Hành lang chật hẹp chỉ đứng vừa đủ bốn người, không khí trở nên ngột ngạt khó thở hơn.
Bạch Trụ cầm kiếm, sóng lưng thẳng tắp.
Tay phải cầm chuôi kiếm, đưa lưng về phía cửa phòng 1103, Bạch Trụ xoay người đá một cước, hất bay cửa phòng, sau đó y dùng tay trái nắm lấy tay Chu Khiêm, đẩy đối phương vào trong.
Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, Bạch Trụ nói với Chu Khiêm: “Em tìm bản thảo đi, ở đây giao lại cho anh.”
“Em biết rồi.” Chu Khiêm gật đầu với Bạch Trụ, không quan tâm đến kẻ giả mạo mình nữa, đi thẳng vào phòng.
Trên hành lang, Bạch Trụ đứng đối diện với Chu Khiêm giả có gương mặt tái nhợt, mặc quần áo màu đen.
Khi nhìn Bạch Trụ, người này chợt lộ vẻ đáng thương.
Thấy Bạch Trụ siết chuôi kiếm chuẩn bị phát lực, người này run rẩy hỏi: “Anh Trụ, là anh dẫn em vào trò chơi này đúng không? Chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm đến mạng sống của em hay sao?”
Chu Khiêm giả làm như vậy là vì —— muốn dựa vào mối quan hệ giữa Bạch Trụ và Chu Khiêm để kéo dài thời gian.
Theo hắn, dù Bạch Trụ chỉ quan tâm đến một mình Chu Khiêm thật đi chăng nữa thì khi đối diện với người giống hệt người mình thương, đối phương sẽ không nỡ ra tay. Như vậy thì chỉ cần bắt lấy cơ hội này, hắn có thể chiếm được thế thượng phong.
Chỉ cần kéo dài ba phút, hắn sẽ thắng.
Chỉ cần sống sót qua ba phút nữa thôi!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, đồng tử Chu Khiêm giả phóng to.
Hắn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, Bạch Trụ đã thẳng tay chém kiếm, cắt một đường qua cổ hắn.
“Ầm”, đầu nặng nề đập xuống đất, Chu Khiêm giả mở to mắt, vì sự sống đang nhanh chóng héo rút, hắn chỉ có thể cố sức mà nói: “Anh Trụ, em không lừa anh. Chỉ còn ba phút, anh không thể làm được gì nhiều. Ở lại đây giết em, hay xuống lầu cứu Ẩn Đao… Anh lại lựa chọn ở lại.”
“Cứ cho là anh muốn giúp Chu Khiêm thật, nhưng nhiêu đây đã đủ chứng minh, anh thật sự là một con quái vật máu lạnh vô tình! Anh dám bỏ rơi người bạn đồng hành cùng anh suốt nhiều năm trời!”
“Anh nhìn anh đi, có thể dễ dàng bỏ rơi bạn mình như vậy! Ha, em thật sự rất thất vọng đó ——”
“Cha không thương mẹ không yêu, từ nhỏ đến lớn, ở bên cạnh em không có một ai tốt lành, ngoại trừ anh…”
“Thật ra cả đời này em đang tìm một người tốt thật sự. Em từng cho rằng anh chính là người mà em muốn tìm. Em đã từng cho rằng… Anh chính là người hoàn hảo không tỳ vết.”
“Nhưng bây giờ em biết em đã sai rồi! Anh không phải là người tốt!”
“Cái gì mà người hoàn hảo nhất? Tất cả đều là giả! Chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước!”
“Em hận anh. Hận anh vì đã dẫn em vào trò chơi này!”
“Em căm hận anh từ tận đáy lòng!”
“Anh rõ ràng chỉ là một con quái vật xấu xí mà thôi!”
“Ha ha ha, có phải anh cảm thấy kỳ quái, vì sao em lại nói như vậy không?”
“Vì em là bản sao của Chu Khiêm. Cậu ta nghĩ gì, em biết hết! Cho nên, những lời này của em chính là suy nghĩ trong lòng của Chu Khiêm. Ha ha… Cậu ta chỉ là không dám nói cho anh biết thôi.”
“Đau lòng không? Khổ sở không?”
“Em nguyền rủa anh, cả anh và cậu ta đều sẽ xuống địa ngục!”
Khi nói xong câu cuối cùng, Chu Khiêm giả tắt thở.
Máu vẫn không ngừng chảy từ vết chém trên yết hầu, vì vậy những lời nói của hắn đều là những âm thanh nghẹn ngào.
Gương mặt hắn thống khổ, biểu tình vặn vẹo, cuối cùng, đôi mắt còn đỏ bừng rơi nước mắt.
Giống như hắn đang thực sự oán trách Bạch Trụ.
Giống như… trong một khắc, hắn chính là Chu Khiêm thật, là Chu Khiêm đã bị Bạch Trụ tự tay gi ết chết.
Trên hành lang, dưới ánh đèn, Bạch Trụ im lặng không nói gì.
Biểu tình y lãnh đạm, dường như không hề quan tâm đến một lời của Chu Khiêm giả.
Lấy một chiếc khăn lông, Bạch Trụ nhẹ nhàng lau đi vết máu trên thân kiếm, sau đó nhìn “Lưu Vạn Tam giả” do bản sao của Văn Bân giả danh.
Ánh kiếm lóe lên ——
“Đến lượt mày.”
…
Cùng lúc đó, trong phòng 1103.
Chu Khiêm vào trong, nhìn thấy đèn trên trần đều bị tắt hết, đèn ở bàn sách gần ban công lại được bật sáng.
Giống như có người muốn tạo dựng bầu không khí tối tăm để giúp bản thân nảy sinh cảm hứng, phát huy trí tưởng tượng.
Bên bàn có một người đang ngồi, cúi đầu nhìn chằm chằm thứ gì đó trước mặt một cách ngây ngốc.
Dù cửa khóa đã bị đá văng nhưng người nọ lại không hề hay biết, lý do rất đơn giản —— lỗ tai của người này đang đeo tai nghe cách âm.
Sau khi tới gần người nọ, Chu Khiêm có thể nghe thấy âm thanh từ chiếc tai nghe, là một thứ âm nhạc khiến người khác dựng cả tóc gáy.
Có vẻ như nhà văn La Vũ có thể dùng mọi thủ đoạn để tìm cảm hứng sáng tác.
La Vũ hoàn toàn không hay biết Chu Khiêm đến gần mình.
Chu Khiêm lặng yên đứng sau lưng hắn, nhìn qua vai đối phương, thấy rõ bản thảo soi rọi dưới ánh đèn.
Bây giờ La Vũ đang nhìn vào trang thứ nhất của bản thảo.
Hắn cầm một cây bút máy, nhưng chậm chạp không viết xuống, giống như đang suy nghĩ một chuỗi sự kiện chưa rõ ràng.
Trên trang giấy có một tấm ảnh chụp đại sảnh khách sạn, bên dưới viết một dòng chữ
“… Trong khách sạn xuất hiện người đến từ thế giới thứ hai, bọn họ muốn thay thế bản thân ở thế giới hiện thực. Vì họ đã có năng lực xuyên không nên dù có xuất hiện ở đâu, họ cũng có thể định vị được vị trí trong không gian mê cung, tìm được đường ra.”
“Vì đi qua đi lại một cách tự nhiên, họ có thể quay về thế giới thứ hai bất cứ lúc nào nên trong đầu họ có một thiết bị có thể liên lạc qua sóng âm…”
Giả thuyết này đã giải thích vì sao người của thế giới thứ hai có thể biết được vị trí của đồng bọn một cách nhanh chóng.
Bọn họ có hiểu biết về không gian 3D này, hơn nữa cũng biết cách xuyên qua những chiều không gian khác nhau. Chẳng trách lúc trước Bạch Trụ giả có thể nhanh chóng tìm đến nhanh như vậy.
Ngoài ra, Chu Khiêm còn phát hiện được rằng tốc độ thời gian có vấn đề, tên giả mạo kia không nói dối.
Trên trang ghi chú có viết: “Đến đây ba tháng… Tôi đã thu thập được nhiều trường hợp, nhưng lại không có cảm hứng. Tôi hoàn toàn không biết nên mở đầu tiểu thuyết này như thế nào, cũng không biết nên kết thúc ra làm sao.”
“Nếu bản thảo của tôi có thể trở thành một thế giới riêng, nhân vật bên trong có thể tự vận động, xây dựng cốt truyện thì tốt rồi. Để họ biểu diễn cho tôi xem…”
“Tôi thật sự muốn biết, bọn họ sẽ mang đến niềm vui như thế nào cho mình. Nhưng mà ——“
“Đúng vậy, để tiết kiệm thời gian, giả thuyết về thế giới bản thảo này cần có dòng thời gian phải nhanh hơn nhiều lần. Tôi chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy hướng phát triển và kết cục. Trạng thái lý tưởng nhất phải là… nhanh gấp 80 lần.”
Hệ thống ra nhiệm vụ là 4 ngày, tổng cộng là 96 tiếng, 5760 phút.
Thế giới này có thời gian chạy hơn gấp 80 lần, thời gian để người chơi hoàn thành nhiệm vụ là 72 phút.
Đánh giá lại khoảng thời gian mình có, Chu Khiêm biết rằng thời gian còn lại không còn nhiều.
Lúc này, Chu Khiêm còn nghĩ đến một vấn đề khác ——
Vì sao những người từ thế giới thứ hai lại không ngồi yên chờ đến phút cuối? Chỉ cần thời hạn của người chơi kết thúc, không thể rời khỏi đây, chẳng phải những người đó sẽ thắng rồi sao?
Tiếp tục đọc bản thảo, Chu Khiêm đã có được đáp án.
Trên bản thảo viết: “Người ở thế giới thứ hai phải giết chính mình ở thế giới thứ nhất thì mới có thể chân chính thay thế được. Nếu không, họ sẽ mãi mãi là con kiến không thấy ánh sáng, cả đời sống trong tự ti và sợ hãi… vì họ không thể làm một con người chân chính.”
Đọc tờ ghi chú từ đầu đến cuối, Chu Khiêm đứng sau lưng La Vũ, âm thầm giơ khúc xương của Thần lên cao.
Chu Khiêm giả không dám kinh động đến La Vũ, hắn vẫn không biết chắc hậu quả của việc chọc giận người sáng tạo nên thế giới này.
Thật ra Chu Khiêm cũng giống như vậy.
Nếu thời gian cho phép, Chu Khiêm có rất nhiều cách khác để đối phó với La Vũ, từ từ tìm ra chân tướng của thể giới bản thảo, cuối cùng tìm cách thích hợp nhất để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng thời hạn hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn lại 2 phút rưỡi. Anh không còn thời gian.
Dù bây giờ anh có từ bỏ hết thảy để cứu Hà Tiểu Vĩ, thời gian đã không còn kịp.
Sau khi anh nhấn nút số “1”, cơ hội đi xuống đại sảnh là 25%, sẽ mất khoảng 30 giây.
Nếu không thể thành công trong một lần, họ có thể sẽ gặp phải tên sát nhân chữ “Vạn”, hoặc là sự cố ngoài ý muốn khác, thời gian vẫn sẽ bị chậm trễ.
Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ chết hết!
Vì vậy Chu Khiêm chỉ có thể đánh cược một phen.
Anh giơ cao hai tay, sau đó không hề do dự đánh vào gáy của La Vũ.
La Vũ té xỉu, ngã xuống mặt đất.
Chu Khiêm nhanh chóng tiến lên cầm lấy tập bản thảo, khi đưa ra một quyết định gì đó, đồng tử gần như co rút lại.
…
Đại sảnh khách sạn.
Trước khi Ẩn Đao rơi vào trạng thái phát điên, hắn vừa đánh nhau với kẻ giả mạo, vừa phải giải thích cho Hà Tiểu Vĩ làm sao để khống chế được trạng thái phát điên của mình.
Sau đó, hắn nắm bắt một cơ hội, Ẩn Đao dùng một chân đá vào tên giả mạo, nhảy đến bên cạnh Hà Tiểu Vĩ.
Tam vĩ hồ trong trạng thái bị động có hình thể không quá lớn, Ẩn Đao thoăn thoắt chuyển mình, nhẹ nhàng nhảy phốc lên, trong chốc lát đã bám lên vai Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ nhìn vào cục lông trong tay mình, bây giờ mới nhận ra đó là một cái đuôi nhỏ.
“Đặt cái đuôi lên trán, anh có thể tiến vào thế giới tinh thần của tôi.”
Hai chân Ẩn Đao bám lên vai đối phương, lạnh lùng nói: “Sau khi anh vào thì phải tìm ngay một cái giếng cổ! Qua miệng giếng, anh có thể điều khiển đồng bộ hai thân thể. Anh chỉ có 30 giây!”
“Trong 30 giây tiếp theo tôi sẽ đối phó với bọn họ. Nhưng 30 giây sau, tôi sẽ đi lạc trong thế giới tinh thần của mình. Trước khi tôi khôi phục thần trí, tôi chỉ có thể dựa vào anh. Hiểu chưa?”
“Hiểu!” Hà Tiểu Vĩ nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi dùng miệng giếng, có thể điều khiển được thân thể của thầy và của tôi, và tinh thần của thầy. Tránh khiến chúng ta bị thầy mất thần trí giết sạch!”
“Đúng vậy.” Ẩn Đao nghiêm túc nói: “Anh không được phép phạm sai lầm!”
Hà Tiểu Vĩ: “Thầy ơi bây giờ giọng của thầy hoàn toàn tương phản với hình dạng của thầy đó, làm ơn cho tôi thích nghi một chút đi!”
Ẩn Đao không thể nhịn được nữa: “Thích nghi em gái anh! Mau hành động đi!”
Đối với Hà Tiểu Vĩ, 30 giây tiếp theo như dài cả đời người.
Đặt cái đuôi nhỏ màu trắng lên trán, cố định hồ ly trên vai, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng tiến vào thế giới tinh thần của Ẩn Đao.
Thế giới tinh thần này hiển nhiên không hề vững chắc, vì sau khi Ẩn Đao hóa thành hồ ly trắng, trong cục diện lấy một địch nhiều ở đại sảnh khách sạn, hắn muốn chém giết với cường độ cao.
Khi hồ ly trắng hành động kịch liệt, thế giới tinh thần của hắn cũng như đất rung núi chuyển, vô cùng đáng sợ.
Tình hình ở đại sảnh khách sạn đã đến hồi gay cấn.
Ẩn Đao giả bị đá một cú, ngã sầm vào bàn gỗ, phần lưng bầm dập, sau khi hít một hơi nghỉ ngơi, cả người tắm trong máu lại đứng lên, bộ dạng vô cùng chật vật.
Bên kia, Văn Bân đã dẫn Trần Đại Mễ, Tề Kha đi từ nhà ăn chạy đến giữa đại sảnh.
Gã trừng lớn hai mắt, nói với hai người còn lại: “Hai người thấy chưa! Đó là Hà Tiểu Vĩ giả! Bên cạnh hắn là Ẩn Đao giả! Tôi không lừa hai người đúng không? Hắn là quái vật! Là hồ ly tinh!”
“Hai người đã hiểu chưa? Trong phó bản quỷ dị này, chúng là quái vật tác oai tác quái! Chúng sẽ biến thành chúng ta, lừa gạt chúng ta, khiến chúng ta giết hại lẫn nhau!”
“Giết! Chúng ta phải giết hết bọn chúng!”
Khi vừa vào trò chơi, người chơi chưa từng nghĩ rằng khi lên được cấp S, tất cả chỉ mới là bắt đầu.
Nhiều người chơi cấp S ở tầng thấp không hề tiếp xúc đến chân tướng của trò chơi, cho nên cũng không biết người chơi cấp Thần có thể hóa thành “động vật”, bọn họ từng nghe đến “người chăn chiên”, nhưng lại không hiểu đó là gì.
Thậm chí sau khi họ lên cấp S, họ ở trong trò chơi một cách mơ hồ, không hiểu điều gì.
Bọn họ chỉ biết tìm thê giá trị kỹ năng, tích cóp đồng tiền vàng, nhưng không một ai biết rõ đến cuối cùng có thể được gặp thần hay không, đưa đồng tiền vàng cho thần, thực hiện ước mơ.
Có nhiều lúc, họ bị đẩy vào quân đoàn, phải làm bao cát vào trong những phó bản có quy tắc chết người.
Nhiều người dần mất đi mục tiêu ban đầu của mình khi vào trò chơi, ví dụ như hai người Trần Đại Mễ và Tề Kha này.
Bọn họ không có cơ hội tiếp tục với bí mật và phó bản trung tâm của trò chơi, trong tình huống đó, họ cũng sẽ dễ dàng bị kích động, cho rằng tam vĩ hồ thực sự là quái vật của phó bản, cho nên cầm chắc vũ khí nhào qua tấn công.
Tề Kha lấy một cây roi, dẫn đầu nhóm người tiến lên đánh tam vĩ hồ và Hà Tiểu Vĩ.
Ẩn Đao hóa thành hồ ly trắng ngồi trên vai Hà Tiểu Vĩ, hai mắt híp lại, không hề tránh né, khi Tề Kha đã xuất hiện trước mặt thì hắn nhảy phốc lên, một cái đuôi quất ngang qua, tàn nhẫn đánh về phía tay của Tề Kha.
Tề Kha bị đánh trúng, Trần Đại Mễ đã nhặt cây rìu vừa rồi Hà Tiểu Vĩ làm rơi, giáng xuống hồ ly trắng.
Hồ ly trắng linh hoạt né tránh lưỡi rìu, hai mắt càng lúc càng đỏ đậm hơn, động tác cũng táo bạo hơn.
Há mồm phát ra một tiếng kêu bén nhọn, Ẩn Đao chẳng khác gì một con quái vật kh ủng bố.
Khi Trần Đại Mễ đang kéo sự chú ý của Ẩn Đao, Văn Bân cầm dao gọt hoa quả, âm thầm đi về phía Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ lại không hề hay biết gì ——
Hắn nhắm chặt hai mắt, tiến vào thế giới tinh thần của Ẩn Đao, đang cố gắng tìm kiếm giếng cổ theo lời dặn của đối phương.
Nhanh lên, sắp tìm được rồi…
Là thứ ở phía trước đúng không?
Sao mà điều khiển được nó đây?
Vừa rồi thầy dặn như thế nào?
Sau lưng Hà Tiểu Vĩ đã ướt đẫm mồ hôi, hắn lại hồn nhiên không biết có một luồng sát khí đang đổ ập đến gần mình.
Bỗng chốc, hồ ly trắng nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt đỏ đã biến thành màu xanh lá.
Đây là trạng thái khi nó đã rơi vào trạng thái phát điên đỉnh điểm!
Hồ ly trắng hành động như một tia chớp, rìu lại giáng xuống, nó nhảy lên, chớp mắt đã xuất hiện ở gần thang máy. Trần Đại Mễ không thể đuổi theo kịp, dứt khoát bổ rìu về phía Hà Tiểu Vĩ.
Đúng lúc này, Văn Băn cũng giơ dao gọt hoa quả lên, đâm thẳng vào cổ của Hà Tiểu Vĩ, lưỡi dao đã dính máu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hà Tiểu Vĩ cuối cùng cũng đã thò đầu vào giếng cổ ở trong thế giới tinh thần, sau khi mở mắt ra, hắn không chỉ nhìn thấy một đáy nước đen thẳm mà còn nhìn thấy cả thế giới hiện thực bên ngoài.
Lần này, Hà Tiểu Vĩ khó lòng mà thích ứng kịp vì trước mắt hắn đang có tới hai thế giới trùng điệp vào nhau!
Hồ ly trắng ở thế giới hiện thực đang nheo mắt, ánh mắt tà ác âm lãnh, giống như đang suy xét nên ăn thịt ai trước.
Trong thế giới tinh thần, hồ ly trắng đang đằm mình dưới đáy giếng sâu, những con sóng đen thẳm bao bọc xung quanh, nó đang sắp chết đuối!
Ngoài ra, khi thế giới tinh thần bắt đầu yên ổn lại, không còn đất rung núi chuyển nữa, Hà Tiểu Vĩ còn cảm thấy hắn có thể ở lại chốn đào nguyên này cả đời.
Thì ngay lúc đó, Hà Tiểu Vĩ lại rõ ràng nhìn thấy một con dao và một lưỡi rìu đang bổ về phía mình!
Trong thời khắc mấu chốt, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng phản ứng lại, hít sâu một hơi, gắng sức phân biệt hai thế giới, hắn thò tay túm lấy cổ của hồ ly trắng dưới đáy giếng, kéo nó từ dưới nước lên.
