Trên sân thượng tòa cao ốc, khu việc giếng trời hư hư thực thực giăng kín dây thường xuân, xuyên qua kẽ lá có thể nhìn thấy một tấm lưới sắt ở phía sau.
Tề Lưu Hành dùng kiếm chém vài đường, cành lá xanh rơi rụng, nhưng tấm lưới sắt vẫn im lìm.
Hà Tiểu Vĩ lấy một cây kìm từ trong túi hành lý, thuận lợi cắt đứt lưới sắt. Sau đó, họ nhìn thấy khu vực giếng trời bị lấp kín. Nơi đây vốn dĩ là một khu vực để xây thang máy.
Theo thiết kế ban đầu của tòa nhà, thang máy nối thẳng từ dưới đất lên sân thượng, cho nên sân thượng có một khối kiến trúc cao.
Nhưng thang máy này thuộc đời cũ, so với thang máy thời hiện đại thì có vẻ độc đáo hơn. Nó có ba mặt là tường xi măng, cửa thang máy là một hàng rào sắt cũ kỹ rỉ sét, liếc mắt nhìn qua cũng không giống một cánh cửa mà trông như một nhà lao đầy tối tăm, quỷ quyệt. Cánh cửa hàng rào này cần mở chốt thì mới có thể mở ra, đóng vào được.
Hà Tiểu Vĩ thử tiến lên kéo hàng rào một lúc lâu, phát hiện không thể dùng tay không kéo nó ra được. Hắn tìm cơ quan, muốn chuyển động cơ quan, nhưng bánh răng của cơ quan này đã rỉ sắt, không thể chuyển động.
Thấy thế, Chu Khiêm lấy dầu bôi trơn từ túi hành lý ra đưa cho hắn: “Thử cái này xem.”
Hà Tiểu Vĩ mở chai dầu, đổ hết vào cơ quan. Cách này lại thành công, chờ một lát nữa hắn đã có thể chuyển động được cơ quan.
Theo động tác của hắn, cổng hàng rào vang tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” thật lớn.
Sau đó, cửa thang máy mở ra.
Thoáng nhìn động tác tiếp theo của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm liền nhắc nhở: “Cẩn thận, khoan vào trong.”
“Rồi rồi, tôi biết rồi.” Hà Tiểu Vĩ dừng chân, quay đầu nhìn Chu Khiêm: “Bây giờ chúng ta…?”
Chu Khiêm tạm thời không nói gì, chỉ đi đến gần thang máy, giơ đèn pin lên tìm kiếm bên rong, bên trong rỗng tuếch, quả nhiên không hề có thang máy.
Nếu Hà Tiểu Vĩ tiếp tục đi vào bên trong thì chắc chắn sẽ rơi xuống tầng 7.
Chu Khiêm lại dùng đèn pin soi xuống dưới, khom lưng tìm kiếm, nhìn thấy tình hình thì anh có hơi kinh ngạc —— phía dưới sâu không thấy đáy, như một miệng há rộng của một con quái vật khổng lồ nuốt trọn hết ánh sáng.
Giếng thang máy này sâu vô cùng, chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở độ cao 7 tầng lầu!
Bên cạnh vang lên chút động tĩnh, Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch Trụ.
Bạch Trụ lấy một sợi dây thừng, “roẹt” một tiếng, y cầm một đầu dây buộc vào hàng rào, đầu còn lại buộc vào eo mình.
“Để anh xuống xem.” Đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm, Bạch Trụ nói.
Chu Khiêm hơi nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì.
Đi lên trước, hai tay anh nắm lấy dây thừng cột trên hàng rào: “Anh cẩn thận. Có chuyện gì thì gọi em. Trên người anh còn có phấn hoa, một khi có bất trắc, em có thể đến bên cạnh anh ngay lập tức.”
“Anh biết rồi, yên tâm.”
Bạch Trụ dùng một chiếc đèn pin đội đầu, thả người nhảy xuống thang máy.
Để bảo vệ người chơi, dây thừng rơi xuống có tốc độ khá thong thả.
Nhưng dù là vậy, Chu Khiêm vẫn cảm thấy thời gian chờ đợi quá lâu, một lúc lâu sau mới cảm thấy dây thừng khẽ rung lên.
Ngay sau đó, đạo cụ trò chuyện bên tai anh vang lên tiếng Bạch Trụ: “Tạm thời không có gì lạ. Có thể để hai người canh chừng ở trên. Những người còn lại nếu thấy hứng thú có thể xuống dưới xem.”
“Tôi xuống.” Chu Khiêm quay đầu nhìn những người còn lại: “Hà Tiểu Vĩ sợ quỷ, anh có thể ở lại đây với Ẩn Đao, Tiểu Tề, hai chúng ta cùng nhau xuống dưới xem thử.”
Chu Khiêm và Tề Lưu Hành cũng lấy dây thừng, sau khi thử độ kiên cố của hàng rào, cả hai cùng nhau nhảy xuống.
Giếng thang máy sâu, đúng là sâu hơn độ cao của 7 tầng lầu.
Chu Khiêm vừa nhảy xuống vừa cầm dụng cụ đo lường tính toán.
Vất vả mới rơi xuống đất, anh cầm dụng cụ, nhìn số đo bên trên: “137. 5 mét”.
Tề Lưu Hành hỏi: “Anh phát hiện ra gì à?”
Trong giếng thang máy chật hẹp, âm thanh nói chuyện của cả hai vang vọng.
Chu Khiêm thích ứng một chút, thấp giọng trả lời: “Sau khi nhảy xuống sân thượng, tôi bắt đầu đo lường từ độ cao của tầng 7, xuống đến đáy thì tổng độ cao là 137. 5 mét.”
“Mà trên sân thượng tôi đã cố ý tính toán độ cao trước, bao gồm cả độ dày trần nhà, mỗi tầng có độ cao khoảng 5.5 mét. Cho nên…”
Tề Lưu Hành liền phản ứng lại ngay: “137.5 mét tương ứng với 25 tầng, ngoại trừ 7 tầng ở trên, thang máy này có độ cao tận 18 tầng lầu! Chẳng lẽ nơi này tượng trưng cho… 18 tầng địa ngục?”
“Nhìn kỹ rồi nói sau.”
Sau khi rơi xuống đất, Chu Khiêm giơ đèn pin hướng về phía cửa thang máy.
Trước mặt anh vốn dĩ cũng nên có một cổng hàng rào, nhưng nó đã bị Bạch Trụ dùng kiếm xử lý.
Bây giờ, Bạch Trụ đứng trong bóng đêm, cả người chỉ có một quầng sáng từ đèn pin trên đỉnh đầu. Y đang nhìn về một hướng nào đó, bóng dáng thon gầy đơn độc.
Nhìn chằm chằm bóng dáng của Bạch Trụ một lát, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành tiến về phía trước, đi đến bên cạnh y, giơ đèn pin lên xem, nhìn thấy một cảnh tượng đầy khiếp sợ ——
Trước mặt ba người là một hố sâu khổng lồ.
Trong hố có một con đường tối, bên trên mơ hồ những vệt nước, có vẻ như là một con sông ngầm, không biết dẫn đến đâu.
Hai bên đường sông nằm gần như ngay bên dưới khu vực văn phòng, hai bên cộng lại chiếm gần hết diện tích văn phòng trên mỗi tầng.
Hai bên hố sâu chia làm ba khu vực, có tất cả là 6 hố nhỏ.
Trong đó, có 5 cái hố chất đầy xương trắng, còn một hố thì trống không.
Từng đống từng đống xương cốt xếp hàng chỉnh tề, trông xa như những ngọn núi. Có thể thấy rằng số lượng xương ở đây gần như là không tưởng.
Trong đó quỷ dị nhất là —— những bộ xương này không có phần đầu, chỉ có phần thân nằm chất chồng ở đây. Hơn nữa phần đầu bị chặt đứt đều được cắt chỉnh tề, giống như là do một đao phủ lành nghề thực hiện.
Nhìn đống xương trắng xong, Chu Khiêm lại nhìn về phía cái hố trống không.
Không sợ bị những người chơi khác phát hiện ra khu vực này, Chu Khiêm dứt khoát dùng một ngọn đèn pin cỡ lớn chiếu qua, nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều chú văn và ký hiệu kỳ quái.
Chuyển đèn pin, Chu Khiêm lại nhìn 5 cái hố chất xương còn lại, tìm ra manh mối mới —— trên xương có khắc một con số.
Trong đó có một chuyện khá rõ ràng đó là những con số này đều dùng để chỉ số năm.
Chu Khiêm cẩn thận đối chiếu, phát hiện có những năm đối ứng với những năm mà công ty này tổn thất nặng nề.
Chuyện này có vấn đề.
“Thú vị.” Chu Khiêm híp mắt, nói: “Lúc trước chúng ta còn nghĩ rằng trong 5 năm đầu gây dựng sự nghiệp cho nên công ty mới bị thua lỗ nặng. Vì vậy sau đó giám đốc công ty mới bắt đầu lên kế hoạch giết người để hiến tế cho thần biển nhằm xoa dịu cơn tức giận của thần, cầu xin sự phù hộ. Quả nhiên, sau 5 năm đầu, nhờ hiến tế nên thuyền vận chuyển hàng hóa không còn xảy ra chuyện gì nữa, công ty cũng bắt đầu thu được lợi nhuận.”
“Nhưng những việc trùng hợp kỳ lạ vốn dĩ không phải thật sự trùng hợp, mà là được lên kế hoạch tỉ mỉ, bây giờ xem ra…”
Nói đến đây, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh.
Bạch Trụ đối diện với anh, hiển nhiên cũng có cùng góc nhìn, nói ngay: “Ừm, bây giờ xem ra có vẻ là ngược lại.”
Tháng 7 hằng năm, công ty vận chuyển đường biển đều sẽ xảy ra chuyện, thua lỗ nặng nề.
5 năm sau, giám đốc bắt đầu chu trình hiến tế, vì vậy tình thế chuyển biến tốt đẹp.
Chuyện này không chỉ tâm linh mà còn quá mức trùng hợp —— vì sao nhất định phải là tháng 7? Chẳng lẽ thật sự có thần Biển?
Nhưng nếu lật ngược chuyện này lại thì mọi thứ đều được giải thích.
Những chuyện xảy ra vào tháng 7 hằng năm không phải là yếu tố tâm linh hay trùng hợp, tất cả là do bàn tay của con người.
Chu Khiêm nói: “Manh mối chúng ta tìm được có hạn, chỉ có thể đi từ những manh mối này. Mọi vụ án đều liên quan đến sát nhân hàng loạt, vụ án này cũng thế.”
“Nếu động cơ giết người là để xoa dịu cơn thịnh nộ của thần Biển, vậy thì những thi thể đối ứng với số năm là bắt đầu từ năm công ty bắt đầu thu được lợi nhuận. Nhưng bây giờ thông tin chúng ta tìm thấy lại không giống như vậy. Ngược lại là trong 5 năm tổn thất nặng nề kia, mỗi một năm đều có số thi thể tương ứng.”
“Từ góc độ này… Đây chính là hành vi giết người của hung thủ đối ứng với sự tổn thất. Vì sao? Vừa ăn cướp vừa la làng, cần phải lý giải được điều này.”
“Thuyền của công ty vận chuyển mang hàng hóa đi, khi ở trên biển, có người giết người cướp của, sau đó đẩy hết mọi tội lỗi cho bão táp, sóng thần, tai họa thiên nhiên vân vâng.”
“Những thủy thủ bị giết hại, thi thể của thuyền viên, toàn bộ đều bị lén lút vận chuyển giấu đi ở đây. Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng họ đều bị tuẫn táng với biển sâu.”
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Lúc trước ở văn phòng làm việc tầng 1, sau khi biết được thuyền vận chuyển bị hư hại sau trận bão thì tôi lại tìm được thêm một ghi chú khác, xác nhận sự thật là vậy.”
“Từ góc độ này, nếu thuyền vận chuyển bị người khác cướp, vì sao từ trước đến nay lại không bị phát hiện, mà tất cả đều có thể thống nhất được xác nhận là do sự cố bất ngờ?”
“Có thể là trên thuyền có nội ứng của hung thủ, trước khi “sự cố bất ngờ” xảy ra, nội ứng này đã nói với bên ngoài rằng mọi thứ đều do bão tố gây nhiễu tín hiệu. Tin tức gửi ra ngoài chỉ là giả.”
“Có năng lực tổ chức kế hoạch chỉn chu nhu vậy cũng có thể giấu một lượng lớn thi thể vào trong tòa cao ốc… Hung thủ có khả năng chính là giám đốc.”
“Giám đốc không chỉ là cổ đông của công ty mà còn là người phụ trách các hạng mục công việc bình thường của tổng giám đốc. Anh Trụ ——”
Chu Khiêm nhìn về phía Bạch Trụ: “Anh tìm được văn phòng giám đốc ở tầng 2, trên thực tế là tổng giám đốc đúng không?”
“Ừm.” Bạch Trụ đáp: “Trên bảng hiệu ghi là văn phòng “Tổng giám đốc”. Lúc trước anh không biết công ty này có cổ đông, cho nên gọi là giám đốc thôi.”
“Vậy đúng rồi. Ngăn tủ chúng ta mở ra ở tầng 1 đều là ghi chép của bộ phận tài vụ, em cũng đã xem báo cáo, có tất cả 3 cổ đông, họ không phụ trách kinh doanh hằng ngày. Bọn họ mời tổng giám đốc đến để làm việc.”
“Nhìn xem, tổng giám đốc này chơi hay thật. Công ty không phải của mình, ông ta cầm tiền lương của công ty, trộm công ty phụ trách vận chuyển hàng hóa. Công ty bồi thường tiền, ông ta thông qua chuyện này đầu cơ trục lợi.”
“Khoan đã ——” Tề Lưu Hành lên tiếng: “Tôi có thắc mắc. Nếu giết người cướp của ở trên biển thì tại sao không vứt xác xuống dưới biển luôn? Vậy không phải dễ dàng xử lý hơn sao?”
Bạch Trụ trả lời: “Nhìn bùa chú này, và cả những thứ tôi tìm thấy ở tầng 2 nữa cũng đã đủ chứng minh tên sát nhân là một kẻ mê tín. Nhưng ngay từ đầu tôi cho rằng ông là vì muốn công ty không thiệt hại nữa nên mới hiến tế. Bây giờ mới biết bùa chú này là do ông ta sợ hãi bị trả thù.”
“Đúng vậy. Tổng giám đốc đôi khi sẽ đi theo chuyến vận chuyển.” Chu Khiêm nói: “Ông ta sợ hãi, sợ những người mình giết hóa thành quỷ biển, khi ông ta đi ngang qua khu vực biển đó sẽ bị họ kéo xuống biển. Theo tôi thấy…”
“Ông ta chém đầu những người này là để khiến vong hồn của họ không nhìn thấy đường, không thể suy nghĩ, không tìm được đường về nhà, hoặc có thể nói là không tìm được người để trả thù.”
“Ở đây có độ sâu 18 tầng xuống dưới mặt đất, đúng là có khả năng ẩn dụ cho 18 tầng địa ngục. Những người này khi còn sống bị tổng giám đốc gi3t chết, sau khi chết còn bị pháp trận nhốt dưới 18 tầng địa ngục… Hung thủ hoàn toàn không muốn họ có thể thoát ra ngoài, không thể trả thù được mình.”
Đến bước này, giếng thang máy đã được thăm dò khá đầy đủ, còn phần sông ngầm bên kia, Chu Khiêm dự định sẽ tìm rồng con cho nó bay qua xem thử còn phát hiện gì nữa không.
Chu Khiêm vừa muốn đề nghị ba người rời khỏi đây thì chợt nhìn thấy thân hình của Tề Lưu Hành hơi cứng lại, chờ đợi trong chốc lát, thậm chí cậu còn thở một cách khó nhọc.
Trong bóng tối, Chu Khiêm không nhìn thấy rõ biểu tình của Tề Lưu Hành, vì vậy giơ đèn pin lên chiếu về phía thiếu niên.
Dưới ánh đèn, thiếu niên đang bặm môi, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
“Cậu làm sao vậy?” Chu Khiêm hỏi.
“Tôi…” Tề Lưu Hành hơi cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, thần sắc đã bình tĩnh lại: “Không có gì. Tôi cảm thấy lòng người… đúng thật là đáng sợ.”
Im lặng một lát, Chu Khiêm hỏi: “Nhưng cậu vẫn bằng lòng tin tưởng tôi, không phải sao?”
Tề Lưu Hành nhìn anh, gật gật đầu.
Chu Khiêm liền nói: “Lòng người đúng là đáng sợ, nhưng đôi khi cũng rất đáng yêu. Đây là điều mà các cậu đã dạy cho tôi biết. Cho nên Tiểu Tề à, cậu và Hà Tiểu Vĩ đã dạy cho tôi biết về những thứ tốt đẹp. Vì vậy tôi không hi vọng rằng nếu đổi lại là cậu, cậu chỉ nhận được những thứ xấu.”
“Trưởng thành đúng là thật tàn khốc. Nhưng nó vẫn giúp chúng ta nhiều thứ, nên cũng không hẳn là tàn khốc. Bây giờ tôi không có thời gian gỡ bỏ khúc mắc cho cậu, sau khi ra khỏi phó bản chúng ta cùng nhau tâm sự.”
Nói đến đây, Chu Khiêm túm lấy vai thiếu niên, nói tiếp: “Nói thêm nữa, chuyện của Kha Vũ Tiêu không chỉ đơn giản như vậy. Anh ta có điểm lạ từ 《 Những bông hoa ác 》, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy… có chỗ nào đó là do tôi xem nhẹ. Ngoài ra ——”
Chu Khiêm nhìn thẳng vào mắt Tề Lưu Hành, nói: “Cậu không cần phải cảm thấy có quá nhiều gánh nặng. Chúng ta đến đây không phải hoàn toàn là vì để giúp cậu báo thù. Phó bản này chắc chắn còn có khen thưởng lớn đang chờ chúng ta.”
“Thậm chí anh Trụ cũng đã từng nói, trò chơi này chọn tôi, cố ý mở phó bản ẩn cho tôi. Bây giờ tôi đã tìm được bốn vật phẩm sáng thế của bốn ngày đầu tiên, không có lý nào tôi sẽ bỏ qua món thứ năm.”
“Bây giờ chúng ta ra ngoài trước đã rồi nói tiếp.”
Ngậm đèn pin vào miệng, Chu Khiêm dùng hai tay bám lấy dây thừng, đang muốn leo lên thì ở bên cạnh, Bạch Trụ chợt nhảy vọt tới.
Bạch Trụ vươn một tay từ sau lưng Chu Khiêm, nhanh chóng ôm lấy eo anh, sau đó lại dùng sức mạnh và tốc độ kinh người nhảy bật ra sau, cho đến khi rời xa khỏi vị trí của giếng thang máy, đưa lưng về phía vách tường lạnh băng thì mới dừng lại.
Bạch Trụ chợt nâng tay còn lại, trước khi Chu Khiêm kịp nói gì đã kịp thời bịt miệng anh lại.
Tề Lưu Hành không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng căn bản không kịp kinh ngạc, cậu đã gần như xuất kiếm nhắm thẳng vào Bạch Trụ, gương mặt tràn ngập uy hiếp.
Tề Lưu Hành làm như vậy là sợ có sinh vật thần quái nào đó bám vào người Bạch Trụ.
Nhưng ngay sau đó cậu lại đối diện với ánh mắt nặng nề của Bạch Trụ.
Trong hố sâu tối đen, Bạch Trụ nhìn Tề Lưu Hành, bàn tay rời khỏi miệng Chu Khiêm, dựng thẳng ngón trỏ lên trước miệng, thủ thế im lặng, sau đó chỉ tay về phía giếng thang máy.
“Xin lỗi.” Tề Lưu Hành làm khẩu hình miệng với y, thu hồi kiếm, sau đó cũng nghiêng người trốn qua một bên, cả người căng thẳng, biểu tình cảnh giác cao độ.
Cùng lúc đó, trên sân thượng.
Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ bị hai người khác chĩa súng thẳng vào đầu.
Trên cổ tay hai người này đều đeo vòng tay màu tím.
Cùng với tiếng bước chân thanh thúy vang lên, một người khác cũng đeo vòng tay màu tím hướng thẳng súng về phía bọn họ. Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài kiều diễm.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy, gương mặt lạnh lùng.
Nhìn chằm chằm vào cổ tay của Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ, người phụ nữ cười, sau đó nắm một vòng tay màu tím về phía Ẩn Đao: “Anh không đeo thứ gì. Bây giờ anh đã thấy nó, trong vòng 3 phút, anh phải đeo nó vào. Nếu không anh sẽ bị hệ thống gi3t chết tại chỗ.”
Ngay sau đó, người phụ nữ nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ, cũng ném một vòng tay màu tím về phía hắn: “UY hiếp bạn của anh và dùng quy tắc của hệ thống đã đủ rồi, không cần lãng phí đạn của tôi. Còn anh, nếu không đổi sang vòng tay màu tím, người của tôi sẽ bắn nổ đầu anh. Sao nào, nhanh chóng lên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT