Cách đây không lâu, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung cùng nhau đến bảo tàng Cổ Tiễn, kết bạn được với ba người chơi khác.

Năm người nhặt được vòng tay màu chàm, đeo vào cổ tay, sau đó triển khai thăm dò bảo tàng.

Ba người chơi mới này vừa lên đến cấp S. Họ không quen người chơi cấp Thần nào, tự nhận thức năng lực của mình chỉ tầm trung, họ đến Lam Cảng cũng không trông đợi có ai đó nhìn trúng mình, chọn làm người chăn chiên.

Họ chỉ nghe nói rằng ở thành phố này có một nhà đấu giá thường xuất hiện những đạo cụ tốt, vì vậy đến để thử vận. Nếu họ gặp một quân đoàn nào đáng tin cậy, có lẽ họ cũng sẽ gia nhập.

Vì vậy Vân Tưởng Dung và Ân Tửu Tửu trở thành những người chơi lâu năm trong mắt họ. Ba người ngoan ngoãn nghe lời hai cô gái, quá trình thăm dò cũng hoàn toàn thuận lợi.

Nhưng lại có một sự cố xảy ra ——

Khi vừa bước ra khỏi bảo tàng, một họng súng đen ngòm đối diện với năm người họ.

Người giơ súng là hai người đàn ông, một người khoảng 40 tuổi, một người trông hãy còn trẻ, có lẽ đầu 20. Trên cổ tay hai người đều đeo vòng tay màu lục.

Theo giao diện hệ thống, Ân Tửu Tửu dễ dàng nhận ra hai người này là người của quân đoàn Đào Hồng.

Người đàn ông trung niên tên là Trương Đại Thiết, người trẻ tuổi tên là Thiện Thành.

Ân Tửu Tửu dịch lại gần Vân Tưởng Dung theo bản năng, muốn thương lượng đối sách, không ngờ Thiện Thành lại mỉm cười với Vân Tưởng Dung, vẫy vẫy tay: “Lại đây nào.”

Ân Tửu Tửu hậu tri hậu giác nhận ra —— Vân Tưởng Dung là người của quân đoàn Đào Hồng.

Ân Tửu Tửu nhớ rõ ở trong phó bản trước, khi hai người mạnh nhất đánh nhau đến mức trời đất sụp đổ, cô và Vân Tưởng Dung đã giúp đỡ nhau sống sót qua bao hiểm nguy, từ sóng thần cho đến lốc xoáy, đều là nhờ có Vân Tưởng Dung giữ chặt lấy cô.

Hai người quen nhau không bao lâu, nhưng lại có thể gắn kết với nhau bằng quan hệ sinh tử.

Vì vậy, Ân Tửu Tửu không thể xem Vân Tưởng Dung là kẻ thù được.

Nhưng Vân Tưởng Dung lại đi về phía Thiện Thành, nhận lấy vòng tay màu lục của đối phương.

Tuy Thiện Thành nhỏ tuổi hơn Trương Đại Thiết nhưng có lẽ là người có chức vị cao trong quân đoàn, người này có thể chỉ huy Trương Đại Thiết và cả Vân Tưởng Dung.

Lấy một khẩu súng từ túi hành lý, Thiện Thành giao nó cho Vân Tưởng Dung, nói: “Cô và ông Trương ép bốn người kia tham gia đội của chúng ta, tiếp tục tìm kiếm thêm manh mối. Nếu họ không đồng ý thì tùy ý giết một người đe dọa một chút. Tôi còn phải đến con phố bên cạnh kiểm tra. Ở đây giao cho hai người.”

Vân Tưởng Dung đường hoàng nhận lấy khẩu súng, liếc mắt nhìn theo bóng dáng của Thiện Thành rời đi, sau đó xoay người, giơ súng về phía Ân Tửu Tửu.

Ba người chơi đi theo Vân Tưởng Dung hoàn toàn phát ngốc.

Ân Tửu Tửu cũng không thể tin nổi.

Hai bên hình thành cục diện giằng co, rồng con và Cao Sơn cũng đã chứng kiến từ xa.

“Tửu Tửu, chị nên nghĩ thoáng một chút. Tôi vốn dĩ là người của quân đoàn Đào Hồng, tôi cùng mọi người tìm kiếm manh mối cũng là để báo cáo cho quân đoàn. Bây giờ năm người chúng ta đi cùng nhau, đổi sang vòng tay màu khác thì cũng không có gì thay đổi, đúng không?”

