*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: cơm trắng chan cà phê
Sáng được nghe đạo, tối chết cũng cam lòng.
Đây là câu đố mà Thần để lại.
Bạch Trụ không rõ những gì vừa xảy ra có thật hay không.
Thần bỗng nhiên xuất hiện, lời nói của Thần cùng với những hình ảnh liên quan đến cái chết của Chu Khiêm có thể đều là ảo giác trong thế giới tinh thần của y.
Nhưng mọi thứ cũng có thể là thật.
Điều này có nghĩa rằng y sẽ chết, sau đó nhận được một câu đố bí ẩn.
Bây giờ Bạch Trụ đã mất khả năng nhận thức thật giả trong thế giới tinh thần của mình, trước mắt y, cả thế giới là một màu trắng bị xé rách, hàng ngạn hàng vạn mảnh vỡ biến mất dưới ánh mặt trời.
Thị giác khôi phục, hai bên tai cũng đã nghe được bình thường.
Y nhìn thấy mình hóa thành rồng thần, đang tiếp tục chém giết với Tạ Hoài.
Nhưng bên kia, y đang khống chế thanh kiếm của mình, mũi đao lơ đang lao đến trước mặt Chu Khiêm.
Chu Khiêm ngồi trên lưng rồng con, không tránh không né, chỉ nhìn chằm chằm về phía rồng thần, muốn đánh thức Bạch Trụ trong không gian ý thức.
Chu Khiêm tạo ra đại dương, dẫn dắt Bạch Trụ nhìn thấy sao trời.
Chu Khiêm liên tục gào lên, lặp đi lặp lại ——
"Bạch Trụ, chúng ta sẽ không cùng nhau rơi xuống địa ngục."
"Chúng ta sẽ cùng nhau đứng dưới ánh sáng.
Chỉ cần anh tin em."
Mũi kiếm không ngừng lao về phía trước, cho đến khi sắp chạm vào trán Chu Khiêm, thanh kiếm lại rũ xuống, sát khí biến mất giữa hư vô.
Chu Khiêm cười, nhìn về phía rồng thần xanh thẫm ở phía xa.
Anh lên tiếng trong không gian ý thức: "Anh Trụ, anh không bao giờ làm em thất vọng."
Còn chưa dứt lời, Phá Hiểu liền tan biến trước mắt Chu Khiêm.
Sau đó, anh nghe thấy sau lưng vang lên tiếng chém giết ——
Trước đó, năm người chơi bình thường của quân đoàn Đào Hồng đã đuổi theo kịp nhóm Chu Khiêm khi họ đi đến chỗ của thuyền cứu nạn.
Khi thấy thanh kiếm sắp sửa giết chết Chu Khiêm, họ nổi sát tâm, muốn xử lý Ẩn Đao trước.
Nhưng khi phát hiện thanh kiếm không hạ thủ, hai người đành phải quay đầu.
Vì không còn điểm kĩ năng, họ sử dụng đạo cụ để vây khốn Chu Khiêm.
Không ngờ còn chưa kịp đến gần Chu Khiêm, thanh kiếm từng biến mất trước mặt Chu Khiêm đột ngột phóng thẳng về phía họ.
Không kịp phản ứng, cả hai đều bị thanh kiếm chém làm đôi.
Lưu loát giải quyết hai người, Bạch Trụ ở phía xa triệu hồi Phá Hiểu quay lại, sau đó bất ngờ dùng nó tấn công Tạ Hoa Doanh.
Trong chớp mắt, thân kiếm phát ra một luồng sáng chói mắt, đâm thẳng vào mắt của Tạ Hoa Doanh!
Cùng lúc đó, trong không gian ý thức, Bạch Trụ nói với Chu Khiêm: "Anh sẽ luôn bảo vệ em."
—— Y muốn bảo vệ Chu Khiêm.
Không chỉ muốn bảo vệ tính mạng của em ấy, mà còn muốn bảo vệ tín ngưỡng của em ấy.
Chu Khiêm nói với y "Anh là một người tốt", vậy thì y không thể khiến Chu Khiêm thất vọng.
Dù phải trả giả đắt như thế nào.
