*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: cơm trắng chan cà phê

Luôn ở trong nhà thì sẽ gặp nguy hiểm gì?

Hà Tiểu Vĩ vắt óc nghĩ, trán đổ mồ hôi hột, tay cầm cờ run run.

Hắn không ngừng tưởng tượng ra những cảnh tượng nguy hiểm có thể xảy ra ở trong nhà —— động đất, lũ lụt, thiên thạch bất ngờ từ trên trời rơi xuống...

Nhưng Hà Tiểu Vĩ ngẫm lại, theo giả thuyết của phó bản, Miền đất hứa là thánh địa, là thiên đường nơi trần thế không bao giờ bị bất kì yếu tố thiên nhiên nào hủy hoại.

Dù đó chỉ là lời nói dối từ Cẩm tộc, không thể tin hoàn toàn nhưng Cẩm tộc có trong tay nền khoa học kĩ thuật cao siêu, điều này là chắc chắn.

Như vậy thì họ cũng sẽ có các biện pháp phòng chống thiên tai tương ứng.

Cộng thế tòa nhà vững chắc dị thường này, nguy hiểm mà Charlie gặp phải hiển nhiên không phải do thiên tai.

Cho nên Hà Tiểu Vĩ loại bỏ khả năng nguy hiểm thứ nhất.

Không phải thiên tai, vậy thì còn lại gì?

Chỉ còn nhân họa.

Hà Tiểu Vĩ nhanh trí nghĩ đến tình huống Charlie là "Người tốt" trong cộng đồng Cẩm tộc thì ông sẽ theo phe của người chơi.

Nói cách khác, ông là phản đồ của Cẩm tộc.

Liệu có khả năng khi Charlie đang ở nhà, đột nhiên Cẩm tộc phát hiện ông ấy là kẻ phản bội?

Nhưng làm sao Cẩm tộc lại phát hiện ra?

Một giọt mồ hôi to rơi trên trán, Hà Tiểu Vĩ chợt nhớ đến lời Chu Khiêm —— "Dù sao đây cũng là một trò chơi.

Chỉ cần là trò chơi, chắc chắn sẽ có cách vượt qua."

Nghĩ lại biểu tình kiên định của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ không xin giúp đỡ Ẩn Đao nữa, hắn hít sâu vài hơi, tiếp tục suy nghĩ về khả năng thứ hai.

Theo giả thuyết của phó bản, người ở bên ngoài được tham gia các cuộc thi đấu do Cẩm tộc tổ chức sẽ được đi ra ngoài bằng một con đường đặc biệt, thời gian còn lại họ không được phép tự ý ra ngoài, ngay cả Charlie cũng không thể dẫn hắn ra ngoài theo ý mình.

Khi người chơi rời khỏi nhà tương đương với việc làm trái với quy định, bị Cẩm tộc xem là hành vi tự chủ, có chính kiến, vì vậy bị xử tử.

Cho nên nếu manh mối bại lộ Charlie là phản đồ nằm ở bên ngoài "nhà" thì người chơi không có khả năng vượt qua phó bản.

Vậy thì xác suất lớn nhất khiến Charlie bị bại lộ sẽ nằm ở trong "nhà".

Như vậy mới có cách vượt qua phó bản.

Điều Hà Tiểu Vĩ cần phải làm tiếp theo là tận dụng thời gian tìm ra được thứ có khả năng làm bại lộ Charlie, tiêu hủy nó trước khi người của Cẩm tộc đến đây.

Nghĩ thông suốt được vấn đề, Hà Tiểu Vĩ rất muốn khoe với Chu Khiêm và Ẩn Đao.

Nhưng vì nhiệm vụ cấp bách, hắn kiềm chế lại, tiếp tục suy nghĩ.

Bỗng nhiên hắn có một ý tưởng táo bạo —— liệu có khả năng manh mối nằm trên bức tranh kia không?

Đối với người chơi bình thường, đó chỉ là một bức tranh không khác gì so với những vật gia dụng thường ngày.