Vân Tưởng Dung vô cảm nhìn thẳng vào mắt Ân Tửu Tửu: “Thật ra muốn trách thì phải trách phó bản này chặn liên lạc giữa đồng đội, nếu không tôi đã báo cáo lại những manh mối chúng ta tìm được cho đội trưởng rồi… Chứ không đến mức dùng súng uy hiếp mọi người như thế này. Chúng ta đều là bạn của nhau, ngại quá, tôi xin thất lễ.”

“Đeo vòng tay màu xanh không có gì khác? Sao có thể không khác?” Ân Tửu Tửu nói: “Tôi không phải người nghĩ nhiều. Nhưng cô nói cho tôi biết đi, bây giờ cô bắt chúng tôi gia nhập quân đoàn màu lục. Nhưng một khi hệ thống thông báo số lượng tồn tại cuối cùng, cô cũng sẽ giết chúng tôi thôi đúng không?”

Vân Tưởng Dung chỉ nói: “Chị nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi thật sự muốn giết mọi người thì tôi không cần phải ép mọi người đổi vòng tay. Những người đeo vòng tay cùng mau với nhau thì không thể giết hại lẫn nhau, đúng không?”

“Hơn nữa, có rất nhiều người trong quân đoàn đến. Chị cảm thấy… Chỉ vì giết một mình Chu Khiêm mà chúng tôi sẽ hi sinh nhiều thành viên như vậy sao?”

Xét về lý, Ân Tửu Tửu cảm thấy Vân Tưởng Dung nói có lý.

Nhưng cô vẫn là một người cứng đầu nghĩ nhiều. Cô vẫn cảm thấy không thể tin tưởng người của quân đoàn Đào Hồng, vì vậy cũng không thể đồng ý đi theo Vân Tưởng Dung.

“Cô không cần nói nữa. Tôi sẽ không nghe theo đâu.” Nói đến đây, Ân Tửu Tửu quay đầu, nhìn ba người ở phía sau: “Tôi không biết các cậu có nghe qua về quân đoàn Đào Hồng chưa. Nhưng đây là một quân đoàn tàn bạo! Chúng ta không thể tin theo. Nếu…”

Ân Tửu Tửu chợt nghĩ ra một điểm mấu chốt, nói nhanh hơn: “Nếu họ thật sự có thiện ý thì vì sao ngay từ đầu lại dùng súng đối phó với chúng ta!”

“Dù thế nào đi nữa, vũ khí chính là mấu chốt trong trò chơi này, quân đoàn Đào Hồng đã nắm giữ một lượng lớn thông tin rồi mới vào phó bản, nhanh chóng lục soát tìm kiếm vũ khí, mọi người không có vũ khí thì chỉ có thể nghe theo chúng tôi.”

Vân Tưởng Dung trông có chút không kiên nhẫn: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng trách tôi nhẫn tâm. Thời gian còn lại của mọi người còn chưa đến 1 phút. Có cần tôi nổ súng giế t chết một người thì mọi người mới chịu tin tôi hay không?”

Nhìn thẳng về phía Ân Tửu Tửu, Vân Tưởng Dung liền nhận thấy có một thứ gì đó dừng lại ở trước mặt họ rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Giữ nguyên sự vô cảm, Vân Tưởng Dung nói: “Ân Tửu Tửu, trong phó bản trước, chị đã cứu tôi. Tôi sẽ không giết chị. Nhưng ba người sau lưng chị thì không hề có quan hệ gì với tôi.”

Nghe vậy, ba người chơi vừa lên cấp S liền tái mét mặt.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Vân Tưởng Dung đổi hướng súng, cô bóp cò, nổ súng về mục tiêu.

Viên đạn b ắn ra, đồng tử của người chơi bị nhắm trúng trợn trừng —— xong đời, mình xong đời rồi!

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, người này chỉ biết nằm rạp xuống đất theo bản năng, dẫu biết rằng tốc độ của bản thân không thể thắng được viên đạn.

Nhưng cuối cùng, người này lại không hề trúng đạn.

Người cũng không thể ngờ đến được việc này chính là Trương Đại Thiết ở bên cạnh Vân Tưởng Dung.

Ông ta và Vân Tưởng Dung thuộc cùng một nhóm trong quân đoàn, ông ta luôn cảm thấy cô gái này làm việc đáng tin cậy, cũng đặc biệt nhạy bén, giỏi ăn nói, bây giờ giao nhiệm vụ cho cô thì ông ta chỉ cần cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Thậm chí vừa rồi ông ta còn có chút ngủ gà ngủ gật. Khi Vân Tưởng Dung nổ súng, ông ta còn ngáp một cái.

Vậy mà bây giờ ông ta lại kinh ngạc không thôi, vì không biết vì sao viên đạn lại không hề bắn trúng người chơi.

Trong thiết lập của phó bản, trong số vũ khí ở đây thì viên đạn được xếp loại có giá trị mạnh nhất, hơn nữa tỉ lệ trúng mục tiêu là 99%, về lý mà nói thì người chơi cấp S kia hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Sao lại thế này?

Ngay lúc này, Trương Đại Thiết mới phát hiện ra trước mặt người chơi xui xẻo bị Vân Tưởng Dung nhắm trúng xuất hiện một sinh vật có hình dạng như sương khói trắng, bóng dáng như thể… một linh hồn.

Trương Đại Thiết cảm thấy trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một điều không thể tưởng tượng nổi.

—— Vì sao thành phố Lam Cảng lại xuất hiện linh hồn?

Sau đó ông ta phản ứng lại rất nhanh.

Cấp trên đã nhắc nhở nhiều lần, trong phó bản này, kẻ thù của họ chính là Chu Khiêm. Và kỹ năng mạnh nhất của Chu Khiêm chính là —— hấp thụ linh hồn, nuôi dưỡng linh hồn.

Chẳng lẽ đây chính là linh hồn trong xương Thần của Chu Khiêm?

Vân Tưởng Dung cho rằng cô đã nhắm thẳng vào người chơi nhưng thực chất lại bắn trúng linh hồn chắn ở phía trước!

Nhưng linh hồn cũng chỉ là một sự tồn tại trong suốt, viên đạn không thể gây thương tổn cho đối phương!

Ngoài ra, ông cũng nhớ cấp trên từng nhấn mạnh rằng —— linh hồn mà Chu Khiêm nuôi dưỡng không phải ai xa lạ, mà chính là Cao Sơn, bạn trai của Vân Tưởng Dung.

Vậy thì… Tình huống bây giờ là như thế nào?

Trương Đại Thiết không dám lơ là cảnh giác nữa, ông ta trở nên nhạy bén hơn, nắm chặt khẩu súng trong tay.

Cùng lúc đó, ông ta vẫn chú ý đến tình huống bên phía Vân Tưởng Dung.

Một sự kiện khiến ông ta cảm thấy ngoài ý muốn ——

Vân Tưởng Dung lạnh nhạt ngày thường trở nên có chút mất khống chế, nước mắt chảy dài, cánh tay cũng run rảy.

“Anh Sơn…” Giọng điệu của cô khàn khàn, khi nói chuyện còn rùng mình: “Sao anh lại cản em? Tại sao?”

Linh hồn của Cao Sơn xuất hiện dưới dạng bán trong suốt, mơ hồ nhìn thấy nét mặt đau lòng: “Em à, nghe anh nói…”

“Chỉ có em mới có thể hồi sinh được anh. Anh Sơn, em yêu anh, em là người yêu của anh mà.” Vân Tưởng Dung nói: “Anh theo Chu Khiêm, nhưng anh ta chỉ lợi dụng anh thôi. Anh đã chết vì cứu anh ta. Khi anh còn sống, anh ta cũng lợi dụng anh. Anh chết rồi, anh ta vẫn không buông tha cho anh!”

Cao Sơn nhíu mày nói: “Anh đương nhiên hiểu rõ tình cảm của chúng ta. Chính vì như vậy, em mới cố chấp ——”

Vân Tưởng Dung liền ngắt lời: “Nếu em nói rằng em phải giết Chu Khiêm thì sao?”

“Dung à, em sai rồi. Trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, em bị k1ch thích, còn cảm thấy Chu Khiêm vũ nhục xác của anh, cho nên em mới không màng tất cả mà gia nhập quân đoàn Đào Hồng, anh có thể hiểu được, anh ấy cũng hiểu được. Nếu bây giờ em quay lại, anh ấy sẽ không trách em, anh ấy ——”

Cao Sơn nói: “Bây giờ anh đi theo Chu Khiêm, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh ấy. Trong tình huống đó, em cho rằng quân đoàn Đào Hồng thật sự tin tưởng em?”

“Được rồi, ngay từ đầu đúng là giống như anh nói, em vì nhất thời xúc động nên mới gia nhập quân đoàn Đào Hồng. Nhưng sau đó thì không, anh Sơn à, em đã tận mắt nhìn thấy thần Hoa Đào đã hồi sinh một con chim, anh có hiểu không?”

“Thần Hoa Đào, cô ấy đã hồi sinh một con chim trong thế giới hiện thực! Cô ấy đã trở thành Thần thông qua trò chơi này, như vậy thì cô ấy cũng có thể hồi sinh anh ở thế giới hiện thực!”

“Em biết anh là người lương thiện. Bây giờ em.. Em cũng không mong anh phải hiểu cho mình. Không sao, cứ để em làm kẻ xấu. Em sẽ dùng tính mạng mình để đền bù. Nhưng em chắc chắn phải giúp quân đoàn Đào Hồng thắng, giế t chết Chu Khiêm.”

Linh hồn của Cao Sơn có chút không ổn định, trong lúc Vân Tưởng Dung nói thì linh hồn của cậu mơ hồ ẩn hiện.

Thấy thế, cảm xúc của Vân Tưởng Dung kích động hơn, hít sâu một hơi, hai mắt đã nhòe nước: “Bây giờ anh hãy tránh ra đi, để em giế t chết họ! Dù anh đã chết mà anh vẫn còn mạo hiểm vì Chu Khiêm, bây giờ còn ở đây giúp những kẻ xa lạ này sao? Anh giống như Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ, hoàn toàn bị tên Chu Khiêm đó tẩy não rồi! Em không chấp nhận!”

Nói xong, Vân Tưởng Dung chuyển hướng súng, nhắm thẳng vào cô gái bên cạnh.

Không ngờ Cao Sơn tiếp tục chắn đạn trước mặt cô gái!

Thấy thế, Vân Tưởng Dung sửng sốt, Trương Đại Thiết cũng sửng sốt —— đm sao linh hồn này có tốc độ nhanh như vậy được?!

Việc Cao Sơn chắn đạn cho cô gái kia càng khiến cho Vân Tưởng Dung tức giận thêm: “Anh Sơn, anh tránh ra!”

Ánh mắt của Cao Sơn tràn ngập đau đớn: “Dung Dung, anh không muốn thấy em trở nên như vậy. Khi anh quen em, em hiền lành ấm áp, sao bây giờ lại… Em khiến anh cảm thấy xa lạ quá.”

Vân Tưởng Dung hoàn toàn bị những lời này chọc giận, giơ súng tiến thẳng về phía trước.

Cô gái bị bắn hụt khi nãy sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất, Cao Sơn tiến thêm một bước hóa hình, nâng đối phương đứng dậy, động tác dịu dàng, lời nói cũng ân cần quan tâm.

Hành động này như đổ đầu thêm lửa, Vân Tưởng Dung không tâm súng còn bao nhiêu đạn, liên tục bóp cò b ắn ra, thế nhưng tất cả đều bị Cao Sơn che chắn.

Bóp cò thêm lần nữa, không còn viên đạn nào được b ắn ra, Vân Tưởng Dung liền tìm thêm đạn.

Cô nhìn Trương Đại Thiết, giơ tay ra: “Mau đưa súng của ông cho tôi!”

Trương Đại Thiết đứng nhìn ngơ ngác, hậu tri hậu giác nhận ra điều gì liền nói: “Không được! Không cần thiết! Cô cũng thấy linh hồn này mạnh như thế nào rồi! Cậu ta có tốc độ quá nhanh, khi hoàn toàn hóa thành linh hồn thì không một ai nhìn thấy, ai biết cậu ta sẽ tập kích ở đâu? Chúng ta không thể nhắm trúng mục tiêu! Tỉ lệ bắn trúng của viên đạn phụ thuộc vào đối tượng bắn, không phải linh hồn!”

Vân Tưởng Dung như hóa điên, mất hết lý trí muốn giật lấy khẩu súng: “Tôi mặc kệ, ông Trương, mau cho tôi mượn súng ngay. Sau này ông cần gì, tôi chắc chắn sẽ giúp lại!”

Trương Đại Thiết vừa né tránh vừa nói: “Này này, không được đâu Vân Tưởng Dung, tôi không ngờ cô lại là kẻ điên vì tình như thế này, cô nghe tôi khuyên đi ——”

Đúng lúc này, Cao Sơn nhìn Ân Tửu Tửu ở phía sau: “Tôi chặn đạn! Cô dẫn họ trốn đi! Tôi sẽ đuổi theo sau!”

Thật ra Cao Sơn không hề chắn được viên đạn, và phán định của viên đạn có giá trị rất cao.

Mọi thứ đều là một vở kịch do cậu và Vân Tưởng Dung phối hợp cùng nhau biểu diễn.

Cậu có thể hóa thành trong suốt bất kỳ lúc nào, cũng có thể hóa thành dạng bán trong suốt để cho người khác nhìn thấy. Lựa chọn phương thức khiến thị giác trở nên hỗn độn này, Trương Đại Thiết sẽ cho rằng Vân Tưởng Dung bắn súng về phía người chơi, Cao Sơn dùng tốc độ cao chặn viên đạn.

Nhưng trên thực tế, Vân Tưởng Dung đều nhắm vào vị trí trước đó của Cao Sơn.

Hai người cũng không hoàn toàn diễn kịch.

Khi Cao Sơn nhìn Vân Tưởng Dung, những lời nói đó đều là thật lòng, cậu cũng thật lòng nói đối phương cố chấp.

Nước mắt và sự run rẩy của Vân Tưởng Dung cũng là sự thật, nhưng lý do thì không giống như cô nói.

Sau khi trợ giúp mọi người chạy thoát, Cao Sơn liền hóa thành trong suốt.

Khi đi ngang qua Vân Tưởng Dung, cậu nói thầm: “Dung Dung, quay về đi, bây giờ bên phía Đào Hồng không còn ai tin em nữa!”

Thật ra người không tin em chỉ có một mình Mục Sư.

Nhưng nếu ông ta chết thì sao?

Ông ta chết đi, em vẫn còn cơ hội tiếp cận chủ nhân thật sự của quân đoàn Đào Hồng.

—— Đó là một người đang nằm trong quan tài bằng băng, tên là Tạ Hoài, là người tạo ra Tạ Hoa Doanh.

Nhưng Vân Tưởng Dung chỉ có thể giữ lại những lời này ở trong lòng.

Những con bạc theo cô đều là người của Mục Sư, vì vậy cô không thể nói ra, chỉ có thể tiếp tục duy trì nét mặt tức giận đến mất lý trí.

Ở bên cạnh, Trương Đại Thiết liền oán giận ngay: “Cô cũng đã nhận được tin tức rồi mà? Số lượng đạn là hữu hạn! Sao cô lại lãng phí nhiều như vậy! Tôi thấy cô phải giải trình với đội trưởng Thiện rồi. Trời ơi!”

Vân Tưởng Dung không quan tâm những lời này, cô ngồi xổm xuống, dùng tay ôm kín mặt, nhìn qua như là khóc.

Trương Đại Thiết không biết làm sao để an ủi một cô gái, sững sờ đứng yên tại chỗ, không dám nói nữa.

Chợt ông ta nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn, là tiểu đội trưởng Thiện Thành và một tiểu đội trưởng khác cùng đi tới.

“Đội trưởng Thiện à, chúng tôi…” Trương Đại Thiết thở dài, sợ rằng nhiệm vụ thất bại sẽ khiến Thiện Thành tức giận.

Thiện Thành chỉ nói: “Không cần nhiều lời. Tôi thấy rõ. Tiếp tục thu nạp thêm những người khác. Có nhóm người thuộc quân đoàn Phi Độ cũng ở gần địa bàn của chúng ta. Nhớ phải đề phòng họ.”