Một kiếm của Bạch Trụ thẳng tắp đâm vào đôi mắt của Tạ Hoa Doanh.
Thấy thế, đuôi rắn thần vung lên, chắn trước mặt Tạ Hoa Doanh, cố gắng giúp cô chống đỡ đòn đánh.
Nhân thời cơ này, đuôi rồng lại quét tới, vô số vòi rồng từ trên trời giáng xuống, tiến công vào cả hai.
Bạch Trụ xoay người, đuổi theo Chu Khiêm, cõng anh trên lưng, cùng nhau đi đến con thuyền Noah.
Đuôi rồng lại quất ngang, một cơn lốc to cuốn bay ba người chơi bình thường còn lại đi mất!
"Anh Trụ, bây giờ anh sao rồi?" Chu Khiêm hỏi.
"Không sao.
Tạ Hoài cũng chủ hư trương thanh thế.
Lúc trước anh phải duy trì cơn mưa vẫn còn có thể chém giết ông ta dưới đáy hồ, bây giờ anh không cần tạo mưa, còn ông ta vẫn phải tiếp tục tiêu hao sức mạnh để duy trì không gian giả tạo này."
Bạch Trụ vừa nói, Tạ Hoài và Tạ Hoa Doanh ở phía sau đã thoát ra khỏi vòi rồng, chẳng mấy chốc đã đuổi theo kịp.
Dùng Phá Hiểu chém về phía cả hai, Bạch Trụ giao Chu Khiêm cho rồng con.
Rồng thần gập đuôi xuống, cả người như vuông góc với bầu trời.
Với phương thức này, rồng thần bay vút lên cao, nhưng muốn thăm dò điểm cực hạn của thế giới này.
Ngay sau đó, thân rồng lại cuộn lại, rồi lại cuộn lên, khiến đất trời dần biến sắc.
Các làn sóng không khí tụ hội, quần vũ, chao đảo tầng mây.
Mây tan đi, lộ ra một tấm gương hình tròn khổng lồ trên trời cao.
Đây chính là tấm gương chân thật nhất.
Trong giây lát, Tạ Hoài và Tạ Hoa Doanh đã đuổi đến trước mặt Bạch Trụ.
Bạch Trụ liền nói: "Chu Khiêm, bây giờ."
"Em biết rồi." Chu Khiêm cầm xương Thần, nhanh chóng làm chậm thời gian lại.
Lúc trước anh đã tạm dừng thời gian, nhưng sức tấn công của anh cũng chẳng thể thương tổn người chơi cấp Thần.
Cho nên anh cần tiết kiệm điểm kĩ năng của mình, sử dụng nó một cách khôn ngoan.
【 Cực kính 】của Bạch Trụ có thể bóp méo, thậm chí trực tiếp đảo ngược kĩ năng mà nó phóng chiếu lại.
Thời gian bị kéo dài đến vô hạn bị mặt gương phóng chiếu, cuối cùng bị đảo ngược thành kĩ năng gia tốc thời gian, khiến cho dòng thời gian của thế giới mô phỏng chảy đi thật nhanh.
Cùng lúc đó, xương Thần của Tạ Hoài vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của kĩ năng này, không kịp phòng ngừa liền bị thời gian tác động trực tiếp.
Gã luôn dùng điểm kĩ năng để khống chế sự tồn tại của thế giới mô phỏng, bây giờ thời gian trôi nhanh, điểm kĩ năng cũng hao hụt nhiều hơn, cho đến khi không thể chống đỡ được nữa.
Dựa theo cảm giác thời gian của người bình thường, chỉ trong vài giây, phía trên con thuyền Noah nứt ra một cái khe, bầu trời bắt đầu sụp đổ!
Chu Khiêm dùng xương Thần chạm vào Bạch Trụ, Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao, Ân Tửu Tửu và Vương Song Song, Lý Duệ Khắc, mọi người cùng nắm lấy xương Thần, đứng ngoài dòng chảy thời gian, sau đó cùng nhau đi về phía khe nứt đang lớn dần trên cao.