Trên thực tế, trong nhà của Charlie có rất nhiều đồ cổ, có thể nói mỗi thứ đều có khả năng cung cấp manh mối.

Vì đồ càng cổ thì càng dễ dàng bại lộ bí mật mà Charlie che giấu.

Nhưng Hà Tiểu Vĩ không còn là người chơi bình thường.

Linh hồn của Cao Sơn là bàn tay vàng trong đội.

Cao Sơn đã nhìn thấy một góc nhỏ của một con thuyền, bên trên có đánh dấu "Thuyền cứu nạn", đây là thứ mà người chơi bình thường khó mà tìm ra được.

Dựa trên manh mối này, hắn có thể dễ dàng liên tưởng đến con thuyền trên bức tranh trong nhà Charlie là manh mối mấu chốt, che giấu bí mật của ông lão.

Hà Tiểu Vĩ không khỏi cảm thán mình khá là may mắn.

Nhưng khi nào Cẩm tộc sẽ đến điều tra nhà của Charlie, Hà Tiểu Vĩ không chắc, hắn chỉ phải nhanh chóng hành động.

Lỡ như có sai thì cũng tốt hơn là ngay giây tiếp theo, Cẩm tộc bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà.

Vừa lúc Charlie có dấu hiệu mệt mỏi sau khi đặt một con cờ xuống bàn, ông hỏi Hà Tiểu Vĩ muốn ăn gì vào buổi tối.

Hà Tiểu Vĩ ngây ngốc nhìn chằm chằm bức tranh, hỏi Charlie mình có thể lại gần xem được không.

Có lẽ Charlie thật sự muốn tìm một ai đó thay thế con trai để an ủi tinh thần, ông nói thẳng: "Tôi lấy bức tranh xuống, cậu tự mình xem.

Tôi xuống bếp cùng người máy nấu cơm tối, cậu cứ tùy ý chơi."

Nói xong, Charlie đứng dậy gỡ bức tranh trên tường xuống, đưa cho Hà Tiểu Vĩ.

Lúc này, Hà Tiểu Vĩ có thể khẳng định rằng ông lão chính là người tốt.

Con trai của Charlie qua đời, ông lão tìm Hà Tiểu Vĩ, đặt tên cho hắn là Tư Thụy, muốn giữ lại chút kỉ niệm cho mình.

Ông lão cảm thấy người máy quá thông minh, quá hoàn hảo, không có hơi ấm, Hà Tiểu Vĩ là một người ở bên ngoài, ngược lại thích hợp với nhu cầu của ông.

Chọn một người ở bên ngoài thay thế cho con trai mình hiển nhiên không phải điều mà một người Cẩm tộc bình thường sẽ làm.

Người ở bên ngoài trong mắt họ e rằng chẳng khác gì súc vật.

Tự trong tâm, họ đều xem thường người ở bên ngoài.

Vì sao Charlie không tìm một người Cẩm tộc nhận làm con nuôi mà lại chọn một người ở bên ngoài?

Kết hợp với sự phân tích của Chu Khiêm, khả năng Charlie cần được bảo vệ đã tăng lên 8,9 phần.

Bây giờ Hà Tiểu Vĩ cần tiêu hủy manh mối.

Bất chợt, trên không trung vang lên tiếng cảnh báo.

Rõ ràng là người khác đang nói ở trên cao chứ không phải trong đầu Hà Tiểu Vĩ nhưng hắn có cảm giác âm thanh đó lại gần trong gang tấc, lởn vởn quanh tai mình.

Xem ra Chu Khiêm suy đoán đúng rồi.

Ở đây có một dạng vật chất nào đó bao trùm khắp nơi.

Nếu ở Miền đất hứa có sự tồn tại của chính phủ thì chính phủ có thể thông qua chất môi giới này để theo dõi, giám sát mọi người, đồng thời thông qua nó để thông báo ——

【 Cảnh báo! Cảnh báo xâm lược! Miền đất hứa có khả năng có người ngoại tộc không rõ tung tích, cho nên chúng tôi đã thiết lập kết giới bảo vệ; khu vực dưới chân núi đã bị phong tỏa, vì vậy mọi người hãy ở yên trong nhà, không được tự ý đi ra ngoài! 】

【 Cảnh báo! Cảnh báo xâm lược! Chúng tôi xin lặp lại...!】

【 Chúng tôi sẽ đến tưng nhà để điều tra, đặc biệt là những gia đình có người ngoại tộc cần phải làm kiểm tra nghiêm khắc, cảm ơn mọi người đã phối hợp! 】

Nghe xong, trái tim Hà Tiểu Vĩ run lên, hắn đành phải lựa chọn phương thức đơn giản nhất.

Hắn chạy vụt vào phòng tắm, đóng cửa lại, mở vòi sen, sau khi hơi nước đã bốc lên liền lấy một cái lồng và một cái rèm từ túi hành lý ra để ngưng tụ hơi nước thành một tấm màn dày.

Hắn ẩn mình trong hơi nước, lấy bật lửa từ túi hành lý, muốn đốt trụi bức tranh.

Sau khi thử vài lần không hiệu nghiệm, hắn lại lấy một hộp thủy tinh có nắp khác, đặt bức tranh vào trong, đốt lửa thêm vài lần nữa mới thành công.

Một lúc sau, khi bức tranh chỉ còn lại một đống tro, Hà Tiểu Vĩ đã giải quyết tốt hậu quả, sau đó rời khỏi phòng tắm.

Dù đã làm xong nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn không thể báo cáo kết quả cho đồng đội biết.

Khi quay lại phòng khách, đối mặt với sự chất vấn của Charlie, hắn đành phải nói mình không biết gì cả.

Là một người ở bên ngoài ngốc nghếch, hắn dứt khoát biến mình thành một kẻ thiểu năng trí tuệ.

Charlie có chút nóng nảy, nhưng ông không quá tức giận với Hà Tiểu Vĩ, ông chỉ không ngừng truy vấn: "Có phải cậu giấu ở đâu rồi không?", "Tư Thụy, cậu muốn chơi trò chơi với cha không?", "Tư Thụy à...!Có phải cậu không thích chơi cờ nên muốn đùa giỡn cha không?"

Khi nghe đến đây, trái tim Hà Tiểu Vĩ hụt một nhịp.

Charlie đã nói ra một điều vô cùng quan trọng ——

"Tư Thụy à, bức tranh đó rất quan trọng với cha! Đó là nơi ông nội, bà nội sinh ra cha...!Cậu không có duyên gặp họ, cha cũng mất họ mãi mãi...!Cha chỉ còn một bức tranh đó thôi, cậu trả lại cho cha đi, được không?"

Hà Tiểu Vĩ vừa chua xót trong lòng vừa nắm bắt được thông tin mà Charlie vừa nói.

Đúng lúc này, có ai đó gõ cửa nhà.

"Ngài Charlie? Xin lỗi đã làm phiền.

Miền đất hứa xảy ra một cuộc xâm lược nghiêm tọng, chúng tôi nghi ngờ trong nhà ngài có phản đồ.

Ngài là người có công lớn với đời sau, có thân phận rất quan trọng, chúng tôi cần phải tiến hành điều tra nhà của ngài một chút."

"Chúng tôi làm như vậy không phải vì nghi ngờ ngài mà là vì chúng tôi xem trọng ngài.

Thân phận của ngài quá quan trọng, vì vậy chúng tôi muốn bảo vệ ngài.

Kẻ ngoại tộc ở bên cạnh ngài có khả năng là một mối nguy hiểm lớn, chúng tôi cần phải kiểm tra người này kĩ càng.

Ngoài ra, dựa theo lưu trình, chúng tôi cũng sẽ kiểm tra nhà của ngài."

Đm, tới rồi.

