*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người chơi có thể dễ dàng nhìn thấu được quy trình tấn công của Ma Vương con, nó sử dụng phương thúc ảo giác để mê hoặc mục tiêu, khiến mục tiêu nhìn thấy vô số đứa trẻ, không phân biệt được đứa nào là thật; khi chiêu thức này thành công, nó sẽ dùng tốc độ cực nhanh để tiếp cận kẻ thù, dùng kỹ năng bàn tay yêu thương để kết liễu.

Kết hợp ảo giác và tốc độ, khó có ai tránh thoát được sát chiêu của Ma Vương con.

Nhưng may mắn rằng vũ khí của Chu Khiêm lại có hai kỹ năng chính là khắc tinh của nó.

Bản thân xương sườn của Thần là Thần Khí chế tạo ảo giác, hiện tại tác dụng của nó vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể phát huy hết sức lực vì các giá trị thuộc tính của Chu Khiêm còn quá ít.

Nhưng dùng Thần Khí để áp chế yêu quái này vẫn còn khá dư dả, có thể giúp Chu Khiêm phân biệt được đâu là Vương Ma con thật trong thời gian ngắn.

Chu Khiêm có kỹ năng khống chế thời gian, có thể làm chậm thời gian, tương ứng đối phó được với sát chiêu của Ma Vương con.

Cho nên khi nãy Chu Khiêm có thể dùng dao dễ dàng giế t chết nó.

Nhưng tình huống hiện tại lại không hề đơn giản như vậy —— Ma Vương con có thể sống lại.

Kỹ năng làm chậm tốc độ thời gian khá mạnh, nhưng mức độ tiêu hao điểm kỹ năng cũng nhiều.

Dù anh đã cố gắng tiết kiệm nhưng vẫn tiêu hao hết 15% thanh kỹ năng.

Anh giế t chết Ma Vương con một lần cũng mất khoảng 1 phút.

Nhưng trong phòng 29 phút tiếp theo, anh cũng không đủ điểm kỹ năng để sử dụng 6 lần chiêu thức như vậy. Một khi Ma Vương con có thể sống lại không hạn chế, anh sẽ không thể kết liễu được nó. Tệ hơn là đến thời điểm Ma Vương cha tỉnh lại.

Trước mắt nhìn qua, đứa trẻ này sống lại có vẻ như liên quan đến cha mình.

Có lẽ “tử c ung” của người cha là một vật môi giới giá trị sinh mạng, có thể giúp đứa trẻ này sống lại tuần hoàn.

Hệ thống có đề cập rằng không biết được giá trị sinh mạng của Ma Vương cha.

Như vậy có thể đó là một giá trị vô cùng lớn, cho nên cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho Ma Vương con.

Vậy có nên giế t chết Ma Vương cha trước không?

Nhưng nếu giá trị sinh mạng của gã vô cùng lớn thì muốn thực hiện được mưu đồ này quả thực khó khăn.

Đầu tiên sẽ đánh thức gã, sau đó rơi vào cục diện một đánh hai, không có tác dụng gì cả.

Huống hồ ngay từ đầu hệ thống đã liên tục nhấn mạnh rằng không nên đánh thức Ma Vương cha dậy, vì lực tấn công của gã sâu không lường được.

Như vậy thì có thể sẽ có một sự việc xảy ra. Sau khi Ma Vương cha tỉnh lại sẽ trực tiếp phóng đại chiêu.

Điều này cũng có nghĩa rằng khi Chu Khiêm vừa đánh thức gã dậy thì sẽ chết ngay lập tức. Dù sao đi nữa, các thuộc tính của anh quá kém, khó lòng trụ nổi sau một đại chiêu của Boss.

Thuộc tính không đủ điểm, đạo cụ thì ít, chuẩn bị đón đầu thêm một đợt tấn công của Ma Vương con, Chu Khiêm không nghĩ sâu hơn, trước tiên nhanh chóng mặc áo giáp cho rồng con, sau đó mang trang bị phòng hộ toàn thân cho chính mình.

Ngoài ra, để tiết kiệm thanh kỹ năng, anh còn mang thêm giày tăng 200% tốc độ, tác dụng kéo dài 10 phút.

Gần một phút trôi qua, Ma Vương con đã khôi phục sức lực, nhanh chóng tấn công Chu Khiêm lần thứ hai.

Cùng với tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ, ảo giác tầng tầng lớp lớp xuất hiện, vô số ảo ảnh của trẻ con xuất hiện từ bốn phương tám hướng như một tấm lưới lớn, chúng ồ ạt xông lên như muốn trói chặt Chu Khiêm tại chỗ.

Tay trái siết chặt xương của Thần, mượn sức mạnh từ vũ khí, Chu Khiêm phân biệt ra được đâu là đứa trẻ thật trong 1 phần 1000 giây, dùng giày tăng tốc nhảy thẳng đến chỗ mục tiêu.

Nhưng dù tốc độ của anh có nhanh như thế nào đi nữa thì cũng không còn kịp ——

Chu Khiêm vừa mới rời khỏi được 10 bước, Ma Vương con đã giơ hai tay về phía mặt của anh! Chu Khiêm không kịp vung con dao trong tay phải lên!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm đành phải dùng chiêu cũ, tiếp tục giảm tốc độ thời gian.

Dựa vào tác dụng của giày tăng tốc, anh không làm chậm thời gian quá lâu, cho nên lần này chỉ tiêu hao 7% thang kỹ năng, thành công gi ết chết Ma Vương con.

Nhưng ngay sau đó, bụng của Ma Vương cha lại phát sáng lần thứ hai.

Đứa trẻ nằm bất động trên mặt đất nhanh chóng sống lại!



Khi Chu Khiêm quyết định vào phó bản này, nhóm con bạc cao cấp đã tụ tập vây xem với nhau.

Vốn dĩ họ không có hứng thú với phó bản này, họ nghĩ rằng Chu Khiêm có thể nhẹ nhàng qua màn.

Nhưng đến bây giờ, họ cũng bắt đầu trở nên bất an hơn.

Đúng là chiến đấu một mình không phải là thế mạnh của Chu Khiêm.

[ Khoan đã, tôi cảm thấy hai con quái này cũng không khó đánh lắm! Hay chỉ có một mình tôi nghĩ vậy thôi? ]

[ Không chỉ một mình anh. Tôi cũng thấy như vậy. Vấn đề mấu chốt nằm ở “tử c ung” của người cha, người chơi không thể giế t chết tên này bằng một chiêu, nhưng dùng một chiêu đâm thủng tử c ung của gã, phá bỏ nó đi thì không thành vấn đề ]

[ Đúng vậy đúng vậy. Không có tử c ung, người cha không thể hồi sinh Ma Vương con. Như vậy thì người chơi có thể giế t chết đứa con, sau đó tập trung đối phó với người cha thôi ]

[ Nhưng hệ thống nhắc nhở rằng người cha tỉnh dậy sẽ tung sát chiêu ngay lập tức, làm sao mà anh Khiêm trốn kịp? ]

[ Không phải anh Khiêm còn có một thú cưng sao? Lấy nó để lừa đi! ]

[ Cũng đúng, có thể dùng con thú đó để hiến tế! ]

[ Đúng thế! Điều mà anh Khiêm cần phải làm là: tấn công tử c ung của người cha, cắt bỏ sợi dây liên kết giữa hai cha con; cùng lúc đó, anh phải dùng con rồng mình nuôi hứng chịu đại chiêu của người cha! Sau khi người cha kết thúc đại chiêu thì sẽ có CD, như vậy anh Khiêm có thể lợi dụng thời gian CD để giải quyết Ma Vương con! ]

[ Nhưng mà… Dù con đã chết, làm sao mà giết được người cha, không biết bất kỳ thuộc tính nào của gã, mọi thứ đều là sâu không lường được. Như vậy thì có thể gã sẽ nghiền nát người chơi ngay lập tức! Sao mà đánh được? ]

[ Cha có thể hồi sinh con vô thời hạn, giá trị sinh mạng vô cùng vô tận, hoàn toàn không chết được! Không làm được đâu! ]

