển lĩnh vực này. Tôi sẽ hỏi anh ấy một chút.”

Chu Khiêm nhanh chóng gửi tin nhắn WeChat cho đối phương.

Chưa đầy 30 giây sau, người nọ đã gọi điện thoại đến.

Chu Khiêm hơi kinh ngạc, vì trong ấn tượng của anh, cả hai chỉ là chỗ quen biết xã giao.

Bắt máy, Chu Khiêm bật loa ngoài, nghe thấy giọng nói của đàn anh: “Chu Khiêm? Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi? Em đang ở đâu? Anh tìm em hơn một năm rồi!”

“Anh đi du học về nước thì nghe nói gia đình xem xảy ra chuyện! Anh nghe nói em đến bệnh viện Xuân Sơn, nhưng khi anh đến thì họ nói em đã xuất viện rồi. Em giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy! Em có nhận được tin nhắn của anh không?”

Chu Khiêm sửng sốt, sau đó chợt nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ đang ngồi bên cạnh mình.

Bạch Trụ đang đọc sách.

Bây giờ y lại từ từ đóng quyển sách lại, đầu ngón tay bất động thanh sắc hơi miết lấy bìa sách, đang tựa ra sau chợt ngồi thẳng dậy, cả người hơi nghiêng về phía trước.

Sau đó y nâng mắt, nhìn Chu Khiêm.

Trên trần phòng sinh hoạt treo một chùm đèn, ánh sáng chiếu rọi trên gương mặt góc cạnh của Bạch Trụ.

Y đang ngồi trong một phòng sinh hoạt có thiết kế cổ xưa, tư thế nhàn nhã, thư thái. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Chu Khiêm, Bạch Trụ nở nụ cười nhàn nhạt, làm khẩu hình miệng ——

“Đó là ai vậy?”

Chu Khiêm còn chưa trả lời, đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Xin lỗi em… Anh nhất thời không khống chế được nên nói quá nhiều. Với tính tình của em, có lẽ em cảm thấy phiền phức lắm đúng không? Vậy thì em cứ nói cho anh biết em đang ở đâu trước đi. Bây giờ anh đi tìm ngay.”

Chu Khiêm chớp chớp mắt, đáp: “Bây giờ em đang không tiện lắm.”

Tắt âm, mở khung tin nhắn, Chu Khiêm chuẩn bị gửi một tin đi. “Không nhìn vòng bạn bè tôi gần như quên mất đây là ai.”

Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn qua: “Wow, cậu ta nhắn cho cậu nhiều tin thật đấy. Sao cậu không trả lời người ta?”

Chu Khiêm: “Nhiều người nhắn tin cho tôi quá, làm sao tôi trả lời được?”

Hà Tiểu Vĩ: “Vậy anh đại gửi WeChat thì cậu có trả lời không?”

“Anh Trụ?” Chu Khiêm đáp: “Anh ấy không có WeChat.”

“Ồ… Cậu trai này cứ đòi muốn đến đây tìm cậu. Là bạn, chắc cậu ấy cũng lo lắng cho cậu giống như chúng tôi.” Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Có muốn cậu ấy tới không?”

“Tới đây thì không thích hợp lắm.” Chu Khiêm nói, có vẻ còn muốn nói thêm gì, chợt nghe thấy lưng ghế bên cạnh bị gõ hai cái.

Nghiêng đầu, anh đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ.

“Không sao đâu. Cứ gọi anh ta tới đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: Nhiều người gửi tin nhắn cho tôi quá, làm sao mà tôi trả lời được?

Bạch Trụ:?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play