Hà Tiểu Vĩ khấn vái trong lòng —— hi vọng mọi vấn đề đều nằm trong bức tranh mà mình đã đốt trụi rồi!

Cùng lúc đó, Hà Tiểu Vĩ cấp tốc báo cáo mọi thứ cho Ẩn Đao thông qua không gian ý thức.

Đối lập với sự hoảng loạn của hắn, Ẩn Đao khá bình tĩnh: "Làm tốt lắm.

Trong thời gian ngắn như vậy không thể tìm ra manh mối khác, dựa theo tư duy của Chu Khiêm khi chơi trò chơi thì hẳn manh mối là bức tranh đó thật.

Bây giờ anh cũng đã tiêu hủy nó rồi, không cần lo lắng nữa."

Hà Tiểu Vĩ an tâm hơn một chút, hỏi: "Vậy tình huống bên thầy sao rồi?"

"Chúng ta đã biết tình huống bên khu vực mộ địa thông qua kĩ năng của Bạch Trụ.

Nhưng với một người ở bên ngoài bình thường thì khó lòng biết được chân tướng.

Trừ khi người chơi quyết định không lên núi, ở lại dưới chân núi.

Cho nên thông tin ở đây hẳn có dụng ý khác."

Ẩn Đao giải thích: "Tôi đến kho đông lạnh để vạch trần sự thật rằng đây không phải mộ địa mà là cơ sở bán thịt đông lạnh.

Có một số người ở bên ngoài đi lên núi, bây giờ họ đang trong trạng thái tê liệt, nhưng có lẽ sẽ có điều gì đó đánh thức được họ, khiến họ tỉnh táo lại.

Sự thật về mộ địa có thể là một trong số đó.

Và ——"

"Tôi thăm dò cơ chế vận hành ở đây, xem thử có tìm được bước đột phá nào hay không."

"Chung cứ vỏ trứng được quản lý nghiêm ngặt, bị theo dõi sát sao, thầy cần phải cẩn thận!" Hà Tiểu Vĩ lo lắng nói, nhưng lần này không phải lo lắng cho bức tranh hay Charlie mà lo lắng cho Ẩn Đao.

"Anh yên tâm.

Có vấn đề tôi sẽ liên lạc ngay.

Bây giờ chúng ta đã có thể liên lạc song phương.

Chúng ta cùng suy nghĩ, tìm cách giúp người chơi liên lạc được với nhau."

...

Trong nhà Alan.

Tề Lưu Hành vẫn còn ngồi trong phòng tắm, cậu ngâm mình đến mức da thịt đỏ ửng lên, trên trán đổ đầy mồ hôi, đầu óc có chút choáng váng.

Cũng may Alan kịp thời gọi người máy đến mang nước, trái cây và một chút thịt nướng BBQ.

Tề Lưu Hành không khách khí, ăn uống ngon lành.

Alan lấy điều khiển nhấn nút, nhiệt độ của nước tắm đã giảm xuống, hơi nước cũng tan bớt.

Sau đó Tề Lưu Hành nghe thấy thông báo từ Bạch Trụ.

Tề Lưu Hành cố gắng khống chế biểu tình đối diện với Alan.

—— Người này sẽ gặp nguy hiểm gì? Mình nên bảo vệ anh ta như thế nào?

Tề Lưu Hành thử hỏi: "Chủ nhân, tôi rất thích Cẩm tộc, tôi rất thích ngài.

Cảm ơn ngài đã dẫn tôi về đây.

Ngài có thể cho phép tôi luôn đi theo ngài được không?"

—— Tuy Cẩm tộc có quy định người ở bên ngoài không thể tùy ý rời khỏi nhà nhưng quy định cũng đề cập đến trường hợp đặt biệt.

Ví dụ như khi người ở bên ngoài tham gia thi đấu kiếm.

Alan hẳn có thể xin phép cho mình đi bằng con đường đặc biệt đó, để mình luôn đi theo anh ta đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play