Ánh trăng soi rọi trên đầu ngón tay của Chu Khiêm, sáng tỏ trên khóe mắt của Bạch Trụ.

Đôi mắt lấp lánh ý cười, Chu Khiêm lại nhìn thấy gương mặt của Bạch Trụ hơi căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình ẩn chứa sự không tán đồng.

Trước khi Bạch Trụ nói gì, Chu Khiêm liền nắm lấy tay y, cười nói: “Vị thần của em tới rồi. Mau giúp tụi em trốn thoát nào.”

Bạch Trụ: “…”

Liếc mắt nhìn đối phương thật sâu, Bạch Trụ không nói gì. Tay trái y nắm lấy tay của Chu Khiêm, kéo anh ra phía sau mình. Tay phải Bạch Trụ cầm chắc thanh kiếm, nhìn về phía mọi người.

Bây giờ người đứng gần Bạch Trụ và Chu Khiêm nhất là Hà Tiểu Vĩ.

Tình huống của Hà Tiểu Vĩ rất nguy cấp. Hắn bị ba dân làng tấn công cùng một lúc. Khi ba cao dao sắc bén chuẩn bị đâm về phía mình, Hà Tiểu Vĩ chỉ biết nhắm mắt trong tuyệt cọng.

Nhưng cái chết không đến như trong dự kiến, Hà Tiểu Vĩ mở mắt ra, nhìn thấy ba con dao kia đổi hướng, đâm thẳng vào chính ngực của họ!

Quá đỗi vui mừng, Hà Tiểu Vĩ đoán được điều gì, lồm cồm bò dậy thì thấy Chu Khiêm: “Khiêm! Cậu ra tay hả? 【 Ác mộng xương trắng 】?! A ——”

Chưa nói xong, hắn nhìn Bạch Trụ: “Đm anh đại, cậu về từ lúc nào vậy?”

Chu Khiêm lắc đầu với hắn, cũng không trả lời, nghiêm túc nhìn ra phía sau.

Nhận thấy phía sau mình có chuyện, Hà Tiểu Vĩ liền xoay người lại, nhìn thấy ba người ngã trên mặt đất đã đứng bật dậy, máu trên người cũng đã biến mất.

Trong giây lát, họ lại cầm dao lao về phía Hà Tiểu Vĩ, mức độ hung hãn còn tăng hơn trước.

Nhặt đàn lia trên mặt đất lên, Hà Tiểu Vĩ nhìn xung quanh, thấy mỗi người chơi đều không hề lạc quan một chút nào!

Cách đó không xa, Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đang tắm trong biển máu, xung quanh chất chồng xác chết.

Nhưng những thi thể đó liên tục đứng dậy. Thanh kỹ năng của hai người họ đã gần như cạn kiệt, nhưng kẻ thù lại sống lại, sức mạnh ngùn ngụt! Sau khi sống lại, dân làng tiếp tục tấn công về phía Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu.

Bên Ẩn Đao cũng không khác mấy.

Hắn vừa mới chém chết hơn mười người. Bây giờ họ lại hồi sinh, mặc kệ vết đao chém trên, dùng hết sức xông lên, giống như không hề sợ chết.

Còn bên hai cô gái, tình thế cũng nguy hiểm vô cùng.

Hai cô cùng nhau ngăn cản địch, Ân Tửu Tửu vẫn làm xe tăng thu hút sự thù hận từ dân làng, Vân Tưởng Dung sử dụng một cây sáo, thổi liên tục để tấn công từng kẻ thù.

Bây giờ, những dân làng sống lại ồ ạt lao lên, bộ dạng cũng không màng sống chết.

Thanh kỹ năng của Ân Tửu Tửu đã báo động đỏ, máu đã mất nhiều, khi làn người lại lao về phía Vân Tưởng Dung, cô lại đổ bình hồ lô để tung chiêu, nhưng bên trong không còn bao nhiêu rượu.

Không thể kéo thù hận, giá trị thù hận lại chuyển người, dòng người nghìn nghịt liền bỏ qua Ân Tửu Tửu, chỉ biết tấn công Vân Tưởng Dung!

Dân làng có hiện tượng như thế này là do họ đã nhận ra một điều.

Khi trước họ còn hành động kiêng kỵ, nhưng sau khi nhìn thấy người dân làng mình có thể sống lại từ cõi chết, vậy thì họ cần gì sợ chết nữa?!

Cứ như thế, chết đi sống lại vài lần, dân làng đã trở nên khó đối phó hơn, họ đã trở thành một quân đội cảm tử đông đảo!

“Ra phía sau tôi hết đi.”

Bạch Trụ lên tiếng.

Buông tay Chu Khiêm ra, Bạch Trụ tiến lên trước một bước, hai tay cầm kiếm lao vào đám đông điên loạn.

Những người chơi còn lại nghe thấy lời Bạch Trụ, vừa đánh vừa lui để khi hội hợp cùng Chu Khiêm cũng không kéo kẻ thù về phía anh.

Bạch Trụ vung kiếm, ánh kiếm hòa cùng ánh trăng đầy chói lọi, vận sức, y nhảy lên cao, mũi kiếm ầm ầm phóng sát khí về phía hàng trăm dân làng. Sau đó, trong vài giây ngưng thần ngắn ngủi, một luồng khói trăng lan ra từ thân kiếm, cuối cùng, một con rồng trắng nửa trong suốt ngưng tụ ngay giữa không trung.

Thấy thế, trong đám đông, Ẩn Đao kích động thốt lên: “Đm, đây là chiêu【 Bạch long trảm 】đã làm rạng danh anh ấy sau khi anh ấy phong thần! Năm đó tôi vừa thấy xong liền cảm thấy năng lực của mình quá kém cỏi!”

“Vậy nên các anh mới gọi anh ấy là Bạch Long?”

Chu Khiêm nói, híp mắt nhìn lên cao, con rồng bán trong suốt đã ngưng tụ dần thành hình, quanh người phát sáng bàng bạc như trăng như tuyết, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Rồng trắng dài hơn cả trăm người, nó hơi chuyển mình trên cao, cái đuôi dài quét ngang, sát ý cường đại từ chân trời quật xuống, đánh bay mấy trăm người dân.

Kiếm khí đi đến đâu, đất đai lật tung đến đó, cỏ cây bay ngược, toàn bộ người dân bị đánh cho tan tác! Những vũ khí sắc nhọn chém giết lúc trước đều đã biến mất.

Một lát sau, rồng trắng biến mất giữa hư vô.

Bạch Trụ cầm kiếm rơi xuống đất, trên trán không hề đổ một giọt mồ hôi.

Nhóm người chơi đều nín thở, có lẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn biểu tình của họ, Ẩn Đao nhịn không được mà vuốt mông ngựa: “Mấy người thấy không? Tôi đã nói anh ấy rất mạnh mà! Đây là còn lúc sức mạnh của anh ấy bị hạn chế hơn phân nửa. Chu Khiêm thế mà lại ——”

Ẩn Đao không thể tin nổi nhìn Chu Khiêm: “Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại không chịu làm học trò của anh ấy!”

Hà Tiểu Vĩ tặc lưỡi nhìn Ẩn Đao: “Thầy à, nói thế là sai rồi. Người ta không muốn làm thầy trò, mà làm người yêu của nhau mà. Tôi có kinh nghiệm lắm! Ơ khoan đã…”

Nghĩ đến điều gì, Hà Tiểu Vĩ mới kịp phản ứng lại, trừng lớn mắt nhìn Bạch Trụ: “Hình như cái này hơi quen quen… A a a con rồng trong 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》là cậu hả? Đm! Tôi…”

—— Có phải mình nên kể chuyện con rồng kia lén hôn Chu Khiêm ra không?

Đm liệu mình có bị trả thù không?!

Chu Khiêm lấy ngón tay chọt chọt đầu Hà Tiểu Vĩ, sau đó nói với mọi người: “Những dân làng này chỉ khiến chúng ta tiêu hao điểm kỹ năng, thứ nguy hiểm của phó bản vẫn còn ở phía sau. Mọi người phải cẩn thận.”

“Bây giờ dân làng đã thành bột phấn, tốc độ sống lại cũng chậm hơn nhiều. Nhân cơ hội này, chúng ta chạy đến cổng làng thôi!”

Xoay người, nắm lấy tay Bạch Trụ, Chu Khiêm và y cùng nhau đi trước.

Dọc theo đường đi, hai người nhanh chóng dùng đạo cụ trò chuyện riêng với nhau.

Chu Khiêm tóm tắt lại những gì mình trải qua. Bạch Trụ cũng vậy. Cuối cùng, y nói: “Ngoài con chim kia, anh còn tìm thêm được một câu chuyện xưa khác.”

“Chuyện gì?” Chu Khiêm hỏi.

“Có liên quan đến vương phi của Ngữ Chi Quốc. Cô ta là Hồng Thần, nhưng phạm vi cô ta gây họa không phải ở đây, mà là ở kinh thành.” Bạch Trụ nói.

Chu Khiêm suy tư, nói: “Vương phi biến thành Hồng Thần, hãm hại những người trong kinh thành; A Mị thành Hồng Thần, hãm hại dân làng Vô Danh. Hai câu chuyện này khá giống nhau. A Mị làm như vậy là vì làng Vô Danh đã phản bội cô ấy. Còn vương phi… Có phải nhà vua cũng đã phản bội cô ấy hay không?”

“Đúng vậy.” Bạch Trụ nói: “Khi anh tìm hiểu chuyện ở lữ quán Hồng Thần, vua Ngữ Chi Quốc yêu một người phụ nữ khác, hơn nữa yêu không kiềm chế, muốn đẩy vương phi xuống thường dân. Chuyện này xảy ra từ khá lâu trước đây, khi đó, bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân vẫn còn là hộ vệ của nhà vua.”

Chu Khiêm cảm giác mình đã đoán ra được gì, nắm lấy mấu chốt: “Người phụ nữ kia tên là gì?”

Bạch Trụ đáp: “Thát Nhĩ.”

Chu Khiêm nói ngay: “Quả nhiên… Bà ta cũng không sửa tên.”

Bạch Trụ nói: “Sau khi bị chồng bỏ, vương phi đến miếu Kỳ Nguyện, cô ta nguyền rủa ba điều, một, chồng bị bệnh không thể chữa khỏi; hai, Ngữ Chi Quốc sẽ gặp chiến tranh, bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân đều bị trọng thương, không thể làm hộ vệ nữa; ba, sau khi chết, cô ta muốn trở thành Hồng Thần.”

“Để thực hiện ba lời nguyền này, cô ta chấp nhận hiến tế mạng của mình cho thần Đế Phù.”

“Chúng quỷ bình thường ở dị giới chỉ có một cơ hội làm người để quay về nhân gian. Nhưng khi đã trở thành Hồng Thần sẽ mãi mãi là quỷ. Vương phi đưa ra quyết định như vậy hẳn lý do cũng giống A Mị, hai người muốn giữ lại ký ức của kiếp này, tận mắt nhìn thấy kết cục của những kẻ đã phản bội mình. Ngoài ra còn khá là mỉa mai là ——”

Chu Khiêm nói: “Chồng của vương phi tìm “người tình”, cô ta đến miếu thần nguyền rủa chồng mình, nhưng cô ta lại không biết rằng đối tượng mà cô ta cầu xin… lại chính là “người tình” kia.”

Trong góc nhìn của Chu Khiêm, về câu chuyện xưa, anh chỉ nghe thấy một phiên bản từ dân làng —— A Mị xấu xí muốn đẹp hơn, bất chấp tất cả hi sinh cả mạng sống của cha mẹ mình, dùng ma thuật để đổi lấy sắc đẹp; sau đó cô ta được gả cho vua của Mặc Chi Quốc, rồi yêu đương vụng trộm với Ti Lan, một người trong bốn gia tộc lớn.

Ti Lan bị Hồng Thần kéo xuống dị giới, A Mị muốn nhìn thấy người yêu, trộm mất con chim lông vàng, mở con đường đi xuyên qua hai thế giới, khiến Mặc Quốc Gia khởi binh, giết hại vô số bá tánh của Ngữ Chi Quốc, càng khiến cho bốn gia tộc hộ vệ càng thêm hổ thẹn vì không thể chiến đấu, bị đuổi ra khỏi kinh thành, đến nơi này làm ruộng kiếm sống.

Từ chỗ Bạch Trụ, Chu Khiêm lại biết một câu chuyện khác.

A Mị gả cho vua Mặc Chi Quốc, vì khi hai nước đang giao chiến, Ngữ Chi Quốc bại trận, những anh hùng lão làng của bốn gia tộc lớn bị thương nặng, cũng không biết vì sao vết thương của họ lại không thể chữa khỏi, Ngữ Chi Quốc rơi vào thế cục bế tắc.

Trong tình huống đó, bọn họ ép A Mị dùng nhan sắc của mình, câu dẫn vua Mặc Chi Quốc, trộm lấy con chim lông vàng của đối phương để chữa trị cho mọi người, thay đổi vận mệnh của Ngữ Chi Quốc.

A Mị thành công trộm được con chim lông vàng quay về nước, chữa trị cho mọi người, cuối cùng lại bị gắn cho tội danh “trộm quốc bảo của Mặc Chi Quốc để cứu đối tượng yêu đương vụng trộm của mình”.

Người phản bội cô là quê nhà, là Ngữ Chi Quốc đã nuôi dưỡng cô khôn lớn.

Chu Khiêm và Bạch Trụ sóng vai nhau đi trong màn đêm, nói: “Vậy thì trong câu chuyện thật, người đàn ông tên Ti Lan vốn là người yêu thanh mai trúc mã của A Mị. Khi đó bốn gia tộc lớn vẫn còn ở kinh thành. Mà anh lại nói sau khi vương phi chết hóa thành Hồng Thần, nhiễu loạn kinh thành…”

“Vậy có khả năng Ti Lan cũng đã hy sinh mạng mình vì Ngữ Chi Quốc. Nhưng người này giống như A Mị, trở thành đối tượng để người dân oán hận.”

Một đôi yêu nhau, vì cứu giúp cho Ngữ Chi Quốc, một người bị gả đến Mặc Chi Quốc ăn trộm quốc bảo của địch quốc, một người khác chết trong khi đối phó với Hồng Thần.

Nhưng bốn gia tộc và vua Ngữ Chi Quốc lại phủi sạch quan hệ, để xóa bỏ những lời đồn không hay về mình, đổ hết mọi tội lỗi lên cặp đôi, bịa đặt họ yêu đương vụng trộm, là nguồn cơn bi kịch.

Nghĩ đến đây, Chu Khiêm nhìn ngôi miếu hình kim tự tháp cách bãi nghĩa trang không xa: “Câu chuyện đến đây vẫn chưa rõ ràng. Cho đến khi anh nói về câu chuyện của Thát Nhĩ.”

Nhờ câu chuyện mà Bạch Trụ tìm được, đến lúc này, sự thiếu hụt trong câu chuyện mới được lấp đầy.

Vì sao Mặc Chi Quốc đột nhiên lại tấn công Ngữ Chi Quốc, vì sao nhà vua lại bệnh nặng, ngay lúc đó kinh thành và bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân lại bị Hồng Thần quấy nhiễu… Cho nên việc A Mị trộm con chim lông vàng của Mặc Chi Quốc đã có đáp án rõ ràng —— bởi vì Thát Nhĩ.

Thần Đế Phù của miếu Kỳ Nguyện hóa thành Thát Nhĩ có dung mạo kiều diễm, câu dẫn vua của Ngữ Chi Quốc, buộc nhà vua đẩy vương phi xuống làm dân thường, khiến người phụ nữ này đau khổ và nguyền rủa nhà vua và bốn gia tộc lớn, sau khi chết vương phi cũng hóa thành Hồng Thần, lễ Samhain mỗi năm đều quay về kinh thành gây nhiễu loạn.

Người thanh niên Ti Lan bảo vệ kinh thành, bảo vệ bốn gia tộc lớn, cuối cùng bỏ mạng dưới tay Hồng Thần Vương Phi.

A Mị muốn cứu chữa bệnh cho mọi người, đến Mặc Chi Quốc trộm con chim vàng…

Thần Đế Phù mới là nguồn cơn của tai họa.

Nhìn chằm chằm ngôi miếu, ánh mắt của Chu Khiêm đầy sắc bén: “Hồng Thần A Mị cảm kích Đế Phù, vì thần đã thực hiện lời nguyền rủa của cô ta. A Mị muốn người dân trong làng chết đi. Để đạt được mong muốn, cô ta sẽ tiếp tục cung phụng Đế Phù ở dưới dị giới. Cho nên bức tượng con chim vàng đó là ——”

Bạch Trụ tiếp lời: “Anh đồng ý với em. Bản thể của Đế Phù là chim.”

“Vậy thì con chim lông vàng…” Chu Khiêm nói: “Rất có thể là do bà ta tặng cho vua của Mặc Chi Quốc. Như vậy thì câu chuyện sẽ hoàn chỉnh.”

Đế Phù tặng con chim lông vàng có khả năng trị bách bệnh cho Mặc Chi Quốc, sau đó câu dẫn vua của Ngữ Chi Quốc, khiến người vợ nguyền rủa, cùng với một loạt các sự kiện sau khi A Mị trộm con chim vàng…

Rốt cuộc bà ta muốn làm gì?

Chu Khiêm suy nghĩ, nói: “Bà ta thiết kế hàng loạt chuyện, mục đích phía sau chỉ có một. Vì con chim lông vàng bị trộm, cho nên vua Mặc Chi Quốc mới đến cầu xin bà ta thực hiện lời nguyền. Để đền ơn, nhà vua đã mở khóa cho bà ta, giúp bà ta được tự do.”

“Vậy thì mục đích của bà ta là mượn chìa khóa của vua Mặc Chi Quốc, khôi phục sự tự do.”

“Nhưng trước đó, bà ta còn có thể hóa thành Thát Nhĩ để câu dẫn vua Ngữ Chi Quốc. Vậy thì… Chúng ta cũng đã hiểu sai hàm nghĩa “tự do”.”

“Bức tượng trong ngôi miếu bị khóa, đó là một khả năng, nó khiến chúng ta hiểu sai về “tự do”. Ngôi miếu có thể di động thật sự không phải nằm ở chỗ thần có thể tự do hoạt động hay không, mà là chỉ hạn chế về mặt thời không. Lúc trước bà ta không tự do, có nghĩa rằng bà ta không đủ khả năng để đi xuyên thời gian.”

“Ừm, đồng ý.” Bạch Trụ gật đầu: “Vì vua Mặc Chi Quốc đến đưa chìa khóa, giúp Đế Phù được tự do. Từ đó về sau, bà ta có thể tự do qua lại giữa các thời không khác nhau. Như vậy thì năng lực của bà ta đã được tăng cường trên diện rộng, có thể gây thêm nhiều sự hỗn loạn.”

“Cũng chính vì vậy, bà ta mới có thể dẫn những “quân đào ngũ” như chúng ta đến nơi này.”

“Đúng vậy. Chân tướng thật quả nhiên giống với suy đoán của em.” Chu Khiêm nói: “Đặc biệt như lời anh nói, A Mị từng nói với anh rằng —— lịch sử không thể thay đổi. Chúng ta chắc chắn đến từ “tương lai”.”

“Dẫn chúng ta đến đây hẳn là nhờ bức tượng ba đầu. Có lẽ nó là pháp khí của thần. Như vậy, nếu chúng ta muốn quay về điểm thời gian bình thường thì có khả năng lớn là phải sử dụng bức tượng ba đầu. Đến cổng làng không phải là quyết định sai, chúng ta đến xem bức tượng có cơ quan nào khác không.”

Trong dòng thời gian thật, những gì đã xảy ra cũng đã xảy ra, bao gồm Hồng Thần A Mị, ước nguyện cuối cùng của cô ta cũng đã được hoàn thành —— toàn bộ người dân làng Vô Danh đã chết.”

Người của làng Vô Danh đã chết. Quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc bị Đế Phù mua đến nơi này, họ nghĩ rằng họ có thể tìm được phương thức sống mới, ví dụ như trồng trọt, đào mỏ vân vân.

Nhưng khi họ đến đây, bọn họ cũng không thể sống trong những tháng ngày bình lặng, mà bị bức tượng kéo đến “quá khứ” của ngôi làng.

Một năm nào đó, toàn bộ dân làng đã chết vào ngày lễ Samhain, điều này đã xảy ra trong lịch sử, cũng là chuyện đã được xác định sẽ xảy ra.

Những người chơi là quân đào ngũ đến từ “tương lai”, không thể thay đổi được số mệnh của dân làng. Bản thân số mệnh của họ cũng không thuộc về quá khứ của làng Vô Danh. Cho nên một khi họ làm trái với lệnh cấm, họ cũng sẽ chết.

Một lúc lâu sau, nhóm người chơi đã đến trước bức tượng.

Chu Khiêm đi vòng quanh bức tượng một lần, trọng tâm là xem màu mắt của chúng.

Thấy đối phương cách bức tượng thật gần, Hà Tiểu Vĩ bèn nhắc nhở: “Khiêm, nhớ cẩn thận, coi chừng có bẫy.”

“Thật ra bẫy và nguy hiểm duy nhất là nó có thể dịch chuyển chúng ta đến những thời không khác nhau, chúng ta sẽ bị tách nhau ra.” Chu Khiêm nói: “Không phải không đến gần nó thì có lẩn tránh được nguy hiểm, đôi mắt của nó có phạm vị phóng chiếu rất rộng, gần như bao trùm cả bản đồ của phó bản, thậm chí đôi mắt của nó còn có khả năng sẽ chuyển động.”

“Cũng đúng, ơ khoan đã, mọi người nhìn kìa ——”

Hà Tiểu Vĩ vừa lên tiếng liền dùng ngón tay chỉ về phía bãi nghĩa trang.

Chu Khiêm rời mắt khỏi bức tượng, nhìn theo hướng chỉ tay của Hà Tiểu Vĩ, anh nhìn thấy ngôi miếu lập lòe một chút, sau đó biến mất.

Nhưng ngay sau đó, nó liền xuất hiện ở kế bên nhóm người chơi.

Nhóm người chơi sôi nổi nhìn qua, có thể thấy cánh cổng của nó đã mở ra.

Cổng mở, một người phụ nữ bước đi trên con đường sâu thẳm.

Lúc trước, Thát Nhĩ giả trang thành một người phụ nữ trung niên không mấy thu hút trước mặt người chơi.

Nhưng bây giờ, nữ thần bước ra có dung mạo mỹ miều, may rằng trên mặt của bà có biểu cảm quen thuộc, có thể giúp người khác nhận ra.

Đây chính là chân thân của thần Đế Phù.

Đế Phù tươi cười nhìn nhóm người chơi: “Các cô cậu đến đây, rõ ràng là để giúp dân làng, cuối cùng bị họ lừa làm vật hiến tế. Rõ ràng các cô cậu chưa hề làm gì, vậy mà lại bị dân làng xem là kẻ giết người… Sao, có phải các cô cậu căm thù họ lắm không? Cảm giác bị lừa gạt và phản bội, chắc hẳn là không tốt chút nào đúng không?”

“Các cô cậu có thể trả thù họ đó. Chỉ cần vào miếu nguyền rủa họ thôi. Các cô cậu hẳn đã hận họ thấu xương. Năng lượng nguyền rủa đã đạt yêu cầu rồi. Cuối cùng, họ sẽ chết.”

Chu Khiêm tiến lên trước, lười biếng nhìn Đế Phù: “Bọn họ sẽ chết, nhưng không phải do chúng tôi nguyền rủa, mà là vì lời nguyền của A Mị. Và đó cũng là kế hoạch của thần, đúng không?”

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ thấp giọng hỏi: “Là sao? Thần, thần là kẻ chủ mưu?”

“Từ lúc vua của Ngữ Chi Quốc phản bội vợ mình, mọi thứ đều do thần Đế Phù giật dây từ phía sau. Con chim lông vàng là món mồi do thần tung ra. Năng lực chữa trị bách bệnh gì chứ?” Ánh mắt Chu Khiêm lạnh băng nhìn thẳng vào Đế Phù: “Nó vốn dĩ là căn nguyên của tai họa. Nó đã khiến cho mọi người chém giết lẫn nhau.”

Hà Tiểu Vĩ: “Mục đích của thần… là gì?”

Chu Khiêm: “Mục đích của thần, thần đã nói cho chúng ta biết. Tôi đoán rằng miếu Kỳ Nguyện sẽ tự động di chuyển. Nó ngửi thấy mùi thù hận, phản bội, những lời nói dối, lừa gạt thì sẽ tìm đường đến và xuất hiện ở nơi đó, chờ con người bước vào và nguyền rủa.”

“Nhờ chiếc chìa khóa từ vua Mặc Chi Quốc, Đế Phù có sự tự do hoàn toàn, miếu thần không chỉ có thể dịch chuyển ở những vị trí, không gian khác nhau mà còn có thể đi xuyên qua thời gian.”

“Đế Phù xem lời nói dối và sự phản bội của con người là thức ăn, nuôi dưỡng bản thân ngày một cường đại hơn.”

“Nhưng nếu không có lời nói dối và sự phản bội thì sao?” Hà Tiểu Vĩ liền hỏi.

“Nếu không có chúng, thần sẽ tạo ra chúng.”

Chu Khiêm lạnh lùng nhìn Đế Phù: “Khi quân đào ngũ như chúng ta vào làng Vô Danh, người dân nơi đây đã bị thần giết hết sạch rồi. Thần không có thức ăn mới để sử dụng. Cho nên thần chỉ có thể tạo ra thêm nguồn thức ăn mới.”

“Nhưng vài người chúng ta đến đây chỉ có thể làm ruộng, đào mỏ thì có mâu thuẫn gì nữa? Làm sao có những cảm xúc tiêu cực để cung cấp cho thần ăn uống đây?”

“Cho nên thần chỉ có thể dẫn chúng ta đến quá khứ —— quá khứ mà làng Vô Danh tràn ngập những lời nói dối và phản bội chết chóc.”

“Thần cho chúng ta tham gia lễ Samhain, khiến dân làng phản bội chúng ta, khiến chúng ta bị xem như hung thủ giết người… Chính là để chúng ta sinh ra những cảm xúc tiêu cực để thần có thể hưởng dụng những cảm xúc đó. Thậm chí, bây giờ thần và ngôi miếu xuất hiện chúng tôi cũng chỉ là để chúng tôi giết hại lẫn nhau, đúng không?”

Nhẹ nhàng thở một hơi, Đế Phù nhẹ giọng nói: “Đã ở nhân gian hàng vạn năm, ta đã lắng nghe hết thảy mọi tội ác, hấp thụ hết thảy mọi tội ác. Nhưng ta vẫn là vì các ngươi thôi. Ta ăn sự tàn ác bao nhiêu thì thế gian này sẽ bớt đi bấy nhiêu sự tàn ác.”

Nói đến đây, Đế Phù lại cười, nụ cười mang theo vài phần chua xót, cũng có sự trào phùng ác ý.

Thần nói: “Suốt cuộc đời mình, ta luôn nhấm nháp cái ác của con người.”

“Các ngươi sẽ không bao giờ biết được gánh nặng của ta có bao nhiêu trọng đại. Các ngươi chỉ cần biết một điều rằng… Cái ác của các ngươi vốn dĩ đã có ở trong bản thân các ngươi. Ví dụ như ——“

“Ta đúng là đã xuất hiện trước mặt vua của Ngữ Chi Quốc. Nhưng hắn yêu ta, phản bội vợ mình, tất cả đều là do hắn lựa chọn, là sự tàn ác của hắn lựa chọn.”

“Hoặc ví dụ như, ta đúng là đã đưa con chim lông vàng cho Mặc Chi Quốc, nó cũng đã thể hiện được sức mạnh chữa trị bách bệnh của mình… Nhưng những chuyện sau đó không hề nằm trong dự kiến của ta.”

“Anh hùng A Mị trở thành tội nhân thiên cổ muôn đời, thậm chí cô ta còn bị biến thành ngựa… Những việc này vốn dĩ không phải do ta làm. Mục đích ta đưa con chim lồ ng vàng cho con người cũng chỉ là để tìm chìa khóa mà thôi. Ta không thể nào ngờ được rằng con người các ngươi lại có thể tàn ác như vậy.”

“Đương nhiên, cũng chính nhờ thế… Mà ta mới có thể hùng mạnh như ngày hôm nay.”

“Ta ra đời với lời nói dối và sự phản bội, ta hoàn toàn được đúc kết nên từ sự tàn bạo của con người các ngươi. Cho nên, nếu cảm thấy ta ác thì chi bằng nói con người các ngươi mới là thứ tàn ác nhất.”

Nói đến đây, Đế Phù bật cười, chỉ tay về phía bức tượng, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Thần dùng giọng điệu mê hoặc nói: “Con người sẽ không bao giờ khiến cho ta cảm thấy thất vọng, ta tùy ý làm gì… các ngươi cũng sẽ tự giết hại lẫn nhau.”

“Cho nên bây giờ các ngươi hãy cho ta xem, những tên lính đào ngũ như các ngươi, có thể mang cho ta niềm vui gì nào ——“

“Sự tà ác và những cảm xúc tiêu cực hội tụ trên người các ngươi đã đủ dùng, đã có thể mở cổng ngôi miếu. Dù các ngươi có đi đến đâu, miếu thần sẽ song song tồn tại cùng các ngươi.”

“Xin mời vào miếu… Chỉ cần các ngươi bước vào, nguyền rủa đồng đội của mình, lời nguyền chắc chắn sẽ ứng nghiệm.”

Nghe vậy, Chu Khiêm liền quay đầu nhìn về phía bức tượng.

Bức tượng nhanh chóng chuyển động! Cùng lúc đó, ba đôi mắt của ba cái đầu liên tục nhấp nháy các màu xanh đỏ vàng khác nhau.

Nháy mắt tiếp theo, ba đôi mắt không ngừng chuyển động, cũng bắn những chùm tia sáng về phía nhóm người chơi.

Dù người chơi có đứng dàn trải ra thì cũng bị những đôi mắt khác màu nhau hướng đến.

“Tôi nói đúng rồi, chúng ta sẽ bị tách nhau ra.” Chu Khiêm tranh thủ nói nhanh với đội nhóm: “Một, không được giết Đế Phù, bà ta là chim. Giết bà ta, chúng ta sẽ làm trái lệnh cấm rồi chết!”

“Hai, bà ta xem lời nói dối và sự phản bội là thức ăn, những cảm xúc tiêu cực sẽ khiến cho bà ta mạnh hơn. Cho nên, dù có nhìn thấy gì đi nữa thì cũng phải vững tâm. Nếu không, chúng ta khó lòng đánh bại được bà ta.”

“Ba, ai dám vào miếu nguyền rủa đồng đội mình, dù cho người đó còn sống, sau khi rời phó bản, việc đầu tiên tôi làm đó chính là giế t chết người đó!”

Ở bên cạnh, Tề Lưu Hành cảm giác được một luồng sáng đỏ chiếu thẳng vào mắt mình.

Luồng sáng đỏ vừa lóa lên, đôi mắt bị k1ch thích liền nhắm chặt lại, khi mở mắt ra, Tề Lưu Hành nhận ra trong nửa giây ngắn ngủi, hoàn cảnh xung quanh mình đã thay đổi hoàn toàn.

Không còn thấy Đế Phù đâu, những đồng đội còn lại cũng không thấy.

Cậu quay đầu, chỉ nhìn thấy ngôi miếu Kỳ Nguyện và Kha Vũ Tiêu đứng ở bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play