[ Đúng thế, tôi nói sao nào, bảo sao anh Khiêm không nghĩ đến việc đâm thủng tử c ung. Anh Khiêm quả nhiên là anh Khiêm. Anh ấy không dám tùy tiện hành động hiển nhiên là có nguyên nhân ]

[ Không đúng. Tôi cảm thấy anh Khiêm không đúng, tôi nghĩ vẫn nên dùng con rồng đối phó với đại chiêu trước đã. Dù sao thì đối phó với một con quái cũng đỡ hơn là đối phó với hai con cùng một lúc! ]

Thảo luận một lúc lâu vẫn không tìm ra kết quả, nhóm con bạc thấy Chu Khiêm đã giết Ma Vương con ba lần, thanh kỹ năng còn lại chưa đến 70%.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Mục Sư.

[ Mục Sư, xin hãy giải đáp. Đề này nên giải quyết như thế nào? ]

[ Chúng tôi cảm thấy có thể phá tử c ung của người cha. Nhưng càng thảo luận càng cảm thấy không ổn. Dù có giế t chết đứa con hay dùng thú cưng hi sinh cũng vô dụng, giá trị sinh mạng của người cha là vô hạn… Đề này không thể giải được!!! ]

Thu hết những lời thảo luận của mọi người vào tai, Mục Sư chậm rãi lên tiếng: “Trong 100 người vào phó bản, 10 chết vì bị Ma Vương con tấn công lần đầu tiên; còn lại 90 người, sẽ có 10 người giết Ma Vương cha trước, sau khi không thành công thì bị hai cha con quái vật cùng nhau giế t chết ——”

[ Vậy những người còn lại thì sao? ]

[ Mẹ nó, rốt cuộc đáp án là gì? ]

“Chí có 15 người thuận lợi qua màn, cho nên 65 người còn lại đều sẽ lựa chọn sai lầm giống nhau ——”

“Cũng giống như các anh, bọn họ sẽ muốn phá bỏ tử c ung của Ma Vương cha, cắt đứt liên hệ giữa hai cha con quái vật. Nhưng theo nhắc nhở của hệ thống, điều này cũng có nghĩa sẽ đánh thức người cha dậy, xác suất cao sẽ bị hắn tung đại chiêu; dù có qua được đại chiêu thì sau đó cũng phải đối phó với cả hai cha con…”

Mục Sư nói: “Bọn họ do dự, không dám đưa ra lựa chọn ngay, chỉ có thể suy nghĩ trong hoang mang, liên tục giết Ma Vương con hết lần này đến lần khác.”

“Có lẽ giết Ma Vương con khoảng 10 lần, bọn họ cuối cùng sẽ đưa ra quyết định —— cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp, vì vậy dứt khoát mặc kệ rủi ro, dù sao 30 phút sau Ma Vương cha cũng tỉnh lại, chi bằng bây giờ đâm thủng tử c ung của hắn trước, sau đó như thế nào thì tới đó tính tiếp.”

Tạm dừng một lát, Mục Sư nói tiếp: “65 người này, có lẽ có khoảng 30 người, sẽ phá bỏ tử c ung của quái vật cha, sau khi quái vật tỉnh lại liền chết trong tay của hai cha con quái vật, như vậy thì còn 35 người.”

“Nhưng lúc này… Điểm kỹ năng của 35 người này không đủ để đối phó với quái vật.”

“Cho nên 65 người này cũng sẽ chết.”

Mỉm cười nhìn hình ảnh trên màn hình, Mục Sư nói: “Số liệu này thật ra khá khách quan, người ngu ngốc hoặc có giá trị vũ lực quá thấp sẽ bị đào thải ngay từ đầu; sau khi bị đào thải ở vòng đầu tiên sẽ có khoảng 20% có thể tiếp cận chân tướng; nhưng người có thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ có khoảng 15%; những người từ từ chết đi sẽ chiếm khoảng 65%. Các anh có thể tính toán một chút, có phải đây là một sự phân bố hợp lý hay không?”

[ Tôi hiểu ý của Mục Sư rồi ]

[ Tôi cũng vậy. Mục Sư đang trào phúng chúng ta là 65% người bình thường kia ]

[ Nếu chúng ta ở trong trò chơi thì sau khi tránh thoát được đòn tấn công thì cũng sẽ nghĩ đến việc phá bỏ tử c ung, nhưng chúng ta lại rối rắm kéo dài thời gian hành động, cuối cùng chết vì không đủ điểm kỹ năng ]

[ Đm, suỵt, im lặng nào, nhìn kìa! Anh Khiêm động thủ! ]

[!!! Anh ấy thật sự phá bỏ tử c ung của Ma Vương cha! ]

[ Tại sao?! Sao anh ấy cũng không lấy con rồng làm lá chắn?!! ]

[ Vậy chẳng phải anh ấy trực tiếp đón đầu đại chiêu sao… Không được! Xong rồi… ]

[ A a, Ma Vương cha tỉnh lại rồi! ]



Trong trò chơi.

Tay trái Chu Khiêm cầm xương của Thần làm chậm thời gian, giày tăng tốc chưa hết công dụng nên anh mượn sức của nó, trước khi Ma Vương con đuổi theo kịp thì đi thẳng đến trước mặt Ma Vương cha.

Ma Vương con dường như nhận ra được điều gì, hô to: “Cha!”

Có lẽ sự sợ hãi mất cha đã k1ch thích nó, bất chợt, nó không tăng tốc chạy theo Chu Khiêm mà dùng cả hai tay tung ra vô số bàn tay yêu thương, đánh úp phía sau lưng Chu Khiêm!

Chu Khiêm bật nhảy lên, lưng, eo bụng, hai chân đều duỗi ra thẳng tắp, lơ lửng song song với mặt đất. Như vậy, anh chật vật né tránh đòn tấn công của đối phương, khi rơi xuống đất thì điều chỉnh lại trạng thái, cuối cùng quỳ một gối trên mặt đất để thăng bằng.

Khi chạm chân xuống đất, một luồng gió thổi đến, tốc bay phần tóc mái của Chu Khiêm, lộ ra đôi mắt lạnh băng đầy trào phúng.

Cùng lúc đó, anh vung con dao găm trong tay, đâm thẳng vào cái bụng to tướng của Ma Vương cha.

Máu tím bắn lên chiếc cằm thon gầy của Chu Khiêm, anh bỏ tay cầm dao, ngón tay cái giơ lên lau vết mát trên mặt, cũng không thèm né tránh.

“A ——! Đáng giận!!! Đền mạng đi!!!”

Ma Vương cha tỉnh lại liền rống lên thật to.

Tiếng rống đầy thù hận và sát ý, dường như muốn băm vằm kẻ đã đánh thức gã, phá hủy tử c ung của gã ra thành hàng vạn mảnh nhỏ.

Nhưng đối diện với nỗi thù hận khổng lồ này, Chu Khiêm vẫn bình chân như vại.

Trong trạng thái thời gian chảy chậm, anh nghiêng người né tranh một bàn tay, sau đó tiếp tục đánh Ma Vương con theo lẽ thường.

[ Đm anh Khiêm đang làm gì vậy ]

[ Sao anh ấy bình tĩnh thế? ]

[ Ma Vương cha sắp tung đại chiêu rồi, hu hu hu tôi sợ quá ]

[ Sao anh Khiêm không trốn đi? ]

[ Ê ê mấy người nhìn kìa, Ma Vương cha không tung đại chiêu! ]

Mục Sư lên tiếng: “Hắn không thể tung đại chiêu.”

Nhóm con bạc: “Tại sao?”

Mục Sư nhàn nhạt cười đáp: “Lúc này hắn… không có đại chiêu.”

Trong màn hình, Chu Khiêm nhìn Ma Vương cha, trên mặt nở một nụ cười sung sướng.

“Hệ thống nói ông… không biết giá trị sinh mạng, không biết lực phòng ngự, lực tấn công sâu không lường được gì đó, nên ngay từ đầu, mọi người đều cho rằng thanh máu của ông rất dày. Nhưng ai mà biết được rằng thật ra rất dễ để giế t chết ông.”

Vừa dứt lời, Chu Khiêm rút dao, không chút lưu tình cắt vào cổ Ma Vương cha.

“Có lẽ tốc độ của ông rất nhanh, lực tấn công cũng mạnh. Nhưng trong tình trạng tôi làm chậm thời gian, mọi thứ chẳng có tác dụng gì cả.”

Chu Khiêm tươi cười nhìn từng cột máu tím không ngừng phun trào, nhưng qua hình ảnh phản chiếu của thân dao, ánh mắt của anh không hề có ý cười.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ma Vương cha, ánh mắt của Chu Khiêm lạnh lẽo tột cùng.

Cho đến khi đọc được số liệu của Ma Vương cha từ giao diện hệ thống, ánh mắt Chu Khiêm mới lộ ra một tia vui mừng.

“Không biết được giá trị sinh mạng của ông, là vì nó chỉ có khoảng 1000 điểm mà thôi. Tôi đã lên cấp S, giá trị sinh mạng tới 50 ngàn điểm đó. Ra cái gọi là không biết cũng có thể là do số điểm quá thấp, thấp đến mức không thể đo được. Quả nhiên, chỉ là trò mèo của hệ thống mà thôi.”

Giá trị sinh mạng của Ma Vương cha nhanh chóng rơi xuống đáy, nằm bất động trên mặt đất.

Chu Khiêm nghiêng người, nhìn Ma Vương con.

Ma Vương con bị thời gian ảnh hưởng nên động tác của nó bây giờ vô cùng thong thả. Nhưng nó đã cảm nhận được gì đó, ánh mắt đã trở nên trong suốt.

Nước mắt ngưng đọng, chúng chậm chạp không thể chảy ra, vì bị thời gian khống chế.

“Từ ngữ mấu chốt để qua màn là hai chữ “nấu ăn”.”

Chu Khiêm nhìn Ma Vương con nói: “Kỹ năng của cha em là sinh con, chăm sóc con, và nấu ăn. Nhưng ông ta muốn nấu gì? Đương nhiên là nấu cho mình một món ăn ngon rồi.”

“Cho nên, ông ta không có giá trị sinh mạng vô tận, khi em chết liền rót giá trị sinh mạng qua cho người. Tình huống thật sự chính là ——“

“Kẻ bất tử, có giá trị sinh mạng vô tận là em. Ông ta nuôi nấng em đến lớn, cuối cùng là để nấu em, ăn thịt em, sau đó hấp thụ sức mạnh của em.”

“Còn sợi ánh sáng kia… cũng là thứ dùng để đánh lừa người chơi.”

Nói đến đây, Chu Khiêm vươn tay kiểm tra bụng của Ma Vương cha, tìm thấy một thứ gì đó như một viên thuốc màu vàng.

Nằm trong lòng bàn tay của Chu Khiêm, nó phát sáng, sau đó nhấp nháy lập lòe, cuối cùng tắt ngúm.

Nó sáng lên không phải vì Ma Vương cha đang rót sinh mạng của mình qua cho con mà ngược lại, gã đang hấp thụ giá trị sinh mạng của con mình.

Vì sao?

Chỉ có thể là vì giá trị sinh mạng của gã quá yếu.

Thật ra gã buộc phải dựa vào con mình để sống.

Thu được viên thuốc vàng, Chu Khiêm nhận được thông báo ——

【 Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Kim đan Thao Thiết (1) 】

【 Công dụng: Thao Thiết không bao giờ biết thỏa mãn, nó thích hấp thụ sinh mạng của con người, cho nên nó có thể giúp bạn hấp thụ sinh mạng của người khác 】

【 Người chơi Chu Khiêm mở khóa cốt truyện hoàn chỉnh: ——

Một người đàn ông bệnh nặng gần như sắp qua đời thì được một đạo sĩ tặng cho một viên Kim đan Thao Thiết, kịp thời uống. Kim Đan giúp người đàn ông hấp thụ sinh mạng của những người xung quanh, giúp gã kéo dài hơi tàn đến hôm nay.

Nhưng giá trị sinh mạng của người bình thường dù sao cũng hữu hạn, không thể thỏa mãn nhu cầu của người đàn ông, vì vậy người đàn ông đi khắp năm châu bốn bể, tìm kiếm biện pháp kéo dài sinh mạng.

Nghe nói ở núi Tử Vụ có một linh nữ* có giá trị sinh mạng tràn trề, người đàn ông liền ngày đêm tìm kiếm người này ở trên núi. Mục đích của người đàn ông là giế t chết linh nữ, hấp thụ linh lực của đối phương.

*靈 (linh): khí tinh anh của khí dương gọi là thần , khí tinh anh của khí âm gọi là linh 靈

Nhưng sau khi nhìn thấy linh nữ, người đàn ông phát hiện sức mạnh của cô quá mạnh, gã không thể giế t chết đối phương, thậm chí kim đan cũng không thể chủ động hấp thụ linh lực của linh nữ.

Cho nên, người đàn ông bắt đầu lừa gạt linh nữ, khiến đối phương yêu mình, cuối cùng gả cho mình.

Người đàn ông mua một căn hộ ở Lam Cảng, nói rằng muốn dẫn linh nữ “vào đời”, trải nghiệm cuộc sống của người bình thường. Gã hết lòng quan tâm linh nữ, linh nữ không hề nghi ngờ gì về gã, cam tâm tình nguyện sinh con cho gã, hai người là một cặp vợ chồng yêu thương nhau hết mực ở trong mắt người ngoài.

Linh nữ không hề hay biết rằng trong lúc cô mang thai thì linh lực và sức phòng thủ của cô đã trở nên yếu ớt nhất, người đàn ông liên hệ với đạo sĩ, hạ chú vào đứa trẻ ở trong bụng của cô.

Đứa trẻ đó lớn lên từng ngày thì như tằm ăn dâu, hút hết linh lực từ cơ thể mẹ.

Khi đứa trẻ lớn đến tháng thứ tư, linh lực và giá trị sinh mạng của linh nữ đã bị đứa trẻ hút cạn, cuối cùng linh nữ cạn kiệt sức lực rời qua đời. Mọi linh lực và giá trị sinh mạng của linh nữ đều được chuyển dời sang cho đứa con của mình.

Khi thân thể của đứa trẻ chưa thành hình, nó chỉ có thể cung cấp một lượng giá trị sinh mạng cho người đàn ông, có thể giúp gã sống thêm 100 năm nữa mà thôi. Nhưng nếu cẩn thận nuôi dưỡng đứa trẻ này lớn lên, giúp nó hấp thụ tinh hoa của núi Tử Vụ, hóa thành tinh quái, khi tinh quái này được 4 tuổi thì máu thịt đã chín muồi, người đàn ông ăn xong có thể hóa thành tiên thành thần. 】

“Cha em đã lừa gạt mẹ em, xem cô ấy chỉ là công cụ sinh sản, tạo ra thuốc trường sinh bất lão cho mình, hoặc nói đúng hơn là thùng chứa, tỉ mỉ tạo ra một thùng chứa thuốc cho bản thân, chính là em.”

“Kỹ năng của gã ta là nấu ăn, không phải nấu ăn cho em, mà là dùng máu thịt của em để nấu, chế biến em thành món ăn ngon lành nhất của gã. Gã nuôi dưỡng em đến năm 4 tuổi là để ăn thịt mà thôi.”

“Một tên độc ác tàn bạo như vậy, chết không đáng tiếc. Tôi chỉ báo thù cho mẹ em và em.”

Đọc xong cốt truyện từ hệ thống, Chu Khiêm kết thúc kỹ năng làm chậm thời gian, nói: “Hệ thống nói 30 phút sau, Ma Vương cha sẽ tỉnh giấc. Điều này có nghĩa rằng 30 phút sau, em sẽ tròn 4 tuổi.”

“Vì sao hệ thống nói các giá trị thuộc tính của Ma Vương cha sâu không lường được?”

“Vì khoảng 30 phút sau, gã ta tỉnh dậy, ăn thịt em, sẽ biến thành tiên.”

“Có lẽ vì vậy mà nhiều người mới không thể vượt qua phó bản. Vì họ phải đối đầu với Ma Vương cha đã biến thành tiên.”

“Đúng vậy, trong tình huống đó, ai mà có thể chiến thắng được gã? Cho nên, như vậy cũng không tính là hệ thống thông báo sai đúng không? Trò mèo của người thiết kế trò chơi tôi đã nhìn đến chán rồi. Chỉ thật sự không ngờ rằng ——“

“Không ngờ rằng ở đây còn có cả sức mạnh của Thao Thiết. Nói đi cũng phải nói lại…”

Chu Khiêm cười cười cầm viên thuốc, nghĩ đến điều gì, vỗ vỗ đầu rồng con: “Rồng thần sinh chín đứa con, Thao Thiết là một trong số đó. Cha của con là con rồng nào? Có phải là người một nhà với người ta không?”

Ngáp một cái, Chu Khiêm bắt đầu nghĩ cách nên kéo dài thời gian như thế nào.

Thật ra tính theo tốc độ thời gian bình thường thì chỉ mới có 10 phút trôi qua mà thôi.

Chu Khiêm đoán rằng chỉ cần kéo dài thêm 20 phút nữa, dựa vào kim đan trong tay thì anh có thể hấp thu giá trị sinh mạng của Ma Vương con, đến lúc đó đã có thể trực tiếp qua màn.

Nhưng trong vòng 20 phút tiếp theo, Chu Khiêm không thể gi ết chết nó. Dựa theo giả thuyết, nó cũng đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh của linh nữ, cũng đã biến thành tinh quái của núi Tử Vụ, sẽ tiếp tục hồi sinh.

Giá trị sinh mạng của nó vô cùng vô tận, không thể bị gi ết chết, chỉ có thể bị kim đan hấp thụ.

Gương dịch chuyển tức thời, dây thừng bay, thậm chí là đạn sương, Chu Khiêm đều ôi ra hết. Bây giờ Ma Vương cha đã chết, nhưng Chu Khiêm cũng không còn nhiều điểm kỹ năng.

Anh nghĩ tiếp tục sống sót trong vòng 20 phút tiếp theo trước những đòn tấn công của Ma Vương con là một điều không hề dễ dàng.

Chu Khiêm quyết định không nên phí công giết Ma Vương con, anh sẽ cố gắng đánh du kích, kéo dài thời gian là được.

Khi có nhiều đạo cụ, cộng thêm có rồng con đánh yểm trợ, tuy khi ra ngoài Chu Khiêm sẽ bị thương nặng nhưng qua màn không còn là vấn đề lớn.

Chu Khiêm lại không thể ngờ được rằng khi anh vừa chuẩn bị hết đạo cụ, lên kế hoạch cần làm trong vòng 20 phút tiếp theo xong thì rồng con nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay anh, bất chợt có động tác.

Viên thuốc bay lên trời, lơ lửng giữa không trung.

Ngay sau đó, rồng con há miệng, viên thuốc bay thẳng vào miệng nó, bị nó nuốt xuống.

“Rồng con à con ——”

Chu Khiêm chớp mắt, nhìn thấy cả người nó phát ra ánh sáng vàng, thân hình nó bỗng chốc biến lớn, trong giây lát đã to bằng một người trưởng thành, tiếp tục lớn hơn, bay giữa trời.

Theo số liệu từ giao diện hệ thống, sức mạnh của nó đã cường hóa không ít. Hơn nữa hệ thống còn cung cấp thêm lựa chọn gia tăng các giá trị kỹ năng.

Suy xét tình huống trước mắt, Chu Khiêm không hề do dự mà tăng giá trị của tốc độ, giúp rồng con trở thành một con rồng siêu cấp tốc độ.

Thật ra xét về mặt bản chất, Chu Khiêm vẫn cho rằng rồng con là phân thân của Bạch Trụ, hoặc có thể nói là hóa thể của y. Còn về Chu Khiêm, khi cung cấp tinh thần lực cho nó thì dùng thân phận người chăn chiên để điều khiển nó.

“Không tệ nha.” Chu Khiêm vỗ vỗ đầu nó: “Phân thân mà thăng cấp nhanh như vậy. Vậy thì ——”

Lau khô vết máu trên thân dao, cất nó vào túi hành lý, Chu Khiêm cầm xương sườn của Thần trong tay phải, híp mắt nhìn Ma Vương con cách đó không xa, vung cao tay trái: “Long Long, bảo vệ ta!”

Thời gian đã khôi phục tốc độ bình thường.

Thanh kỹ năng của Chu Khiêm chỉ còn 5%, nhưng anh không hề bận tâm.

Rồng con lượn vòng bay cao, nâng cao anh lên.

Tiếng khóc trẻ con nhanh chóng vang lên, vô số ảo ảnh vây khốn lấy Chu Khiêm, anh dựa vào xương Thần phân biệt đâu là Ma Vương con thật ở phía bên trái, Chu Khiêm trong đầu nghĩ đến việc tránh qua bên phải thì rồng con thu nhận được tín hiệu, bay về bên phải ngay.

Hai bàn tay trẻ con đập thẳng xuống mặt đất, sức lực khổng lồ, khiến mỗi tấc đất vỡ nát ra.

Nhưng rồng con đã chở Chu Khiêm bay đi, uyển chuyển nhẹ nhàng như mây bay, nó bay lên cao vài mét, đã cách xa một khoảng so với Ma Vương con.

“A a ——!”

Ma Vương con phẫn hận dẫm chân xuống đất, mặt đất liền nứt đôi.

Mượn lực từ mặt đất, nó nhảy lên cao, nhào về phía không trung.

Giữa trời cao, một cái đuôi rồng màu xanh biển mạnh mẽ quét ngang, đánh vào đầu Ma Vương con, hung hăng đẩy ngã nó xuống đất.

Chu Khiêm nói: “Có phải em không hiểu tôi nói gì không? Cha em mới là người hạn em. Tôi chỉ giúp em báo thù mà thôi.”

Ma Vương con không nghe, máu đã hạ xuống mức thấp nhất, sau khi khôi phục lại lượng máu thì tiếp tục gào to, nhào về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm lắc lắc đầu.

E rằng đứa trẻ này đã bị cha mình tẩy não rồi.

Nó sẽ cho rằng một đời này của mình là do cha sinh ra.

Có lẽ khi cha muốn ăn thịt mình, nó cũng sẽ cam tâm tình nguyện hiến tế bản thân.

“Không có cha, cũng không có con. Mạng của con là do cha tạo ra, con nên vì ta mà hi sinh, dâng hiến máu thịt của mình cho cha.”

Ngồi trên lưng rồng con, Chu Khiêm nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt sắc bén nhìn Ma Vương con: “Có phải cha của em đã nói những lời tẩy não như thế không?”

“Nhưng em có bao giờ nghĩ đến mẹ của mình không?”

“Có lẽ cô ấy muốn sinh em ra. Cũng bằng lòng chia giá trị sinh mạng của mình cho em. Nhưng cô ấy có bằng lòng đưa nó cho cha em không? Cô ấy bị cha em hại cả một đời rồi.”

Ma Vương con không hiểu Chu Khiêm nói gì.

Dù bị nguyền rủa, nhưng từ khi được sinh ra, nó đã sống vì cha mình.

Thậm chí mỗi ngày nó đều chuyên tâm tu hành, kiên trì ăn nhiều trái cây và động vật giàu linh lực để có thể khiến bản thân ngon miệng hơn.

Đứa trẻ này đáng thương, nhưng cũng không thể cứu được nữa.

Chu Khiêm xoa đầu rồng con: “Ta và cha con sẽ không làm như vậy với con. Con cũng đừng gây khó dễ với đứa trẻ này quá. Nó không chết được. 30 phút nữa, kim đan sẽ có cách hút giá trị sinh mạng của nó.”

Chú thích:

(1) Thao Thiết: một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương. Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải KinhTả truyện thì thao thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam d*c vọng.

1612151059-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play