Đi theo sau, một tiểu đội trưởng khác dùng giọng điệu khinh miệt nói: “Lúc trước còn cho rằng cô ta là nhân tài đáng bồi dưỡng. Bây giờ thì… Hừ, đàn bà đúng là đồ vô dụng. Cậu đừng có đưa đạn cho cô ta nữa, chỉ tổ lãng phí!”. Ngôn Tình Tổng Tài

Nghe vậy, Thiện Thành đánh giá Vân Tưởng Dung vài lần, ở nơi Trương Đại Thiết nhìn không thấy, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, tựa hồ nhìn thấu điều gì.

Nhưng hắn không nói thêm gì, chỉ khoác vai đối phương: “Không nên nói như vậy, một người đàn ông có thể gặp được một cô gái hết lòng vì mình như vậy chính là đáng giá. Đều là đồng đội của nhau, chú ý lời nói một chút.”

“Đừng nói cậu có ý với cô ta?”

“Không. Cậu cũng biết mà, tôi thích đàn ông.”

“Đm, cút! Đừng có bá vai tôi!” Người nọ đẩy Thiện Thành ra.

Thiện Thành xoa mũi: “Đi thôi, vào tòa nhà phía trước kiểm tra đi.”



Bên kia, năm người chơi đeo vòng tay màu cam đang lo sợ trốn trong một con hẻm nhỏ.

Bọn họ đều là người chơi vừa lên cấp S, trong thế giới của kẻ mạnh thì họ chỉ là những bao cát.

Trước khi thành phố Lam Cảng sụp đổ, họ đều đang đứng chờ trước cửa sòng bạc.

Nhóm người này đều là những con bạc, nghe nói phần thưởng quý hệ thống thông báo thì tất cả đều không quan tâm mà lựa chọn ở lại.

Ban đầu họ có khoảng mười mấy người, sau khi vào phó bản thì tìm thấy vòng tay màu cam, vui vẻ kết thành liên minh con bạc.

Sau một phen thăm dò, họ tìm ra được nhiều manh mối về những câu chuyện xưa, để tiết kiệm thời gian, nhóm con bạc chia ra thành ba đội nhỏ để tiếp tục tra xét.

Bây giờ nhóm người trốn trong con hẻm là một trong ba đội đó.

Sau khi thăm dò xong, họ quay về địa điểm tập hợp đã ước định, nhưng lại không tìm thấy hai đội còn lại quay về.

Cùng với thông báo số lượng vòng tay màu cam giảm bớt từ hệ thống, họ biết rằng đã có chuyện xảy ra.

Sợ có số phận tương tự như đồng đội, suốt đường đi họ đều vô cùng cẩn thận. Dù đã trốn trong hẻm nhỏ nhưng bây giờ ai cũng phát run cả người.

Năm người không chỉ biết trốn tránh mà đôi khi cùng thò đầu ra kiểm tra đầu ngõ, giống như đang chờ tin tức, hoặc là một ai đó xuất hiện.

Cuối cùng người đó đã đến, họ thở ra một hơi, trong lòng tràn ngập chờ mong, hi vọng đối phương mang về tin tức tốt.

Người này là người thứ sáu trong đội.

Năm người trốn ở đây, còn người thứ sáu là người giỏi nhất, có nhiệm vụ ra ngoài kiểm tra.

Một khi xác định được hướng đi tiếp theo không còn nguy hiểm, người này sẽ đi đường vòng, thông báo tin tức cho năm người còn lại, dẫn họ đi con đường an toàn.

Sau đó họ sẽ lại tìm một chỗ ẩn nấp, chờ người đồng đội này ra ngoài tìm địa điểm an toàn tiếp theo.

Người giỏi nhất trong đội có tên là Mạnh Biệt.

Lúc này, nghe được Mạnh Biệt đã tìm được con đường an toàn, năm người đều an tâm hơn. Lục tục ra khỏi chỗ tối, họ chuẩn bị cùng nhau rời đi.

Dù dò rất sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục bước tiếp về phía trước. Vì họ cần phải sống, tiếp tục thăm dò, sưu tập tin tức.

Nhưng khi vừa đi đến đầu ngõ, bỗng chốc, một đường kiếm sáng lóa lên, một thanh kiếm đời Đường chặn ngang họ lại.

Ánh kiếm như tuyết, thân kiếm nghiêm nghị, ẩn chứa sát khí ngùn ngụt.

Sáu người liền dừng chân ngay lập tức.

Trừng lớn mắt, họ nhìn người cầm kiếm —— người nọ cao lớn, dáng người thon dài, trông hệt như thanh kiếm trên tay.