Khi mọi người dần rời khỏi khe nứt, Tạ Hoài bất chợt vượt qua hạn chế của thời gian, lao mình đuổi theo kịp!
Đuôi rồng đong đưa, cuồng phong nổi lên, cuốn nhóm Chu Khiêm ra khỏi khe nứt.
Tạ Hoài rung một hồi chuông, tiếng chuông vang vọng khắp chân trời, kéo nhóm Chu Khiêm ngược lại, khiến họ không thể rời khỏi thế giới này.
Thân rồng trong không trung nhất thời không thể đứng yên, vô số hình ảnh trùng điệp đột nhiên xuất hiện trước mắt Bạch Trụ, gần như không thể phân biệt được đâu là Tạ Hoài thật.
Trong giây phút hoảng thần ngắn ngủi, một bộ xương khô đỏ rực lao tới quấn lấy thân rồng, hạn chế hành động của Bạch Trụ, một bộ xương khác gia tăng buff cho Tạ Hoài, giúp cho sức mạnh của gã tăng thêm một tầng trong khoảng thời gian ngắn!
Lúc này, Tạ Hoài không tấn công Bạch Trụ nữa mà nhắm về phía Chu Khiêm.
Chu Khiêm cảm thấy xương Thần trong tay mình rung lên, chợt anh nghe thấy giọng của Thiệu Xuyên: "Cậu ta tìm tôi.
Tôi sẽ thu hút sự chú ý của cậu ta.
Nói với Bạch Trụ, nhân cơ hội đó giết chết Tạ Hoài!"
"Vậy ngài sẽ làm sao?"
"Tôi vốn chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận với cậu ấy.
Chu Khiêm, bây giờ."
Chu Khiêm nhanh chóng giơ xương Thần lên.
Linh hồn của Thiệu Xuyên rời khỏi xương Thần, ngưng tụ thành hình, đánh về phía đuôi rắn của Tạ Hoài!
Khi cú va chậm chuẩn bị xảy ra, đuôi rắn mạnh mẽ đuổi hướng, thế tiến công của Tạ Hoài đánh vào một làn mây bên cạnh.
Khi mây mù tan đi, Tạ Hoài giơ xương Thần, kéo linh hồn của Thiệu Xuyên về phía mình.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, khi Tạ Hoài đang hút lấy linh hồn của Thiệu Xuyên, Phá Hiểu từ hư không lấy tốc độ ánh sáng đâm mù hai mắt Tạ Hoa Doanh, ngăn chặn kĩ năng của cô.
Vô số hoa đào rơi xuống đầy trời, đuôi rồng liền theo sau quấn chặt lấy Tạ Hoa Doanh.
Hai mắt Tạ Hoa Doanh chảy đầy máu, tứ chi bị trói buộc, không thể thi triển bất kì kĩ năng gì nữa.
Trên trời cao, Tạ Hoài quay đầu nhìn tình huống, thẹn quá hóa giận, đôi mắt trợn trừng như muốn nứt ra.
Ngẩng đầu nhìn, nhóm Chu Khiêm vẫn chưa thể rời khỏi không gian này, Tạ Hoài ngay lập tức dựa vào buff mà Tạ Hoa Doanh đã cung cấp cho mình, tiếp tục hàn gắn lại thế giới giả tạo đã sụp đổ.
Cho nên khe nứt phía trên con thuyền cứu nạn đang dần khép miệng lại!
Gương dịch chuyển tức thời không thể dịch chuyển qua không gian, nhóm Chu Khiêm không thể sử dụng đạo cụ trực tiếp rời khỏi không gian giả này.
Họ cần phải dùng đạo cụ đi đến cổng liên kết giữa hai không gian.
Dẫu vậy, họ cũng không thể thuận lợi thực hiện được kế hoạch của mình ——
Trong lúc Thiệu Xuyên thu hút sự chú ý của Tạ Hoài, họ đã thử đi đến khe nứt một lần, nhưng ngay khi họ vừa đi đến nơi, Tạ Hoài lại rung chuông, kéo họ rơi xuống!
Khe nứt đã khép lại gần như không đủ cho nhóm Chu Khiêm đi qua.
