“Chu Khiêm, tôi biết nhiều người chắc chắn cảm thấy mắt tôi nhỏ… Nhưng cậu biết không? Thật ra thì ở thế giới hiện thực, tôi là một người mù.”

Ngẩng đầu nhìn bầu trời rực đỏ, Ngô Nhân nói: “Khi tham gia trò chơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy màu sắc. Cho nên tôi rất đắm chìm vào thế giới này. Thậm chí tôi còn không muốn quay lại hiện thực. Vì một khi trở về, tôi chỉ nhìn thấy bóng tối mà thôi. Và có một việc khá thú vị nữa ——”

“Sau khi tôi vào trò chơi, phó bản tôi tham gia đều là những phó bản chuyên môn dùng để huấn luyện thị giác. Vì tôi muốn sử dụng ám khí, như vậy thì đôi mắt tôi phải theo kịp tốc độ, thị lực của tôi phải cực tốt.”

“Tôi càng ngày càng cảm giác được rằng… Trò chơi này là một vật sống. Bản thân nó là thần. Nó có thể nghe thấy tiếng lòng của chúng ta…”

Nghiêng đầu nhìn Chu Khiêm, Ngô Nhân nói tiếp: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không có nghi ngờ cậu. Tôi chỉ muốn thử một chút… Người như cậu sẽ nghĩ ra cách gì để thuyết phục tôi. Cậu làm không tệ. Quả nhiên là một người có bản lĩnh. Tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút chuyện của mình ——”

“Tôi có một người em gái ruột, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Vài tháng nữa, em ấy sẽ kết hôn. Cha chúng tôi mất sớm, cho nên theo lý thì tôi sẽ nắm tay em ấy, giao em ấy cho chú rể.”

“Nhưng tôi là một người mù, sống không dễ dàng. Tôi sợ bạn bè của em ấy sẽ chê cười em ấy. Dù không nói đến chuyện này thì tôi vẫn muốn tận mắt nhìn thấy bộ dạng của em gái mình khi kết hôn. Cho nên…”

“Tôi vô cùng mong muốn trước khi lễ cưới của em gái mình bắt đầu, tôi có thể khôi phục thị lực, sau đó tôi sẽ tự tay mình giao em ấy cho chú rể…”

Nói đến đây, Ngô Nhân cười, thầm mắng một câu: “Giao cải trắng đáng yêu nhà chúng tôi cho một thằng nhóc thối!”

Chu Khiêm tùy ý ngồi trên một thi thể, một tay xoa đầu rồng con, một tay cầm xương Thần, sau đó mỉm cười nhìn Ngô Nhân: “Anh Ngô, nhớ gửi thiệp cưới cho tôi với nhé.”

Ngô Nhân trầm mặc một lát, nhìn Chu Khiêm, ánh mắt sắc bén nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn yêu cầu cậu một việc.”

Chu Khiêm hỏi: “Yêu cầu gì?”

Ngô Nhân lấy một đạo cụ ra.

【 Đạo cụ: Hộp ngôn linh 】

*言灵盒:言(ngôn: lời nói) + 灵 (linh: linh hồn)

【 Công dụng: Khi hai người cùng nhau ước hẹn, một người vi phạm lời hứa, hộp ngôn linh sẽ đến lấy đi linh hồn của người đó 】

【 Chú ý: Xin hãy sử dụng cẩn thận, không thể xem thường lời hứa 】

Ngô Nhân nói: “Chu Khiêm, tôi lấy thứ này không phải để uy hiếp cậu, mà là một thỉnh cầu. Thông qua việc này, tôi phát hiện tôi có khả năng có thể sẽ chết ở trong trò chơi bất kỳ lúc nào. Nhưng tôi cảm thấy cậu sẽ sống rất lâu. Cậu cũng đủ thông minh, cũng đủ bản lĩnh, gan dạ và sáng suốt.”

“Cho nên tôi muốn dùng hộp ngôn linh lập ra một lời hứa, nếu tôi chết, mọi đồng tiền vàng và đạo cụ của tôi đều sẽ chuyển sang cho Chu Khiêm nhờ hộp ngôn linh.”

“Chu Khiêm, cậu phải đáp ứng tôi, sau khi tôi chết, hãy đến thăm em gái tôi, chăm sóc, giúp đỡ cho con bé. Tôi thật sự không biết con bé lấy người như thế nào, tôi hy vọng nó không bị thương tổn vì điều gì.”

“Anh Ngô ——” Chu Khiêm híp mắt: “Yêu cầu của anh không đơn giản đâu. Không một ai có thể phụ trách hoàn toàn cuộc sống của người khác. Dù là người yêu của nhau cũng khó lòng bảo vệ được trọn đời.”

“Tôi không cần cậu làm người bảo vệ cả đời, đôi khi hãy đến thăm con bé, lỡ như con bé có gặp phiền phức gì, cậu hãy giúp nó một chút là tốt rồi.”

Ngô Nhân hơi sốt ruột: “Đồng tiền vàng và đạo cụ của tôi cũng không ít. Ngược lại, tôi cảm thấy cậu có lời.”

Chu Khiêm nhìn Ngô Nhân một lúc lâu, đuôi mắt cong cong: “Được rồi, nếu không nhìn thấy cô ấy thì tôi sẽ không quản được. Nhưng nếu tôi đã thấy cô ấy bị bắt nạt ngay dưới mí mắt mình, tôi cũng sẽ không để yên. Nhưng mà tôi cảm thấy ——“

“Anh sẽ không chết. Chơi trò chơi này cần phải có sự tín nhiệm. Chỉ cần anh tin rằng mình không chết, anh chắc chắn sẽ không chết. Hãy tin tôi.”



Một lát sau, trong nồi nấu quặng chỉ còn 48 thi thể.

Ngô Nhân đã bỏ hai thi thể ra ngoài, chuẩn bị chờ chết.

Chu Khiêm cảm thấy Ngô Nhân là một người vô cùng dứt khoát, khi đã đáp ứng thì sẽ không do dự.

Trong suốt quá trình hành động, hai người không hề giao lưu với nhau.

Có thể thấy được rằng Ngô Nhân hoàn toàn tin tưởng anh.

Chu Khiêm thì thầm vào tai rồng con dặn dò vài câu, xác nhận lại tình trạng của nó một chút, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi “thần” đến.

Vài phút sau, bầu trời đỏ rực ngày một đỏ đặc hơn, con đường nối liền giữa thế giới hiện thực và thế giới nồi nấu quặng chuẩn bị mở ra.

Mưa đỏ quen thuộc rơi xuống, bên trong nồi nấu quặng phát sáng lần thứ hai, những người lính lại chuẩn bị “hồi sinh” một lần nữa.

Có lẽ họ cũng không biết rằng mình đã chết, cũng không biết mình đang ở trong thế giới nồi nấu quặng. Bọn họ chỉ có một lý tưởng —— hy sinh bản thân, bảo vệ tướng quân.

Như vậy, họ lại tạo thành một bức tường chống đỡ cơn mưa màu đỏ.

Nhưng lần này Ngô Nhân đã cản họ lại.

Ngô Nhân giành giật từng giây, giơ tay ngưng kết chiêu thức, dùng vô số ngân châm đánh vào tay, chân của những người lính. Điều này gần như đã làm tiêu hao hết giá trị kỹ năng còn lại của hắn.

Những người lính bị thương liên tục rơi rớt xuống đáy nồi.

Sau đó, Ngô Nhân mượn đạo cụ bay lượn lao ra khỏi nồi nấu quặng, hắn bay thẳng lên trời cao, dùng thân xác mình đón đầu cơn mưa màu đỏ!

Khi cơn mưa đỏ vừa giáng xuống, để khiến cho thần không nghi ngờ, Ngô Nhân lấy ra rất nhiều đạo cụ trợ diễn, ra vẻ hấp hối giãy giụa.

Áo khoác vừa mới mua bung ra, một giọt nước mưa đỏ vừa chạm vào đã hóa thành tro, lớp áo giáp cao cấp còn chưa chạm phải nước mưa, nhưng khi mưa chuyển động theo gió đổ ập tới, áo giáp đã vỡ tung thành từng mảnh.

Bao tay, áo choàng… Từng đạo cụ đều bị nước mưa đốt thành tro.

Thứ cuối cùng hứng chịu cơn mưa chính là x ác thịt của Ngô Nhân.

Trong câu chuyện này, Ngô Nhân là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Ở thế giới hiện thực, hắn là tướng quân anh dũng của nhà vua, cũng là đối thủ mà “thần” sợ hãi nhất.

Ở thế giới giữa sự sống và cái chết, những binh lính khác mất hết ký ức và ý thức, chỉ có tướng quân Ngô Nhân có cơ hội tỉnh lại, dẫn dắt mọi người quay về ——

Những binh lính còn ở lại hết lần này đến lần khác dùng thân xác của mình tạo thành một bức tường, ngăn chặn cơn mưa đỏ, bảo vệ cho tướng quân.

Bây giờ vị trí tráo đổi, Ngô Nhân hy sinh thân mình, bảo vệ bọn họ.

Một mình Ngô Nhân không thể chống đỡ được cơn mưa kéo dài ba phút.

Một phút sau, Chu Khiêm đổi một bộ quần áo màu đen trốn ở phía sau hai binh lính bị thương trơ mắt nhìn thấy Ngô Nhân hóa thành tro bụi.

Lúc này, co một vài người lính không thể kìm né nổi, họ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mạnh mẽ leo lên khỏi đáy nồi, đi về phía thi thể cháy đen của Ngô Nhân.

Bọn họ sẽ không nói, nhưng bản năng khiến cho họ cảm thấy vô cùng bi ai.

Nhưng vừa chớp mắt, thân thể của họ đã chạm phải cơn mưa, hóa thành tro bụi như Ngô Nhân.

Nhanh chóng, lại có thêm binh lính tỉnh lại, họ tiếp tục muốn đi lên miệng nồi.

Thấy thế, Chu Khiêm kịp thời cho rồng con thực hiện mệnh lệnh của mình.

Rồng con liền bay lên, cái đuôi quất lần thứ nhất theo bản năng, muốn nghênh đón tướng quân của những người lính.

Lần quất đuôi thứ hai của nó lại hướng về phía ngược lại —— nó bay lên trên đỉnh chóp của nồi, cái đuôi quét ngang qua, xếp mười mấy thi thể bị cháy đen thành một hàng, dùng thân xác của họ ngăn cản lại một phần cơn mưa, không cho Chu Khiêm và những người lính còn lại bị thương.

Dưới sự trợ giúp của rồng con, trong ba phút này, những người còn lại không còn bị thương nữa.

Ba phút sau, thần sẽ xuất hiện trong vòng một phút. Trước đó, rồng con nắm chắc cơ hội, nhanh chóng bay đến miệng nồi, quất đuôi lần thứ ba ——

Theo động tác này, rồng con đẩy Ngô Nhân và mười mấy người lính xuống dưới đáy nồi, giúp họ không bị thần đánh đến mức vỡ tan.

Mấy giây sau, thần xuất hiện, quyền trượng với sức mạnh cường đại bắt ra một chùm tia sáng mạnh mẽ.

Theo mệnh lệnh của Chu Khiêm, rồng con nhanh chóng dùng đuôi cuốn một người lính bị thương lên, ném thân thể của đối phương vào không trung, khiến đối phương hứng chịu chùm sáng thứ nhất.

Người lính chết đi, thân thể rơi xuống đáy nồi.

Sau đó, liên tục vài chùm tia sáng bắn thẳng xuống đáy nồi.

Nhìn thấy những chùm sáng này không đánh trúng mình, Chu Khiêm không trốn đi, gọi rồng con quay về bên cạnh, tạm thời cho nó biến nhỏ lại bình thường, bỏ nó vào trong áo khoác đen của mình, tránh bị thần nhìn thấy.

Sau đó những chùm sáng chợt ít hơn.

Có vẻ như nhận ra mình không nhìn thấy tướng quân phản kích lại, thần dừng tay, tạm thời không dùng quyền trượng đánh chùm sáng xuống mặt đất nữa.

Thần cẩn thận đứng trên miệng nồi, cúi đầu nhìn vào trong.

Tướng quân mà mình sợ hãi nhất… chắc chắn đã chết.

Khi nhận ra điều này, thần mừng rỡ như điên, trực tiếp quơ chân múa tay trên miệng nồi.

Sáu đó thần không hề kiêng kỵ mà nhảy thẳng vào xuống đáy nồi, có lẽ muốn tìm kiếm thi thể của tướng quân.

“Các ngươi cười nhạo ta thấp bé. Bây giờ thì sao nào? Ta không chỉ giết tướng quân của các ngươi mà còn có thể chiếm lấy thi thể của hắn! Các ngươi đều ngợi khen hắn là nam nhi đại trượng phu, là đàn ông mạnh mẽ cường tráng…”

“Vậy thì ta sẽ thay thế hắn!”

Ra là như vậy.

Chu Khiêm phát hiện ra những thông tin ở trong phó bản đều có giá trị ——

“Thần” vốn dĩ không phải thần hay quái vật, mà chỉ là một người lùn có diện mạo xấu xí.

Gã không muốn bị cười nhạo, khinh bỉ nên đã kéo thi thể của tướng quân vào dị giới, không chỉ muốn giết tướng quân mà còn muốn chiếm đoạt thể xác của tướng quân, trở thành một người đàn ông to lớn, cường tráng.

Ở trong nồi nấu quặng, nhìn thấy người nọ tiến vào, vài người lính liền đứng dậy, lao thẳng về phía đối phương.

Gã chỉ sợ tướng quân, đối với những tên lính này chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh thường, vung quyền trượng lên, dùng chùm tia sáng giết hết tất cả.

“Đừng có làm tốn thời gian của ta!”

Ngày càng có nhiều người lính lao đến, rơi vào đường cùng, gã không thể không ném quyền trượng lên cao.

Trước đó đứng trên đỉnh nồi, gã vung quyền trượng, để chùm sáng tùy ý giết người ở trong nồi.

Bây giờ cách thức giết người của gã cũng giống hệt như vậy —— quyền trượng thoát khỏi tay phải của gã, lơ lửng giữa không trung, tiếp tục phát ra từng chùm sáng giết người.

Điều khiển quyền trượng từ xa, chỉ huy nó đối phó với nhóm binh lính, gã tự mình đào bới từng thi thể cháy đen, muốn tìm ra Ngô Nhân.

Gã chỉ có thể ở thế giới này một phút, không thể chậm trễ thời gian.

Quyền trượng đến gần vách nồi, liên tục phóng chùm tia sáng, gi ết chết từng người lính.

Nghe thấy những bính linh không ngừng ngã xuống, gã thích chí mà cười, không hề cảnh giác điều gì, chỉ tập tìm kiếm thi thể mình cần.

Khi thấy gã đưa lưng về phía quyền trượng, Chu Khiêm liền dùng suy nghĩ điều khiển rồng con biến to!

Một chùm sáng phóng tới, chuẩn bị đánh trúng một người lính, rồng con biến lớn liền dùng đuôi của mình, lặng yên không tiếng động di chuyển qua, quấn lấy quyền trượng di dời sang chỗ khác.

Trong chớp mắt, chùm tia sáng giết người lệch hướng, ánh sáng đỏ rực thẳng tắp phóng về phía gã người lùn.

Gã hiển nhiên không hề dự đoán được tình thế bị đảo ngược.

Gã trợn trừng mắt, nhưng đã quá muộn, chùm tia sáng đã đánh trúng gã, khiến gã bị thiêu sống ngay tại chỗ!

“Đánh hay lắm!” Chu Khiêm tươi cười khen ngợi rồng con.

Rồng con được cổ vũ nên vô cùng vui vẻ, nhanh chóng bay tới cọ cọ lên mặt anh.

Chu Khiêm nói: “Ném hắn ta ra ngoài!”

“A!” Rồng con quất đuôi, ném thi thể của gã người lùn ra ngoài nồi nấu quặng.

Gã người lùn đã chết, quyền trượng không còn ai điều khiển cũng không còn b ắn ra những chùm sáng giết người.

Chu Khiêm lại ngồi trên lưng rồng con, nhờ nó bay lên miệng nồi, không thoát ra khỏi phạm vi giới hạn của nồi.

Tay phải Chu Khiêm cầm xương sườn của Thần, ra lệnh cho rồng con phun sương tím, thử giúp hồn cốt trong khúc xương hiện hình. Còn tay trái của anh thì giơ cao quyền trường.

Những bức tranh trên tấm da trâu minh họa cách thức sử dụng quyền trượng của pháp sư vô cùng dễ hiểu, Chu Khiêm hướng một đầu khác quyền trượng đến đáy nồi, múa may một chút.

Một đầu quyền trượng có thể giế t chết người sống, một đầu khác có thể hồi sinh người chết.

Ngay bây giờ, Chu Khiêm trở thành vị thần nắm trong tay vô số sinh mạng.

Giơ quyền trượng, anh có thể tùy ý hồi sinh người mà anh muốn. Anh tựa như chúa tể của thế giới này!

Một cột sáng trắng b ắn ra từ mũi nhọn của đầu quyền trượng, như có ý thức bắn về phía con rắn mọc sừng trâu ở trên vách nồi.

Ngay sau đó, song linh phát ra ánh sáng, hóa thành một tinh linh có sức sống, bắt đầu di chuyển trên vách thành.

Nhanh chóng, toàn bộ phạm vi bên trong nồi nấu quặng không còn phát ra một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Ngược lại là một màu trắng tinh khiết, ngụ ý rằng ánh sáng thần linh chân chính sắp đến!

Nhờ sự dẫn dắt của song linh, 51 hình ảnh chạm khắc người lính cũng phát ra ánh sáng trắng, bắt đầu đi theo phía sau song linh, vòng quanh trên vách nồi.

Khi 51 hình ảnh này di chuyển vòng quanh, ánh sáng trên người họ bắt đầu tỏa ra ngoài, trong đó có 48 luồng ánh sáng bay về phía 48 người lính, luồng ánh sáng thứ 49 bay về phía Ngô Nhân, luồng ánh sáng thứ 50 bay về phía Chu Khiêm, còn luồng ánh sáng thứ 51 ——

Nó bay về phía làn khói trắng từ xương Thần của Chu Khiêm!

Làn khói trắng quả nhiên có linh hồn sống! Nó cũng được xem là đối tượng có thể hồi sinh của nồi nấu quặng!

51 luồng ánh sáng đan chéo nhau, càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng hội tụ thành một chùm sáng lớn, từ trong nồi nấu quặng bay ra ngoài, đâm thẳng lên bầu trời đỏ rực, đốt sáng thế giới tận thế này.

Ánh sáng cường đại có thể mở ra con đường liên kết giữa hai thế giới. Khi con đường này vừa mở ra, 51 sinh mệnh thể không sống không chết quay về nhân gian!

Nhân gian. Chiến trường cổ. Mặt trời chói chang.

Hai bên đang giao chiến quyết liệt.

Rồng con đã quay về túi hành lý, Chu Khiêm nhìn thấy anh đang mặc một bộ áo giáp sắt màu đen, tay cầm trường mâu, cưỡi một con ngựa trắng từ nồi nấu quặng bay lên trời.

Đi theo anh là hiện thân của 49 kỵ binh khác, trong đó ở bên cạnh anh chính là Cao Sơn!

Nhưng lúc này hai người không thể nói chuyện được với nhau.

Bọn họ là những xác sống được nhà vua triệu hồi từ dị giới trong nồi nấu quặng, bọn họ không thể nói chuyện.

Còn người dẫn đầu 50 kỵ binh đang lao đi trên chiến trường kia, không ai khác chính là Ngô Nhân!

Sau khi sống lại, hắn đã trở thành vị tướng quân dũng mãnh nhất ở nhân gian, ngựa trắng tung vó lao đi, giúp hắn bay lên trời, trong chốc lát đã lao thẳng vào giữa biển người, đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong doanh trại kẻ thù.

Quân sư “thần” đã chết, chủ tướng tứ cố vô thân.

Vó ngựa vừa phi xuống, Ngô Nhân giơ cao thanh đao sáng lóa như ánh trắng rằm.

Nhưng ánh trăng này bất chợt biến thành màu đỏ —— vì nó đã nhiễm đỏ màu máu của chủ tướng địch.

Sau đó, Ngô Nhân giơ cao thanh đao, chặt nát lá cờ của kẻ thù.

“Rầm” một tiếng, lá cờ rơi xuống đất trước bao nhiêu ánh mắt của kẻ thù.

Phía sau Ngô Nhân, trận doanh của quân ta sôi trào trong tiếng reo hò —— “Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Thước phim tự động đến đây là kết thúc.

Chu Khiêm dời mắt, nhìn giao diện hệ thống ——

【 Người chơi Chu Khiêm giúp người chơi Ngô Nhân hoàn thành phó bản: 《 Nồi nấu quặng phép thuật 》】

【 Người chơi Chu Khiêm kích hoạt “Hồn cốt” thông qua đạo cụ trong phó bản 】

【 Bạn có thể lựa chọn giữ lại ký ức của “hồn cốt”, cũng có thể hủy bỏ ký ức của đối phương, hãy đưa ra lựa chọn trong vòng 1 phút 】

Không cần đến 1 phút, Chu Khiêm nhấn vào lựa chọn “Giữ lại ký ức” trong vòng 1 giây, sau đó anh nghiêng đầu, nhìn kỵ binh ở bên cạnh mình ——

Con ngựa dưới thân họ đã biến mất, bây giờ họ đang lơ lửng giữa không trung, cũng không thể rơi xuống đất.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ thân hình và ngũ quan của người này, đây chính là Cao Sơn.

Cao Sơn nhìn Chu Khiêm, ánh mắt ngập tràn vui sướng. Cậu liền mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Có lẽ vẫn bị ảnh hưởng từ nồi nấu quặng, Cao Sơn tạm thời không thể nói gì.

Nhưng cậu đã có thể trở về, có thể dùng hình thức hồn cốt để tiếp tục sống, như vậy đã là vạn hạnh.

Trò chơi vẫn còn tiếp tục. Cao Sơn không thể nói chuyện vẫn có thể khắc phục được khi khôi phục hồn cốt thành người thật.

Chiến trường đẫm máu chậm rãi phai màu dần.

Mây mù kéo đến, che lấp ánh mặt trời rực rỡ.

Trong không khí vẫn còn mùi máu tươi, nhưng ai nấy cũng thư thái nhẹ nhàng —— chiến tranh đã kết thúc, bọn họ đã có thể bảo vệ được vua của mình, đón chào hòa bình mong ngóng bấy lâu!

Đứng giữa bối cảnh hùng tráng ấy, Chu Khiêm mỉm cười với Cao Sơn: “Cao Sơn, đã lâu không gặp.”

“Tôi đã nói rằng tôi ghét nhất mang nợ người khác. Bây giờ tôi cũng có thể mang một bộ phận của cậu quay về rồi.”



Bên ngoài phó bản. Lam Cảng.

Khí hậu ở đây khác hoàn toàn so với thế giới hiện thực, gần như không tuân theo quy luật nào.

Đột nhiên có tuyết rơi, Bạch trụ tìm kiếm vị trí của Chu Khiêm trong thế giới tinh thần của người chơi cấp Thần và người chăn chiên, cuối cùng đã có kết quả, vì vậy cầm dù nhanh chân đứng chờ đối phương ở cổng vào phó bản.

Quy Nhi Tiên cũng tìm đến đây bằng một kỹ năng độc đáo của mình.

Tay trái giơ lên một cây dù trắng, tay phải Quy Nhi Tiên viết viết vẽ vẽ ở trên mai rùa đen.

Hơn nửa ngày sau, cô lấy hết can đảm nói với Bạch Trụ: “Anh Bạch Long, tôi đã tính toán được tình huống của Chu Khiêm. Anh có muốn biết không?”

Bạch Trụ cầm dù đứng trong tuyết, đầu dù và khuỷu tay phải của y dính đầy tuyết trắng, nhưng y vẫn không quan tâm.

Quy Nhi Tiên chớp mắt, nói: “Chu Khiêm đã hoàn thành phó bản. Thước phim tự động kết thúc thì anh ấy cũng sẽ ra ngoài. À đúng rồi ——“

“Anh ấy còn dẫn theo hai người đàn ông khác.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Trụ: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play