Người nọ chậm rãi liếc mắt nhìn lướt qua mọi người, họ cảm giác như bị băng lạnh rét buốt tê cứng, không dám nhúc nhích.

Mạnh Biệt là người giỏi nhất trong đội, là người đầu tiên có phản ứng.

Giơ đồng hồ lên, hắn muốn dùng hệ thống tìm kiếm thân phận của đối phương.

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy số hiệu của người nọ, là ba con số không rõ ý nghĩa —— “137”.

Cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy ký hiệu người chơi cấp Thần của đối phương.

Người chơi cấp Thần số hiệu 137, không chỉ một mình Mạnh Biệt nhìn thấy mà năm người chơi còn lại cũng nhìn ra. Phía sau Mạnh Biệt liền vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.

“Đm là người chơi cấp Thần!”

“Người chơi cấp Thần? Thật sự! Tôi thấy được!”

Đối lập với đồng đội vô tâm vô phế, Mạnh Biệt cảnh giác nhìn người đứng ở đầu ngõ: “Anh là ai? Anh đến để giết chúng tôi sao?”

Nói xong, giọng điệu hắn tràn ngập phẫn hận: “Nhiều người chơi đeo vòng tay màu cam cũng là do anh giết?”

Người nọ chỉ nói: “Tôi đến cứu các anh. Phía trước có mai phục, không thể đi đường đó. Các anh hãy đi theo tôi.”

Giọng điệu của y không hề ôn hòa, hàn ý lạnh băng thể hiện rõ sức mạnh cường đại.

Mạnh Biệt và đồng đội nhìn nhau một lát, hỏi: “Sao chúng tôi phải tin anh?”

Người nọ cũng không nhiều lời, chỉ giơ đồng hồ lên làm thao tác gì đó.

“Tôi đã mở chức năng ẩn danh, các anh có thể mở bảng xếp hạng người chơi cấp Thần để xem.”

Trong bảng xếp hạng người chơi cấp Thần chưa từng có tên trên vị trí số một.

Vì người đó đã ẩn hết tên và danh hiệu của mình.

Ai cũng tò mò không biết người đó là ai, từ trước đến nay không một ai biết.

Bây giờ, sau khi “137” thao tác, không chỉ sáu người này ồ lên, trong đại sảnh trò chơi ở bên ngoài, nhiều người chơi nhàn rỗi khác hoặc những người chơi tạm thời chưa gặp nguy hiểm trong các phó bản khác… đều ồ lên không ngừng.

—— Cuối cùng, người chơi cấp Thần vị trí số một đã lộ tên.

Mạnh Biệt giơ cổ tay trái, nhìn giao diện hệ thống, chỉ thấy ở vị trí số 1 bất ngờ xuất hiện cái tên “Bạch Trụ” và danh hiệu “Bạch Long”.

Chưa kịp xem hết điểm số và đánh giá của người chơi này, Mạnh Biệt hướng đồng hồ về phía người đứng ở đầu ngõ, đọc lại tên của đối phương.

Quả nhiên, lần này hệ thống đã hiện tên của y —— Bạch Trụ.

Nhàn nhạt đảo mắt nhìn những người còn lại, Bạch Trụ thu hồi thanh kiếm, tránh đường đi, đi về hướng còn lại của con hẻm: “Người giết bạn các anh là quân đoàn Đào Hồng và quân đoàn Phi Độ. Các anh hãy đi theo tôi.”

“Đào Hồng, Phi Độ? Tôi từng nghe kể về tội ác của họ rồi!”

“Được! Chúng tôi sẽ theo anh!”

“Hu hu hu cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!”

Đối lập với những người khác, Mạnh Biệt vẫn giữ tỉnh táo. Hắn cảnh giác hỏi Bạch Trụ: “Họ có hơi ngốc nghếch, nhưng tôi thì không. Đừng nghĩ rằng anh là người chơi cấp Thần mạnh nhất thì tôi chắc chắn sẽ tin anh. Vì sao anh lại cứu chúng tôi, anh muốn chúng tôi làm gì?”

“Tôi cần các anh bảo vệ một người tên Chu Khiêm.” Bạch Trụ nghiêng đầu nhìn đối phương: “Đây là người có thể giúp các anh thắng trò chơi này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play