“Biệt thự biến mất? Sao lại thế này?”

Nghe thấy câu trả lời của Bạch Trụ, Chu Khiêm thật sự có chút tức giận.

Biệt thự lớn hiếm thấy trong phó bản, Bạch Trụ tốn rất nhiều tiền của mới mua được. Chu Khiêm còn nhờ vào nơi này mới có thể làm rõ quan hệ giữa hai người được.

Chu Khiêm và Bạch Trụ gặp lại nhau ở thành phố Lam Cảng, cũng bày tỏ tình cảm với nhau trong ngôi nhà đó.

Có thể nói rằng thành phố Lam Cảng và ngôi nhà đó luôn ở sâu trong ấn tượng của Chu Khiêm.

Nhưng bây giờ mọi thứ lại như ảo mộng.

Có người đang nhắc nhở anh rằng mộng ảo rồi cũng sẽ biến mất khi anh tỉnh lại.

Gật gật đầu, Bạch Trụ nhìn anh nói: “E rằng Lam Cảng đã gặp biến cố lớn.”

Chu Khiêm khẽ liếc mắt nhìn: “Ừm, chúng ta nhanh chóng ra ngoài nhìn thử, ngoài ra ——”

Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ, hỏi: “Anh liên lạc được với Ẩn Đao chưa?”

Hà Tiểu Vĩ nôn nóng đáp: “Chưa được, sau khi ra ngoài tôi luôn gửi tin, nhưng không nhận được hồi âm. Liệu thầy ấy có… xảy ra chuyện hay không?”

Chu Khiêm nghĩ, đáp: “Phó bản đã kết thúc, nhưng chúng ta chưa nhận được thông báo tử vong của anh ta. Nếu anh ta không chết trong phó bản thì chắc chắn là đã ra ngoài theo Kha Vũ Tiêu…”

“Trực giác của Ẩn Đao luôn chính xác, nếu bên ngoài có nguy hiểm, anh ta chắc chắn sẽ cảm nhận được. Dù sao thì anh ta cũng là người chơi cấp Thần, với thân thủ của anh ta thì nếu cảm thấy tình hình không ổn sẽ kịp thời chạy thoát ngay.”

“Nếu anh ta không thể trốn thoát… Chỉ có thể do gặp tình huống đặc thù, có thể có người đã thiết lập bẫy ở ngay cổng vào phó bản, không đến mức kích hoạt phản ứng trực giác nghiêm trọng, hơn nữa còn là một thứ khó lòng phòng bị, ví dụ như là —— thứ gì đó giống với Gương dịch chuyển tức thời.”

“Đừng quên, trong trò chơi này những đạo cụ có thể dịch chuyển được tuy mạnh nhưng phạm vi dịch chuyển vẫn có hạn định. Cho nên tôi đoán rằng Ân Đao có thể gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể ở gần đây.”

Khi họ vào phó bản《 Yến tiệc Hồng Thần 》, có một viên gạch nằm bên cạnh cổng vào.

Nói đúng hơn là một nửa viên gạch.

Nó cũng không hoàn chỉnh, trông như bị một món vũ khí sắc bén cắt bỏ một khối to.

Khi đó Chu Khiêm cũng không biết viên gạch bị khuyết này có dụng ý gì.

Bây giờ anh đã có thể đoán được đại khái ——

Trong lúc hai người mạnh nhất chiến đấu với nhau, trong đó có một lưỡi kiếm sắc bén chém về một hướng, biển cả hóa thành bãi bể nương dâu, tường thành hóa thành bột phấn, nhưng trong đó vẫn còn một vài viên gạch hi hữu còn tồn tại.

Như vậy, với vết cắt ngay ngắn, chỉnh tề như thế này, nó đã trở thành một chứng nhân của một sự kiện lịch sử trọng đại.

Viên gạch này được trưng bày trong bảo tàng, chính là bảo tàng mà lúc trước Chu Khiêm vào phó bản nồi nấu quặng để giúp đỡ Ngô Nhân.

Bây giờ họ quay lại cổng vào phó bản, là vị trí của viên gạch trong khu triển lãm.

Khu triển lãm tạm thời không có gì khác lạ. Nhưng khi Chu Khiêm và đồng đội cùng nhau rời khỏi đây, họ phát hiện xung quanh chỉ còn một vùng đất trống. Những gian triển lãm khác, bao gồm cả nồi nấu quặng, đều đã biến mất.

Chu Khiêm ngửa đầu nhìn không trung, bầu trời sặc sỡ ánh đèn của Lam Cảng đã biến mất, chỉ còn lại những đám mây dày nặng che khuất tầm nhìn, nơi vốn dĩ là lấp ló những tòa nhà cao tầng sừng sững.

Nếu những tòa nhà này bị sụp đổ, phá hủy, ít nhất vẫn có thể lưu giữ lại một vài viên gạch, chứng tỏ cho sự tồn tại của mình.

Nhưng bây giờ dường như một vị chúa nào đó đã dùng tay hô biến, xóa sổ sự hiện diện của chúng.

Đèn neon và âm thanh ồn ào, náo nhiệt đã rời xa khỏi thành phố Lam Cảng.

Thành phố tấp nập, người qua kẻ lại chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Thế giới này dường như đã đi đến dấu chấm hết.

Đi ra ngoài, Chu Khiêm phát hiện nhiều con đường chính cũng đã biến mất, quán xá, nhà cao tầng đều không còn.

Ở bên ngoài, nơi có thể tạm gọi là đường đi, đang tụ tập một vài người, có thể đếm được số lượng người đang đứng đó, hoàn toàn cách biệt số với dòng người nườm nượp lúc trước ở thành phố Lam Cảng.

Những người này đều có gương mặt mê mang, lang thang đây đó, giống như không biết vì sao mình lại ở nơi này.

Những người này đều là NPC.

Thông qua giao diện hệ thống, người chơi có thể đọc được thông tin về thân phận của họ.

Phần lớn khu vực khác cũng có những người đang đi lang thang vô định.

Nhưng những người này lại cầm vũ khí trên tay, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Khác với nhóm NPC, đây là nhóm người chơi.

Trong những người này cũng có những người giống như nhóm của Chu Khiêm, họ vừa ra khỏi phó bản.

Còn một số còn lại thì vừa mới đến thành phố, là những người chơi vừa lên cấp S.

Bọn họ đã nghe danh thành phố Lam Cảng từ lâu, vô cùng hi vọng có thể đến đây gặp được người chơi cấp Thần nào đó, tiện đà trở thành người chăn chiên của đối phương, hai người cùng nhau tham gia phó bản, tiến thêm một tầng cao trong trò chơi. Bọn họ lại không thể ngờ rằng nơi mà họ tha thiết ước ao lại có dáng vẻ như thế này.

“Tỉnh táo lại. Tôi nghĩ rằng… chúng ta chuẩn bị vào chế độ chơi PVP* phạm vi lớn.”

*Player versus Player: chế độ chơi game giữa người và người. Tại đây, người chơi có thể thỏa thích thể hiện kỹ năng để so tài với người chơi khác.

Chu Khiêm thấp giọng lên tiếng, híp mắt nhìn xung quanh, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Nhìn quanh một vòng các kiến trúc ít ỏi, Chu Khiêm nói tiếp: “Ước lượng khoảng cách một chút, có khả năng Ẩn Đao đang ở trong những tòa nhà gần đây. Bây giờ chúng ta trước tiên cần cứu anh ta ra. Nhưng trong quá trình này có khả năng gặp mai phục. Mọi người nhớ cẩn thận.”

Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ càng nôn nóng hơn: “PVP gì đó tôi không quan tâm. Tôi thật sự lo lắng cho thầy mình. Thầy ấy, thầy ấy… Mẹ nó, tôi nhất định phải xử lý quân đoàn Đào Hồng!”

Một lúc lâu sau, Hà Tiểu Vĩ vẫn còn tràn ngập phẫn nộ, Chu Khiêm và Bạch Trụ ngưng thần quan sát xung quanh, suy nghĩ xem Ẩn Đao sẽ bị dịch chuyển đến đâu.

Bỗng nhiên một chuyện bất ngờ đã xảy ra —— Ẩn Đao từ trong những tòa nhà kia bước ra ngoài.

Thấy thế, Hà Tiểu Vĩ hít một hơi, vừa la to “Thầy”, đang chuẩn bị chạy đến chỗ Ẩn Đao thì bị Chu Khiêm giữ lại.

Quay đầu, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Khiêm.

“Khiêm, sao vậy?” Hà Tiểu Vĩ vô cùng kinh ngạc.

Chu Khiêm đề phòng nhìn Ẩn Đao bước từng bước đi đến, nói với Hà Tiểu Vĩ: “Vì sao người của quân đoàn Đào Hồng lại buông tha cho anh ta dễ dàng như vậy?”

Nghe xong, cõi lòng Hà Tiểu Vĩ chợt lạnh lẽo: “Ý cậu là, đừng nói là…”

Chu Khiêm mím môi, nói: “Cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Người chơi cấp Thần có thính giác nhạy bén, nhìn biểu tình của Ẩn Đao hiển nhiên đã nghe rõ cuộc hội thoại giữa hai người họ.

Hắn có chút khó chịu mà nhíu mày, đi nhanh về phía Chu Khiêm, nói: “Vừa rồi đúng là tôi gặp Mục Sư. Ông ta nói thao thao bất tuyệt thần thần quỷ quỷ, sau đó rời đi ngay.”

“Tôi cũng tò mò, vì sao ông ta lại cứ thể thả tôi ra. Bây giờ thấy phản ứng của cậu, tôi đã hiểu được. Ông ta muốn chúng ta tự gây gổ với nhau.”

“Đừng trách tôi nói thẳng.” Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ẩn Đao, lời nói không hề khách khí: “Với trường hợp của Kha Vũ Tiêu, không một ai biết chuyện của anh ta là như thế nào. Cũng có thể trong 《 Những bông hoa ác 》, anh ta không có vấn đề gì thật, nhưng sau đó lại bị điều khiển tâm trí. Nếu anh vẫn là Ẩn Đao như cũ thì tôi đương nhiên không nghi ngờ, nhưng tôi lo rằng anh có thể bị thôi miên gì đó… Tóm lại là không tốt.”

Ẩn Đao: “…”

Ẩn Đao đúng là có chút buồn bực, nhưng lời Chu Khiêm nói hoàn toàn có lý.

Nếu đổi vị trí một chút, hắn chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ Chu Khiêm.

Bực bội gãi gãi đầu, Ẩn Đao nhìn về phía thần tượng Bạch Trụ của mình: “Anh đại, anh ——”

Bạch Trụ nâng tay lên trước trán Ẩn Đao, thử thăm dò một hút, một lát sau y nói với Chu Khiêm: “Tinh thần lực của cậu ấy rất sạch, tạm thời không có vấn đề gì.”

Chu Khiêm cũng không rối rắm chuyện này nữa, gật gật đầu, tiến lên vỗ vỗ vai Ẩn Đao.

Sau đó, Hà Tiểu Vĩ kéo Ẩn Đao đi hỏi về việc hắn đuổi theo Kha Vũ Tiêu như thế nào, Chu Khiêm đi qua bên cạnh xem tin nhắn.

Chu Khiêm nhận được tin nhắn của Ngô Nhân, có thể dẫn quân đoàn qua.

Chu Khiêm được mời làm phó thủ lĩnh, nhưng quân đoàn có chức năng mở quản lý ẩn danh, trong tình huống này, người chơi khác sẽ không biết phó thủ lĩnh là anh.

Chức năng này có thể giúp anh tận hưởng lạc thú khi làm người chỉ huy đứng sau màn kịch.

Ngoài ra Ngô Nhân còn gửi thêm tin nhắn, nói rằng đã mua căn cứ địa cho quân đoàn.

Căn cứ địa của quân đoàn trên thực tế cũng là một phó bản bán mở, dựa theo thứ tự từ số 0, phó bản của họ là số 387.

Nhưng bây giờ căn cứ địa vẫn chưa thể mở, theo quy định của hệ thống, khi điều kiện số lượng thành viên của quân đoàn đạt tiêu chuẩn, mỗi người cũng phải tiêu hao một số đồng vàng, điểm kinh nghiệm, thậm chí điểm sinh mạng nhất định thì lúc đó, căn cứ địa mới hoàn toàn thuộc về bọn họ.

Quân đoàn có tên là “Thiên quân vô song”, Chu Khiêm cân nhắc chữ “Thiên” này, có lẽ là do “Thiên” đồng âm với tên của anh, “Vô” đương nhiên có liên quan đến chữ “Ngô” trong tên Ngô Nhân.

Chu Khiêm rất muốn chửi mắng cái tên này, vì vậy liền mở thanh tìm kiếm Bạn Tốt tìm Ngô Nhân, nhanh chóng gửi một tin qua: “Tên quân đoàn khó nghe quá, đổi được không? Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng phải sửa lại.”

Ngay lúc này, Chu Khiêm bỗng nhiên phát hiện avatar của Ngô Nhân chợt tối đen đi.

Cùng lúc đó, tin nhắn anh gửi lại hiện thông báo màu đó “Không thể gửi”.

Chu Khiêm biến sắc, Bạch Trụ ở bên cạnh chú ý thấy ngay, nắm lấy tay anh, thấp giọng hỏi chuyện gì.

Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành cũng nhanh chóng phát hiện ra: “Sao vậy?”

“Ngô Nhân xảy ra chuyện rồi.” Chu Khiêm nhíu mày, nghiêm trọng nói.

“Cái gì? Tôi còn, còn hẹn cậu ấy cùng nhau ăn thịt nướng BBQ với uống Coca mà…” Hà Tiểu Vĩ vừa yên tâm vì đã tìm thấy được Ẩn Đao, bây giờ lại tiếp tục hoảng loạn.

Hắn liền mở danh sách bạn tốt, cũng thấy avatar của Ngô Nhân đã tối đen.

Khi họ đi theo Chu Khiêm, ăn uống gì cũng phải nghe theo Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ nhớ rõ trước khi vào phó bản này, Ngô Nhân lặng lẽ nói nhỏ với Hà Tiểu Vĩ: “Mỗi ngày đi theo Chu Khiêm ăn thứ gì cũng không có vị. Chờ đến khi mọi người ra ngoài, hai chúng ta lén đi ăn thịt nướng BBQ đi.”

Hà Tiểu Vĩ nhướng nhướng mày: “Uống thêm Coca nữa.”

Ngô Nhân và hắn chạm chạm bả vai: “Đúng thế! Là người trưởng thành cả, phải uống nhiều Coca!”

Lời hứa không thể thực hiện đều khiến con người cảm thấy tuyệt vọng.

Ý thức được không thể cùng Ngô Nhân thực hiện lời hẹn, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy choáng váng.

Tề Lưu Hành chết trong phó bản còn có cơ may hồi sinh.

Khi Cao Sơn chết có Chu Khiêm ở bên cạnh, dùng xương Thần níu giữ hồn phách.

Còn Ngô Nhân thì sao?

Không một ai biết hắn chết ở đâu.

Thậm chí thủ phạm cũng không…

Không, Hà Tiểu Vĩ nghĩ lại —— thủ phạm là kẻ thù của họ, ngoại trừ quân đoàn Đào Hồng thì còn ai khác?

Ngô Nhân từng nói rằng hắn chỉ vào những phó bản thường để lấy điểm kinh nghiệm.

Hắn chắc chắn sẽ không chết trong phó bản, thậm chí bây giờ hắn còn không có cơ hội cầu cứu, không thể gửi lại di sản hay cả di ngôn… Chứng tỏ hắn bị bắt nhốt rồi bị sát hại!

Họ còn chưa kịp nói gì về tình huống của Ngô Nhân thì lại nhận được thông báo từ hệ thống ——

【 Phó bản bán mở thành phố Lam Cảng 2301 có lỗi kỹ thuật, sụp đổ không rõ lý do, người chơi có thể đăng xuất khỏi phó bản trong vòng một phút, một phút sau, để tra xét lý do sụp đổ, hệ thống sẽ phong tỏa phó bản, người chơi không thể tự do rời đi, cho đến lúc đó, phó bản bán mở sẽ chuyển sang phó bản kín 】

【 Người chơi sẽ tìm nhiệm vụ ẩn trong phó bản kín, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 1 triệu đồng tiền vàng 100 ngàn đồng tiền vàng và có cơ hội gặp gỡ Thần 】

【 Theo điều tra bước đầu, có lẽ một lực lượng tà ác đã quấy nhiễu thành phố Lam Cảng, hệ thống không thể loại trừ đây là do người chơi tham gia, vì vậy các bạn đều là đối tượng nghi ngờ của hệ thống 】

【 Phó bản kín có số lượng người chơi hữu hạn, trước khi hệ thống thông báo thêm quy tắc, số lượng người chơi cần giảm bớt theo yêu cầu 】

【 Để giảm số lượng người chơi một cách công bằng, mọi kỹ năng, đạo cụ gây tính sát thương của người chơi đều không thể sử dụng; hệ thống sẽ chuẩn bị vũ khí cho mọi người, xin hãy hoàn tìm kiếm vũ khí trong phạm vi thành phố 】

【 Trong phó trình tìm kiếm, người chơi sẽ tìm thấy những vòng tay có màu sắc khác nhau, xin hãy đeo vào cổ tay, người chơi có vòng tay cùng màu sẽ được xem là một nhóm, thành viên cùng nhóm không thể tấn công nhau 】

【 Quá trình điều tra dự kiến kéo dài 10 tiếng 】

【 Xin nhấn mạnh một lần nữa, nhiệm vụ trong vòng 10 tiếng của các bạn là: tìm vũ khí cở thể giết người; tìm vòng tay có màu sắc đeo lên cổ tay, lựa chọn đội nhóm mà các bạn tin tưởng, gi3t chết người ở đội nhóm khác 】

【 Nhắc nhở: Sau 10 tiếng, số lượng người chơi còn sống trong phó bản càng ít thì các bạn càng an toàn, vì 10 tiếng sau, hệ thống sẽ tiếp tục mở thêm hoạt động chỉ có thể diễn ra với một số lượng nhất định, nếu số lượng người chơi vượt chỉ tiêu thì toàn bộ người chơi sẽ trực tiếp bị xóa bỏ. Nói cách khác, các bạn sẽ chết 】

【 Các quy tắc chi tiết sẽ được công bố trong suốt quá trình tham gia 】

【 Bây giờ, xin mời người chơi đưa ra lựa chọn trong vòng một phút 】



“Cái gì, đây là muốn chúng ta giết hại lẫn nhau sao?”

Trái tim Hà Tiểu Vĩ rơi lộp bộp.

Chưa chờ hắn đưa ra lựa chọn, hắn đã nghe thấy tiếng rút kiếm của Tề Lưu Hành ở bên cạnh.

Giương mắt nhìn qua, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy một bóng người đứng trong bóng râm cách đó không xa.

Ánh đèn điện đã biến mất, bây giờ chỉ còn lại một bầu trời xám xịt.

Người nọ đứng một mình dưới màn sương, cầm một ngọn đèn còn, từ xa nhìn lại đây, giống như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.

Người nọ mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh, trông xa như một thư sinh nhã nhặn thời xưa.

Điều này khiến Hà Tiểu Vĩ chợt nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy người nọ.

Người nọ chính là Kha Vũ Tiêu.

Bên cạnh có một luồng sát khí ngùn ngụt, Hà Tiểu Vĩ nghiêng đầu, thấy Tề Lưu Hành hướng thẳng kiếm về phía Kha Vũ Tiêu.

Sau đó Kha Vũ Tiêu cười.

Dưới nụ cười đó lại là một ánh mắt tràn ngập sát ý, vẻ dịu dạng quân tử hoàn toàn biến mất.

“Chà, đúng là sống lại thật. Muốn giết tao?” Kha Vũ Tiêu nhìn Tề Lưu Hành, lại nhìn Bạch Trụ và Chu Khiêm cách đó không xa.

Hai mắt híp lại, vẻ mặt đầy quái đản: “Vậy thì bắt lấy cơ hội này đi. Bỏ lỡ cơ hội thì không có lần thứ hai đâu. Ở lại phó bản này mà giết tao đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play