Trong lúc nguy cấp, Ẩn Đao hóa thành bạch hồ, cố gắng đột phá sự cản trở của tiếng chuông, phun ra vài ngụm máu, hắn cắn răng đi được đến bên cạnh khe nứt.
Hắn cầm trường đao, chém vào khe, muốn tiếp tục mở rộng cái khe này nhờ kĩ năng chém đứt không gian của mình.
Nhưng sức mạnh của Tạ Hoài quá lớn, một đao chém xuống gần như không có tác dụng.
Ẩn Đao cắn chặt quai hàm, dùng cả thân đao chống đỡ giữa khe, muốn dùng thần khí để giúp khe nứt không tiếp tục khép miệng.
Để giữ khe nứt không khép lại, Ẩn Đao gần như dùng hết sức lực mình có.
Bây giờ tinh thần lực của hắn đã cạn kiệt, có thể phát điên bất kì lúc nào.
Hà Tiểu Vĩ không nói gì, ngồi trên thảm bay, tiến vào không gian ý thức giúp đỡ cho Ẩn Đao.
Trên trán, sau lưng ướt sũng mồ hôi, cả người còn bắt đầu co giật liên hồi.
Tề Lưu Hành, Ân Tửu Tửu đứng chắn trước mặt Ẩn Đao để canh giữ, dù Tạ Hoài có tung sát chiêu đến, người đứng mũi chịu sào cũng sẽ là hai người, như vậy Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao có thể tiếp tục duy trì khe nứt, dẫn Chu Khiêm rời khỏi đây.
Chu Khiêm ngồi trên lưng rồng con nhìn khe nứt không gian, nhanh chóng quay đầu nhìn Bạch Trụ: "Anh Trụ, nghĩ cách đến chỗ tụi em.
Mau lên!"
Nhưng tình trạng của Bạch Trụ hiện tại không hề ổn.
Đuôi rồng siết chặt, Tạ Hoa Doanh bị nghiền nát ở giữa, lục phủ ngũ tạng bị đè nén đến giới hạn, thất khiếu chảy máu.
Lớp máu này lại nở rộ từng bông hoa đào, bám lấy đuôi rồng, tham lam hấp thụ máu thịt của rồng thần.
Từng chiếc vảy rồng bị cành hoa đâm xuyên qua, máu thịt không ngừng rơi rớt ra ngoài ——
Hoa đào đang hấp thụ giá trị sinh mạng của Bạch Trụ, giúp đỡ Tạ Hoa Doanh hồi phục!
Không thể tiếp tục kéo dài.
Sức mạnh và giá trị sinh mạng đang trôi nhanh, Bạch Trụ biết cần phải chấm dứt tình trạng này.
Bây giờ y đang vây khốn Tạ Hoa Doanh, khiến cô ta tạm thời không thể giúp hồi máu cho Tạ Hoài nhưng đồng thời y cũng đang tự khiến bản thân bị thương nặng.
Không bao lâu nữa, y sẽ hoàn toàn mất hết năng lựng phản kích.
Lúc đó, tất cả sẽ chôn thây cùng y ở đây.
Đúng lúc này, một tiếng đứt gãy chói tai vang lên từ trên cao, trường đao của Ẩn Đao bị sức ép của khe nứt làm cho vỡ nát, rơi xuống biển lửa ở bên dưới!
Khe nứt trên thuyền cứu nạn nhanh chóng khép lại, Bạch Trụ không thể tiếp tục chần chờ nữa, nhanh chóng điều động toàn bộ năng lượng của mình, tung một đòn trí mạng về phía Tạ Hoài đang đi đến khe không gian.
Đuôi rồng vẫn quấn quanh Tạ Hoa Doanh, rồng thần bất chợt há to miệng về phía Tạ Hoài, muốn hung hăng cắn xuống cổ gã, lôi gã rơi xuống thành phố ngùn ngụt lửa cháy cùng mình!
"Anh Trụ!"
"Bạch Trụ!!!"
"Bạch Trụ anh quay lại đây cho em!!!"
Chu Khiêm gào to trên trời cao.
Đáp lại anh là một thanh kiếm phát sáng đang bay đến.
Thanh kiếm biến to hơn, mượn thần lực, mượn gió thổi dựng ngược thẳng đứng, chống lại sức mạnh của chuông lạc hồn, hỗ trợ vững chắc, đẩy Chu Khiêm, Tề Lưu Hành và nhiều người chơi khác thoát ra khỏi khe nứt không gian!
Rầm! ——
Khe nứt khép lại.
...
Khi Bạch Trụ sắp sửa rơi xuống biển lửa, y cố gắng lấy một đạo cụ dịch chuyển, kéo Tạ Hoài và Tạ Hoa Doanh rơi xuống đáy hồ Cẩm Sắc.
Y không thể trói buộc Tạ Hoa Doanh một thời gian dài.
Chỉ dựa vào kĩ năng và một thân thương tích như thế này, y không thể lấy một địch hai.
Kĩ năng của Bạch Trụ thuộc hệ thủy và hệ phong, may mắn nơi này có một hồ nước, ít nhất có thể gia tăng sức mạnh cho y.
Cách đây không lâu, y đã dựa vào hồ nước này để đánh thắng Tạ Hoài một lần, tiếc rằng gã có thể dùng đuôi rắn để tái sinh.
Bây giờ Bạch Trụ không thể kéo dài cuộc chiến, y nhân lúc kĩ năng vẫn còn sử dụng được cùng với sự hỗ trợ của nước, nhanh chóng giết chết hai người chơi cấp Thần còn lại.
Nếu kéo dài thêm, y sẽ thất bại thảm hại.
Trong tình thế cấp bách, rồng thần kéo hai người vào trong hồ, ngay sau đó lớp vảy trên thân rồng bắt đầu bong trong ra.
Từng chiếc vảy dính đầy máu, tách lìa khỏi thân rồng, chúng bơi ngược lên trên, rời khỏi mặt hồ, ngưng tụ thành một hình rồng trên mặt hồ, giống như một bóng ảnh phản chiếu của Bạch Trụ.
Ngay sau đó, con rồng khổng lồ ngưng kết bằng hàng ngàn hàng vạn chiếc vảy liền dùng tốc độ không tưởng đánh thẳng vào trung tâm đáy nước, khiến cho vô số cột nước bắn tung tóe lên trời!
Dưới mặt hồ, một phần vảy khác cũng ngưng tụ thành một con rồng.
Chúng cũng đâm thẳng xuống đáy hồ!
Thần lực va chạm mãnh liệt dưới đáy hồ, trong thoáng chốc đã sụp đổ thành một cái động lớn, vô số dòng nước bị rút vào trong động, xoáy nước dưới đáy hình thành.
Rồng thần mất hết vảy, hơi thở thoi thóp, sức cùng lực kiệt, dùng chút bình sinh cuối cùng quất một trận cuồng phong trong dòng nước, đẩy Tạ Hoài và Tạ Hoa Doanh rơi xuống đáy nước ——
Một ngày qua, lần đầu tiên Miền đất hứa chứng kiến một cơn mưa to, dân chúng toàn thành đều tử vong, các tòa nhà cao tầng ầm ầm sụp đổ, thành phố chìm trong biển lửa, khắp nơi là một bãi hoang tàn.
Thành phố dựa vào thế núi để tồn tại.
Trên đỉnh núi là nơi phồn hoa nhất.
Dưới chân núi là khu vực của người ngoại tộc.
Bây giờ ngọn núi cũng đã sụp đổ, từng tấc đất, sỏi đá rơi vào trong hồ nước.
Không chỉ có ngọn núi, những núi đồi bao bọc xung quanh cũng lần lượt sạt lở như quân bài domino, bị đáy nước dưới hồ Cẩm Sắc hút xuống.
Đáy hồ Cẩm Sắc như một cái động không đáy liên tục nuốt chửng vạn vật, cả thế giới đều vỡ nát, bị nó hấp thụ.
Hồ nước dù to đến mấy cũng không thể chứa đựng toàn bộ vũ trụ, vì vậy nó cũng đã bị đất cát lấp đầy.
Không một ai biết dưới đáy hồ đã chôn vùi ba vị thần.
Họ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa.