Gió thổi, mang theo cái lạnh thấu xương.

Vân Tưởng Dung đã cắt tóc ngắn, dài đến ngang vai, gió thổi tung mái tóc, lộ ra thân hình thon gầy, cô độc của cô. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, Chu Khiêm cũng có thể cảm giác được trong túi hành lý của mình vừa giật lên.

Anh đoán rằng đó là sự cảm ứng của Cao Sơn nằm trong xương của Thần.

Chu Khiêm vỗ vỗ túi hành l ý, cố gắng trấn an xương của Thần, sau đó không nói gì, xoay người dẫn đầu vào trong quán trọ.

Chu Khiêm vừa đi, Bạch Trụ cũng theo sát phía sau.

Không bao lâu sau, tám người chơi nghe theo chỉ thị của hệ thống, bước vào quán trọ Thát Thát.

Chủ quán trọ là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy trắng dài, bên ngoài khoác áo lông dê họa tiết sọc caro, đang ngồi trước lò sưởi xây trong tường, hai tay dệt áo lông.

Thấy tám vị khách bước vào, bà ngẩng đầu lên cười với họ, nói: “Các cô cậu có thể chọn phòng. Sắp đến lễ rồi. Tôi rất bận, mong mọi người nhanh chóng chọn phòng trong vòng 10 phút. Tôi khuyên các cô cậu, mỗi người chỉ được ở một phòng, tốt nhất không nên ở chung với nhau, vì mỗi phòng chỉ có một giường.”

Ăn lễ?

Đồng ruộng đã qua mùa thu hoạch, cỏ cây đã úa vàng, vừa rồi đứng bên ngoài quan sát tình hình xung quanh, bây giờ hẳn đã là cuối thu.

Vào mùa này, người ở trong phó bản lại… muốn ăn lễ tết?

Chu Khiêm nhìn kỹ đại sảnh của quán trọ, chú ý thấy một giò thịt, ớt, bắp đang treo ngay cửa.

Đặc biệt là ở gần cửa có 7 nồi nấu thật to.

Trong nồi là thịt hầm, mùi thịt bốc lên, ngập tràn đại sảnh.

Khi chưa bước vào đây, người chơi cũng đã ngửi thấy mùi thịt từ xa.

Nhưng những thứ như thịt cộng thêm quán trọ khiến họ khó tránh khỏi nghĩ đến “bánh bao thịt người”. Cho nên không một ai tỏ vẻ thèm thuồng những nồi thịt kia.

Quay đầu nhìn bà chủ quán trọ, Chu Khiêm hỏi: “Đó là ngày lễ gì ạ? Thịt đó… là chuẩn bị cho ngày lễ sao?”

“Đúng vậy. Vài tiếng nữa sẽ có yến tiệc. Mọi người đều ăn thịt.” Bà chủ cười, nhìn Chu Khiêm: “Thích thì ăn bao nhiêu cũng được.”

Chu Khiêm nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Hà Tiểu Vĩ bên cạnh: “Thịt thơm quá. Nhưng tôi không dám ăn. Thịt ở trong phó bản sao mà tùy tiện ăn được?”

“Không hẳn. Không phải người thiết kế trò chơi rất thích đùa giỡn người khác sao? Càng nghĩ không thể ăn được thật ra lại có thể ăn.” Chu Khiêm cười, tiến bước lên lầu hai: “Tóm lại, tìm phòng trước đã.”

Hà Tiểu Vĩ thở dài: “Khiêm à, tuy tôi đã theo chân cậu lâu rồi nhưng vẫn có nhiều lúc không thể hiểu nổi cậu đang nói đùa hay nói thật.”

“Thật không? Vậy anh Trụ có phân biệt được không?” Vừa đi lên lầu, Chu Khiêm vừa lấy khuỷu tay chọt vào người Bạch Trụ, lời nói đầy ẩn ý.

Bạch Trụ khẽ nhìn Chu Khiêm, nắm lấy tay anh, còn chưa kịp trả lời, Hà Tiểu Vĩ ở phía sau hai người đã nói thêm: “Cậu đừng có hỏi người khác, phải tự nghĩ lại về bản thân!”

“Hà Tiểu Vĩ ——”

Hà Tiểu Vĩ còn chưa kịp nói đã bị Ẩn Đao cốc vào đầu.

“Thầy, thầy đánh tôi làm gì?”

“Họa là từ miệng mà ra. Anh tập trung chọn phòng đi.”

“Chọn phòng cần chọn như thế nào?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

Ẩn Đao: “Anh lại quên mất ——”

“À à tôi nhớ ra rồi…”

Hà Tiểu Vĩ còn chưa dứt lời, Chu Khiêm đã nói trước.

Chu Khiêm nói với hai cô gái: “Ưu tiên cho phụ nữ, các cô chọn trước đi.”

Tám người đã lên lầu hai.

Sau khi phản ứng lại kịp, Hà Tiểu Vĩ ngẩn người, có chút không hiểu ý của Chu Khiêm.

—— Cậu ấy lại làm gì vậy? Đừng nói là muốn hại hai cô gái này?

Lần trước Ân Tửu Tửu đã gây chuyện không hề thoải mái cho mọi người, nhưng kẻ thù của cô là Tư Đồ Tình. Cô cũng không có thù oán gì với những người này. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, đừng nói Chu Khiêm lại muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết?

Còn về phía Vân Tưởng Dung, đây càng là một em gái đáng thương hơn. Chu Khiêm không nên làm hại cô ấy mới đúng chứ?

Cậu ấy lại muốn làm gì đây?

Nhận ra được ánh mắt của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm đoán được đối phương nghĩ gì, nhưng cũng không giải thích gì thêm. Khi đang nhìn hai cô gái, ánh mắt của anh còn lộ vẻ trào phúng.

Bốn mắt nhìn nhau, Vân Tưởng Dung nhìn ra được sự khiêu khích và trào phúng của Chu Khiêm, cô liền lạnh mặt, khinh miệt nói: “Tôi cũng biết lệnh cấm đó —— “Không được qua đêm ở trong nhà, nơi có thể nhìn thấy ánh lửa qua ô cửa sổ sau khi mặt trời lặn”. Anh cũng không cần lợi dụng manh mối của phó bản để đối phó với tôi.”

Nghe xong, Ân Tửu Tửu liếc mắt nhìn Vân Tưởng Dung và Chu Khiêm liên tục: “Hai người có thù oán với nhau?”

Sau đó cô nhìn Chu Khiêm, hỏi: “Nhưng Chu Khiêm… Cậu cũng không đến mức hố tôi đúng không?”

“Hiểu lầm rồi. Đương nhiên tôi không muốn hố hai người.” Chu Khiêm mỉm cười đáp Ân Tửu Tửu, sau đó đi đến trước mặt Vân Tưởng Dung, nhìn thẳng vào hai mắt của cô, nói: “Tôi chỉ cho rằng cô không biết thông tin này nên mới để hai người lựa chọn trước.”

“Nhưng tôi làm như vậy cũng không phải để hại cô. Tôi chỉ nghĩ rằng khi cô không có manh mối, sau khi kích hoạt nguy hiểm thì tôi sẽ giả làm người tốt đến cứu cô.”

Vân Tưởng Dung gật gật đầu, tiếp tục khinh miệt mà nói: “Chà. Kịch bản quen thuộc. Khi đó anh Sơn chết trong phó bản cũng là vì anh đã đối phó như thế với Tư Đồ Tình sao? Sao nào, kịch bản này đã thu phục được Tư Đồ Tình… Nhưng chờ đến khi anh lợi dụng người khác xong, sau khi rời khỏi phó bản… Hình như anh lại không hề để ý đến cô ấy nữa?”

“Tình huống của hai cô đương nhiên là khác nhau. Khi đó cô ấy là kẻ thù muốn giết tôi. Nhưng cô từng là đồng đội của tôi mà tôi tín nhiệm. Lần này, tôi chỉ muốn bày tỏ thiện ý của mình với cô, sử dụng một ít tiểu xảo mà thôi. Nếu cô đã biết lệnh cấm kia… Được thôi, trò tiểu xảo này của tôi không thể tiếp tục nữa, không còn gì để nói. Nhưng mà…”

Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Tôi muốn nói cho cô biết, Cao Sơn đã trở thành hồn cốt của tôi. Cậu ấy có cơ hội để sống lại. Cũng chỉ có tôi mới có thể giúp cậu ấy sống lại.”

“Cho nên, bây giờ việc cô phải làm là lập tức rời khỏi quân đoàn Đào Hồng ngay, quay về phe tôi. Cô cũng thấy rồi, đội của tôi ngày một mạnh hơn. Tôi và đội của tôi hoàn toàn có thể bảo vệ cho cô.”

“Thật không? Vậy thì anh có đồng ý giao vũ khí của anh cho tôi không?”

Vân Tưởng Dung lạnh lùng c ắn môi dưới, giơ tay lên: “Anh đưa vũ khí của anh cho tôi, tôi sẽ tin anh ngay.”

“Vân Tưởng Dung, cô chẳng thú vị gì cả. Lỡ như tôi giao vũ khí cho cô, cô lại muốn giết tôi thì sao?” Chu Khiêm híp mắt: “Tôi vẫn chưa quên đâu. Cô đã nói rằng tôi là đối tượng báo thù đầu tiên của cô.”

“Hơn nữa, tôi không có xương của Thần thì tôi cũng không còn kỹ năng nào nữa. Kỹ năng của tôi đều dựa vào nó.”

“Cho nên… Anh hoàn toàn không dám đưa vũ khí cho tôi.”

Vân Tưởng Dung xoay người, đi đến giữa hành lan, tùy ý đẩy một cánh cửa, đi đến mép giường, nhìn thôn làng ở bên ngoài qua ô cửa kính: “Tôi đã biết anh không thật tâm.”

“Cô nói thế cũng không đúng.”

Chu Khiêm nói: “Quân đoàn Đào Hồng mới là kẻ không thật tâm. Bọn họ đang thử cô, cô không nhận ra sao? Nếu họ thật sự muốn giúp cô giết tôi thì không có khả năng để cô đi một mình đối mặt với cả nhóm của tôi như vậy được.”

“Bọn họ đang thử xem quan hệ giữa chúng ta là gì, bọn họ muốn nhìn thử xem tôi có thể ra tay với cô trong phó bản này hay không, để diệt trừ hậu hoạn. Vì từ trước đến nay, tôi không hề lưu tình với bất kỳ một kẻ thù nào. Cho nên, Vân Tưởng Dung ——“

“Nếu lần này tôi tha cho cô, sau khi ra khỏi phó bản, kẻ muốn giết cô, e rằng chính là bọn họ.”

Chu Khiêm nói những lời này một là để cho “những con bạc” ở bên ngoài xem, để cho người của quân đoàn Đào Hồng xem.

Mặt khác, anh cũng đang khuyên bảo Vân Tưởng Dung, anh muốn cô hoàn toàn bỏ cuộc con đường làm gián điệp. Vì rõ ràng quân đoàn Đào Hồng không hề tin tưởng cô, bây giờ phía cô đến đây, dụng tâm thật sự hiểm ác ——

Muốn giết Chu Khiêm ở trong phó bản này chắc chắn không phải là một cơ hội tốt. Có tất cả 8 người chơi, bên Chu Khiêm đã có 6 người, trong đó có hai người là người chơi cấp Thần.

Quân đoàn Đào Hồng lại cố ý phái cô đến đây đương nhiên là để thử xem thái độ của Chu Khiêm với cô.

Trong tình huống này, hoặc là cô chết trong tay Chu Khiêm; hoặc là vì Chu Khiêm tha cho cô, cô sẽ bị quân đoàn Đào Hồng xem là kẻ nói dối, cô vốn là người ở nhóm Chu Khiêm, cho nên sẽ giế t chết cô.

Cho nên, dù nhìn từ góc độ nào, Vân Tưởng Dung cũng chỉ có một con đường chết. Trừ khi ——

Trừ khi còn có hai khả năng khác.

Khả năng thứ nhất là vì nguyên nhân nào đó, Vân Tưởng Dung đã phản bội Chu Khiêm thật, đầu quân cho quân đoàn Đào Hồng.

Như vậy thì cô dám đến đây là vì họ đoán rằng Chu Khiêm thật sự sẽ tha cho cô. Cho nên mục đích của Vân Tưởng Dung khi đến phó bản có lẽ vì khen thưởng đặc biệt của phó bản, cô và quân đoàn chưa có kế hoạch giết Chu Khiêm ở đây.

Khả năng thứ hai là quân đoàn Đào Hồng vẫn muốn giết Chu Khiêm, nhưng họ cố ý giấu một con cờ khác, ví dụ như Ân Tửu Tửu, hoặc ví dụ như… trong năm người theo Chu Khiêm, có một người có vấn đề.

Nếu là khả năng này, ngoại trừ Bạch Trụ, Chu Khiêm không thể tin tưởng một ai.

Cũng không phải anh sẽ dễ dàng nghi ngờ nhân phẩm của đồng đội mình. Nhưng người như Hà Tiểu Vĩ ngày thường không quá cảnh giác, một khi bị trúng chiêu, đầu óc của hắn bị người khác điều khiển, đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Chu Khiêm biết rằng những kẻ từ quân đoàn Đào Hồng đến ám sát mình đều thất bại, cho nên họ sẽ ra tay từ những người thân quen mà anh tín nhiệm.

Trong đầu lướt qua vô vàn suy nghĩ, Chu Khiêm lại nghe Vân Tưởng Dung nói: “Xương Thần của anh có tác dụng thì sao, linh hồn mà nó tạo ra được cũng không chắc là tốt. Có lẽ anh không hề có khả năng hồi sinh anh Sơn, anh chỉ biết tạo ra một con quái vật.”

“Anh Sơn anh ấy… là một người còn sống, sẽ biết tư duy, là một linh hồn có cảm giác, nhưng lại bị nhốt ở trong một khúc xương. Đổi lại là tôi, tôi thật sự không thể tưởng tượng ra được cảm giác đó…”

Nói đến đây, giọng nói của Vân Tưởng Dung nhuốm mùi bi ai, sau đó ánh mắt của cô liền rét căm căm.

Một lúc lâu sau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập khát khao, tiếp tục nói: “Nhưng quân đoàn Đào Hồng, tôi đã tận mắt nhìn thấy… đó mới là sức mạnh hồi sinh thật sự. Không phải bên cạnh anh có hai người chơi cấp Thần sao?”

Quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Trụ và Ẩn Đao, ánh mắt Vân Tưởng Dung lập lòe: “Hai người đã từng nghe nói về thần Hoa Đào Tạ Hoa Doanh rồi đúng không?”

Lắng nghe hết thảy, Hà Tiểu Vĩ nhỏ giọng hỏi Ẩn Đao: “Thầy, thần Hoa Đào là ai vậy?”

Ẩn Đao đáp: “Nghe nói là người phong thần đầu tiên ở trong trò chơi. Tôi có từng nghe qua… Cô ta có thể giúp cho người chết sống lại. Không chỉ ở trong trò chơi mà ở ngoài hiện thực, cô ta cũng có thể làm được.”

“Nhưng đã lâu rồi cô ta chưa xuất hiện. Có người nói thật ra cô ta không hề tồn tại, chỉ là truyền thuyết dụ dỗ chúng tôi luyện tập nhiều hơn mà thôi. Còn có người nói… cô ta đã chết từ lâu rồi.”

“Hả? Vậy có ai biết cô ấy chết khi nào không?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

“Khoảng 6 năm trước, cô ta bắt đầu mai danh ẩn tích.” Ẩn Đao nói: “Cụ thể thì tôi không rõ.”

6 năm trước?

Chẳng phải là một năm sau khi Bạch Trụ vào trò chơi sao?

Anh ấy có liên quan đến chuyện này không?

Nghe đến đây, Chu Khiêm khó tránh khỏi liên tưởng đến Bạch Trụ.

Vào phó bản, anh và Bạch Trụ đã dùng đạo cụ nói chuyện riêng, không bị người chơi hoặc là con bạc nghe thấy.

Trong lòng có nghi vấn, Chu Khiêm liền quay đầu nhìn Bạch Trụ.

Chạm phải ánh mắt của Chu Khiêm, Bạch Trụ đã đoán được anh muốn hỏi gì.

Không đợi đối phương nói, Bạch Trụ liền nói qua đạo cụ trò chuyện riêng: “Anh không có liên quan đến chuyện này. Nhưng anh có nghe Thiệu Xuyên từng nói, năm đó người này đã giết Tạ Hoa Doanh, còn có một người chơi cấp Thần mà anh không biết. Cũng vì việc này nên ông ấy bị thương rất nghiêm trọng.”

Tin tức lại này lại khiến cho Chu Khiêm kinh ngạc.

Nhưng bây giờ anh không thể hỏi nhiều hơn, vì anh chỉ có 10phust, anh phải giải quyết xong việc “chọn phòng” rồi mới có thể suy nghĩ đến việc khác.

Quán trọ có kiến trúc hình vuông, hành lang tầng hai chia làm bốn phía.

Mỗi phía đều có bốn phòng, tức nghĩa ở đây có 16 phòng.

Trong đó có bốn phòng nằm ở cuối góc, diện tích khá lớn, có thể nhìn thấy được hai ô cửa sổ khác nhau. Còn 12 căn phòng còn lại chỉ có 1 ô cửa sổ.

Theo yêu cầu của bà chủ quán trọ, bây giờ người chơi phải chọn 8 căn phòng dể vào ở.

Chu Khiêm và đồng đội của mình nhanh chóng mở cửa từng phòng, sau đó anh đi từng phòng nhìn thoáng qua, thăm dò xong kết cấu ở đây thì tiếp tục vào từng phòng kiểm tra tỉ mỉ hơn.

Có thể thấy rõ một điều —— trong 16 căn phòng, mỗi phòng đều có lò sưởi áp sát vào tường, có rất nhiều củi, cũng có nến. Ngôi làng này không có điện. Nếu buổi tối muốn chiếu sáng thì cần phải dùng nến.

Hà Tiểu Vĩ cũng vào từng phòng xem, nói: “Tôi có một ý tưởng… Vấn đề này có lẽ không liên quan đến việc chúng ta chọn phòng nào. Chỉ cần chúng ta không đốt đèn là được!”

Đúng lúc này, Chu Khiêm kéo mở một ngăn tủ quần áo bằng gỗ, sau đó vỗ vỗ vai Hà Tiểu Vĩ.

“Sao thế?”

Hà Tiểu Vĩ nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy trong ngăn tủ có rất nhiều quấn áo lố lăng, bộ này so với bộ khác càng kỳ quái hơn, bên trên vẽ đầy hình ảnh xương khô và ma quỷ, còn dính đầy máu đỏ.

Chu Khiêm bất thình lình ném một thứ ra cho hắn xem, Hà Tiểu Vĩ giơ tay nhận lấy, nhìn thấy rõ là thứ gì thì sợ tới mức run tay, ném bay nó đi —— thứ đó là một cái đầu lâu trắng hếu!

“Đừng sợ chứ Hà Tiểu Vĩ.” Chu Khiêm tiến lên nhặt nó, kéo sợi dây thun ở phía sau, đeo nó lên, hai tay giơ lên như muốn bắt người, tiến tới gần Hà Tiểu Vĩ.

Hà Tiểu Vĩ mới nhận ra đó không phải là đầu lâu thật mà chỉ là một cái mặt nạ giả đầu lâu mà thôi.

Dù là như vậy, Hà Tiểu Vĩ vẫn lùi bước về sau, cuối cùng bị Chu Khiêm dồn ép dán cả lưng vào tường.

Chợt nhớ ra điều gì, hắn đành phải cầu xin nhìn về phía Bạch Trụ đứng bên mép giường: “Này… Cậu không quản cậu ấy hả? Tôi nói cho cậu nghe này, tôi từng yêu đương đó, tôi là người có kinh nghiệm. Bây giờ mà cậu mặc kệ thì sau này cậu ấy sẽ leo lên đầu cậu ngồi! Yêu đương mà đã xác lập ai cao ai thấp ngay từ đầu thì sau này muốn nâng cao địa vị cũng không được đâu!”

Còn chưa dứt lời, Hà Tiểu Vĩ lại nhìn thấy Bạch Trụ cũng lôi một cái đầu màu vàng cất sau tấm chăn, cúi đầu im lặng quan sát, giống như đang đánh giá. Sau đó nhìn về phía này: “Em muốn chơi cái này?”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Hà Tiểu Vĩ quyết định không đi theo Chu Khiêm nữa, cũng từ bỏ ý định nhờ Bạch Trụ giúp đỡ, bây giờ quay về bên cạnh thầy của mình.

Khi vừa bước tới cửa, sau lưng chợt lạnh, giống như có ai đó vừa thổi một hơi, trái tim hắn liền thít chặt lại.

Lấy hết can đảm quay đầu lại, hắn nhìn thấy một mặt nạ quỷ màu vàng gàn trong gang tấc.

Hà Tiểu Vĩ hét lên: “A a a a ma ——!”

Sau đó, cái đầu màu vàng bị gỡ ra, lộ ra một mặt nạ đầu lâu màu trắng, tháo mặt nạ ra, cuối cùng là… gương mặt của Chu Khiêm.

Hóa ra hai con quỷ đều là Chu Khiêm.

Hà Tiểu Vĩ có chút thẹn quá hóa giận, đặc biệt tủi thân mà nói: “Khiêm! Rõ ràng cậu biết tôi sợ thứ này!”

“Anh nhìn kỹ xem đây là gì. Nói gì dễ nghe một chút.”

Lần thứ hai nhặt cái đầu kia lên, Chu Khiêm không cầm nó nữa mà đưa qua đây.

Anh đưa nó đến trước mặt Hà Tiểu Vĩ, Hà Tiễu Vĩ cố gắng nhìn thử một chút, cuối cùng nhận ra đó là một quả bí đỏ bị nạo rỗng.

Quả bí đỏ rỗng ruột còn có ngũ quan, cho nên nhìn qua giống như là ma quỷ. Nhưng về bản chất, nó vẫn là một quả bí đỏ.

Quả bí đỏ, mặt nạ đầu lâu, quần áo lố lăng…

Hà Tiểu Vĩ nhớ đến điều gì, liền đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Mặt trời chưa lặn hết, dựa vào ánh hoàng hôn, hắn có thể nhìn thấy quảng trường xa xa đang chất đống ngũ cốc, xương heo, xương dê và của các loại động vật khác, chúng chất đống thành một bãi, giống như đang hiến tế.

“Cái này…” Hà Tiểu Vĩ bỗng nhiên nói không nên lời.

Chu Khiêm nói: “Thật ra anh có thể dễ dàng liên tưởng đến một lễ hội của phương Tây.”

“Halloween!” Hà Tiểu Vĩ nói: “Áo quần kỳ dị, mặt nạ đầu lâu… Là vũ hội hóa trang?! Còn có quả bí đỏ nữa! Chúng ta có cần chuẩn bị kẹo không? Có phải tối nay có trẻ em tới gõ cửa, cho kẹo hay bị ghẹo?”

“Halloween, ngày 1 tháng 11, thời gian đúng là phù hợp. Nhưng mà lễ hội hóa trang Halloween có thể nghĩ đến một lễ hội càng cổ xưa hơn —— lễ Samhain (1).”

Chu Khiêm nói: “Về lễ Samhain, nhiều người cho rằng năm mới bắt đầu từ ngày 1 tháng 11, tối ngày 31 tháng 10 trước khi đến rạng sáng 1 tháng 11 thì trên thế giới sẽ xuất hiện quãng thời gian luân phiên giữa mới và cũ, là một quãng thời gian không tồn tại. Trong khoảng thời gian này, cổng của hai thế giới âm dương sẽ mở ra, tử thần và quỷ sẽ quay về nhân gian để tìm kiếm thế thân.”

“Mọi người không muốn bị tử thần nhận ra cho nên đã giả thành quỷ. Ngoài ra ——”

“Khi mọi người đón lễ Samhain, vào lúc mặt trời lặn sẽ bắt đầu đốt lửa, đốt tế phẩm để lấy lòng quỷ thần. Cũng chính là những thứ được bày biện ở ngoài quảng trường.”

“Không chỉ đốt tế phẩm ở khu vực công cộng, mỗi người ở trong nhà cũng phải liên tục giữ lửa cháy. Vào đêm Samhain, lò sưởi trong nhà phải luôn có lửa để ngăn ngừa mình không bị quỷ hồn quấy nhiễu. Cho nên, Hà Tiểu Vĩ, về biện pháp mà anh vừa nêu ra, anh có phát hiện ra mâu thuẫn nào không?”

Hà Tiểu Vĩ đã nhận ra.

Hắn cho rằng chỉ cần không đốt lửa là được.

Nhưng bây giờ thì kế hoạch này không thể thực hiện được. Nếu tối không giữ lửa cháy trong lò sưởi, bọn họ có khả năng bị quỷ hồn kéo xuống địa ngục.

“Đm.” Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà nói: “Vậy thì đây là phó bản mà tôi sợ nhất… Bây giờ thật sự có con mẹ nó quỷ.”

“Cũng không thể nói như vậy, đó chỉ là một khả năng mà thôi.” Chu Khiêm nói.

“Bây giờ chúng ta chọn phòng như thế nào?” Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ, đưa ra cách thứ nhất: “Dứt khoát lấy xi măng và gạch bịt kín cửa sổ!”

“Vậy thì chẳng khác gì rút củi dưới đáy nồi. Lỡ như bên ngoài phòng xảy ra tình huống gì khác thường, anh sẽ không nhìn thấy được.” Chu Khiêm nói.

Hà Tiểu Vĩ không còn cách nào khác: “Cũng đúng. Nếu không nhìn thấy thì chúng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều manh mối. Vậy bây giờ phải làm sao?”

Chu Khiêm lại nói: “Cứ tùy tiện chọn đại đi.”

Hà Tiểu Vĩ: “?”

“Tạm thời không có quá nhiều manh mối. Cho nên cứ tùy ý mà chọn.”

Hà Tiểu Vĩ lại thấy Chu Khiêm cười nói: “Lệnh cấm có nói hai chữ “qua đêm”, chứng ta chỉ cần ban đêm không kết thúc thật thì khi chưa đến thời điểm kết thúc, chúng ta không được làm trái lệnh cấm. Hậu quả của việc trái với lệnh cấm cũng sẽ có hiệu lực.”

“Chậc… Cũng đúng. Vậy chúng ta có thể vừa đi vừa nhìn!” Hà Tiểu Vĩ nói.

“Ừm, tuy bà chủ có nhắc nhở chúng ta, tốt nhất mỗi người nên ở riêng một phòng, không nên ở cùng nhau. Phía sau hẳn có chủ ý gì đó. Nhưng trong lệnh cấm cũng không nói chúng ta cần phải ở riêng một mình. Như vậy thì…”

Chu Khiêm ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy hai cô gái bước ra ngoài. Hai cô gái trông khá nghiêm túc, có lẽ đang suy nghĩ làm sao để né tránh được lệnh cấm.

Chu Khiêm liền nói với cả hai: “Trò chơi vừa mới bắt đầu, cứ nghe theo tôi. Tám người chúng ta, hai người chọn hai phòng đối nhau, sau đó có thể thay đổi tùy theo tình huống xảy ra. Hai cô có thể ở hai phòng khác hướng, dễ để hỗ trợ nhau.”

Mọi người không có dị nghị gì về cách sắp xếp của Chu Khiêm. Từng người chọn phòng xong thì thời hạn yêu cầu của bà chủ cũng chỉ còn vài phút, bọn họ chưa xuống dưới lầu ngay mà bắt đầu thăm dò tầng hai.

Một lát sau, Tề Lưu Hành phát hiện ra trần nhà có vấn đề, tiến lên thử một lúc, nhìn thấy mấy gối gạch khá lỏng, có thể gỡ xuống.

Sau khi gạch bị tháo xuống, trên trần lộ một cái hố to, có thể leo lên nóc nhà.

Biết được chuyện này, Chu Khiêm đi theo Tề Lưu Hành lên nóc nhà. Sau hai người là Bạch Trụ và Kha Vũ Tiêu. Như vậy, bốn người lên nóc nhà trước, có thể đánh giá được toàn cảnh ngôi làng.

Quan sát một vòng, Chu Khiêm nhìn thấy rõ ở phía tây có một tấm bia đá khá cao.

Do khoảng cách xa, không thể nhìn thấy rõ tấm bia cho nên Chu Khiêm lấy ống nhòm ra nhìn.

Ở bên cạnh, Tề Lưu Hành liếc mắt nhìn qua, thật sự cảm thấy động tác của anh quá thành thục, nhịn không được mà nói: “Lúc trước anh làm “hòn vọng phu” anh cũng dùng cái ống nhòm này hả?”

Chu Khiêm: “…”

Tề Lưu Hành hiếm có dịp trêu ghẹo Chu Khiêm, thấy anh không nói gì liền học theo bộ dạng của anh, nở một nụ cười đầy sung sướng.

Nhưng sau đó cậu cảm thấy mình cố ý cười như vậy thì có chút ấu trĩ, cho nên cơ mặt rơi run run, cuối cùng phải từ bỏ, nghiêng đầu nhìn tấm bia đá ở phía xa.

Ngay lúc này, cậu lại cảm nhận được một ánh mắt rét lạnh ở phía sau lưng mình.

Nghiêng đầu nhìn, Tề Lưu Hành đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ.

Trong chớp mắt, Tề Lưu Hành nhanh trí, nói ngay: “Anh ấy nhìn anh.”

“Em trai Kiếm Thần này, có phải cậu ở chung với Hà Tiểu Vĩ lâu quá nên bắt đầu nói nhiều rồi đúng không? Nói nhiều quá thì sẽ không còn lạnh lùng nữa, hình tượng Kiếm Thần sẽ sụp đổ đó.” Chu Khiêm liền nhắc nhở thiếu niên.

Tề Lưu Hành bình tĩnh trả lời: “Không sao. Trước mặt tôi, hình tượng của anh đã không còn gì rồi.”

Chu Khiêm: “…”

Sau đó Chu Khiêm nhìn thấy Bạch Trụ đi đến bên cạnh mình, ánh mắt mang ý cười nhìn mình.

Chu Khiêm không nhìn y, lỗ tai bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Sau đó anh ho khan, nói: “Tấm bia đá có khắc thêm lệnh cấm thứ ba: Không được đi thuận chiều kim đồng hồ quanh Brega.”



10 phút chọn phòng đã kết thúc.

Tám người chơi quay về đại sảnh tầng 1 báo cáo kết quả cho bà chủ quán trọ.

Bà chủ quán trọn bỏ áo lông trong tay xuống, cười nói: “Được rồi. Vậy thì tiếp theo xin hãy đi theo tôi đến quảng trường. Hoạt động của tối nay sắp bắt đầu rồi. Tôi sẽ dẫn các cô cậu tham gia hoạt động đầu tiên.”

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà hỏi: “Chúng tôi có cần chuẩn bị kẹo không?”

—— Hắn vẫn còn nhớ thương trò “cho kẹo hay bị ghẹo” của Hallowween.

“Không cần.” Bà chủ cười cười: “Cậu thích ăn kẹo à?”

Hà Tiểu Vĩ dường như đã nhận ra —— ơ, vậy thì lễ hội tối nay thật sự là lễ hội cổ Samhain?

Một lát sau, Vân Tưởng Dung hỏi bà chủ quán trọ: “Xin hỏi hoạt động đầu tiên của tối nay là gì?”

“Một trò chơi nhỏ. Giống như ném khăn tay, rất dễ chơi.”

Bà chủ nói: “Người thắng trò chơi sẽ có khen thưởng, thua thì sẽ bị phạt.”

Ném khăn tay?

Một nhóm người tập trung lại để chơi trò này?

Chu Khiêm liền nắm bắt được điều gì đó.

Không đợi anh hỏi, Vân Tưởng Dung cũng đã phản ứng lại ngay: “Vậy thì… xin hỏi sẽ có bao nhiêu người tham gia? Thêm nữa, bác tên là gì?”

Chú thích:

(1) Lễ hội Samhain: Cách đây 2000 năm tại vùng đất của người Celtic (ngày nay là một phần đất của Anh, Ireland, miền Bắc nước Pháp) có ngày lễ “The Celtic Festival of Samhain” goi tắt là Samhain được tổ chức vào tối đêm trừ tịch – đêm trước của năm mới- tức ngày 31/10 để tưởng nhớ và vinh danh Thánh Samhain. Theo tín ngưỡng của người Celtic thì Thánh Samhain là vị chúa tể cai quản những linh hồn của người chết nền Ngài có quyền cho phép các linh hồn người chết được trở về dương thế thăm gia đình và ăn tết vào đêm trừ tịch trong ngày tết của họ.

Vào năm 43 sau công nguyên, dân tộc Celtic bị người La Mã chinh phục và cai tri lãnh thổ trong khoảng 400 năm. Trong quá trình cai trị người La Mã đã cho kết hợp lễ Feralia của mình với lễ Samhain của người Celtic. Ngày lễ Feralia được tổ chức vào cuối tháng 10 để vinh danh nhưng người chết và tôn vinh nữ thần mùa màng Pamona tức nữ thần hoa quả và cây cối của người La Mã.

Đến năm 800 sau công nguyên, dưới ảnh hưởng của Kito giáo, ngày 1/11 được gọi là lễ Allhallows hay còn gọi All Saints’ Day (lễ Các Chư Thánh) nên này 31/10 được gọi là All Hallows’ Eve và sau này được đổi thành lễ Halloween. Chính vì vây mà Halloween được coi là sự hòa trộn giữa các tập tục của người Celtic, công giáo La Mã và các nghi thức truyền thống dân gian Châu Âu để tạo nên ngày lễ phổ biến này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play