Nhìn chằm chằm vào mắt của hồ ly trắng, ánh mắt Hà Tiểu Vĩ đầy khẩn khoản: “Thầy ơi! Giúp tôi! Bây giờ thầy phải nghe theo tôi! Nghe tôi, chúng ta mới có thể sống sót!”
Hà Tiễu Vĩ đứng giữa điểm giao kết giữa hai thế giới la lên, hồ ly trắng đứng gần thang máy vốn có thái độ thờ ơ khi Hà Tiểu Vĩ sắp sửa bị gi ết chết bỗng nhiên lại có động tĩnh.
Trong một giây, một bóng trắng lóa lên, nó đã kịp thời xuất hiện trước mặt Hà Tiểu Vĩ, một cái đuôi hung hăng đánh bay con dao trong tay Văn Bân, một cái đuôi khác đập vào đầu Trần Đại Mễ.
Rìu của Trần Đại Mễ không thể đánh tới Hà Tiểu Vĩ.
Nhưng con dao gọt hoa quả của Văn Bân đã cắt một đường trên cổ Hà Tiểu Vĩ.
Tề Kha bị hồ ly trắng đánh ngã trên mặt đất đã bò dậy, roi điện chói sáng: “Hồ ly tinh, qua đây!”
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, roi của Tề Kha, dao gọt hoa quả của Văn Bân, rìu của Trần Đại Mễ, ba vũ khí từ ba phía vây xung quanh hồ ly trắng, cùng nhau đánh về phía nó.
Dưới sự điều khiển của Hà Tiểu Vĩ, hồ ly trắng hét lớn một tiếng, ba cái đuôi lại đánh về phía ba kẻ thù.
Trong thế cục một hồ đánh với ba người, hồ ly tinh vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng khi Ẩn Đao giả khôi phục sức lực, cầm đao từ bàn tiếp tân đổ nát đi về phía hồ ly trắng, tình huống đã đổi khác.
Trên người Hà Tiểu Vĩ đầy mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm.
Vì ở chung trong thế giới tinh thần của người chơi cấp Thần, các giác quan của hắn cũng đã trở nên nhạy bén hơn. Cho nên hắn nhanh chóng nhận ra một luồng sát ý đang đổ ập đến.
Chuyển tầm mắt, hắn phát hiện ra giếng cổ trong thế giới tinh thần đang rung chuyển kịch liệt, còn trong thế giới hiện thực, hắn nhìn thấy một thanh đao dài không chút lưu tình chém về phía hồ ly trắng.
Hồ ly trắng bị ba vũ khí tấn công, bây giờ bốn bề toàn là kẻ địch, hoàn toàn rơi vào cảnh tứ cố vô thân. Hà Tiểu Vĩ không kịp nghĩ nhiều, khi thanh đao lớn vừa giáng xuống, ở trong thế giới tinh thần của Ẩn Đao, hắn đã nhảy tọt vào trong miệng giếng.
Nhờ đó, tinh thần của Hà Tiểu Vĩ đã quay về thế giới hiện thực.
Trạng thái như hồn lìa khỏi xác đã tìm được đường về, Hà Tiểu Vĩ nhúc nhích tay chân, sau đó dùng với tốc độ nhanh nhất trong đời mình ——
Chạy thẳng vào giữa trung tâm chiến loạn, dùng hai tay đẩy mạnh vào người hồ ly trắng, hoàn toàn không để tâm đến thanh đao sáng lóa đang bổ vào phía sau lưng mình!
…
Ngay lúc đó, phòng 1103 giữa 48 chiều không gian.
Bạch Trụ giải quyết hai tên giả mạo ngoài hành lang xong, tạm thời thu kiếm, trực tiếp bước vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân của y, Chu Khiêm quay đầu, liếc mắt nhìn.
Tay trái Chu Khiêm cầm bản thảo, tay phải cầm bút của nhà văn La Vũ.
Có vẻ như hiểu được ý định của Chu Khiêm, Bạch Trụ gật gật đầu với anh.
Chu Khiêm cười. Dưới ánh đèn từ trên bàn, nửa gương mặt của Chu Khiêm vẫn chìm trong đêm đen, nụ cười lại vô cùng tự tin, còn ẩn chứa một sự điên cuồng cố chấp.
“Sao nào anh Trụ, anh có tin em không?” Chu Khiêm hỏi.
“Tin.” Bạch Trụ đáp: “Hơn nữa anh biết rằng em cũng tin vào chính em. Như… Lúc trước em không hề do dự mà ăn trái táo kia.”
Nghe vậy, nụ cười của Chu Khiêm càng sâu hơn, sau đó anh mở phong bì bản thảo, đặt ngòi bút lên trang số một.
Năm ngón tay phải của Chu Khiêm cầm bút, dùng sức đè xuống. Trong nháy mắt, 48 trang giấy đã bị cây bút đâm xuyên qua.
Vách tường bắt đầu cong lại, mặt đất rung chuyển, giống như có ai đó đang lật những trang sách thật nhanh, trang thứ hai dính vào trang thứ nhất, trang thứ ba dính vào trang thứ hai… Từng chiều không gian chồng chất lên nhau, cuối cùng, 48 chiều không gian hòa làm một, trở thành một thời không duy nhất.
Chu Khiêm, Bạch Trụ mang La Vũ đã ngất xỉu đi xuống đại sảnh khách sạn.
Không gian đã quy về một, trần nhà, mặt tường, dưới sàn rung lắc dữ dội.
Giữa trận chiến loạn trong đại sảnh, Hà Tiểu Vĩ đẩy Ẩn Đao ra, chắn trước người đối phương, thanh đao của Ẩn Đao giả đã chém về phía đầu của Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng xoay người, nâng một tay lên cản lại, lưỡi đao sắc bén chặt đứt một cánh tay của hắn, sau khi thả chậm tốc độ, lưỡi đao lại giơ lên cao, tiếp tục chém xuống cổ Hà Tiểu Vĩ.
Một cánh tay rơi xuống đất, phần gốc tay phải của Hà Tiểu Vĩ phụt máu ồ ạt.
Hắn đau đến mức đổ mồ hôi hột, cả người như ngâm trong nước, quần áo ẩm ướt dính sát vào da thịt.
Dù đã bị chặt đứt một cánh tay, dù đau đớn lan ra khắp người, hành động này của hắn vẫn có tác dụng lớn —— làm chậm vài giây của thanh đao kia.
Trong vài giây đó, không gian đã trùng điệp vào nhau.
Hà Tiểu Vĩ đau đớn, thần trí có chút mơ hồ.
Khi đó hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ im lặng nâng cánh tay trái còn nguyên trên người, muốn bảo vệ hồ ly trắng ở phía sau, tiếp tục chặn thêm một đao cho nó.
Vừa nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng kim loại cọ sát chói tai, Hà Tiểu Vĩ mở mắt, nhìn thấy một thanh kiếm đời Đường cắt ngang qua, sức mạnh cuồn cuộn đẩy lùi thanh đao trước mặt mình. Ẩn Đao giả lảo đảo, bị chấn động đến mức không thể cầm chắc đao, hai tay run lên, thanh đao rơi xuống đất.
Không tự chủ được mà mở to mắt, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy Bạch Trụ cầm kiếm trong tay, nhảy vài bước về phía trước, dứt khoát dùng kiếm kết liễu tên giả mạo.
Không kịp phòng ngừa, Ẩn Đao giả bị chém một đường từ dưới lên trên ở trên bụng, đến phần xương sườn phải, rồi lại xương ngực, đến phần xương quai xanh bên trái, một vết chém lưu loát thật dài đã cắt người hắn ra làm đôi.
Ẩn Đao giả đã chết, nhưng nguy cơ mới tiếp tục xuất hiện.
Hai mắt hồ ly trắng đã chuyển thành màu xanh biếc, cả người phát ra một luồng sáng màu đỏ, mất đi sự điều khiển của Hà Tiểu Vĩ, nó đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phát điên!
Ba cái đuôi quật ngang qua, đánh bay Trần Đại Mễ, Tề Kha và Văn Bân, có vẻ như nó nhớ ra mình còn một thanh đao, lập tức bay đến bên cạnh bàn tiếp tân, muốn nhặt thanh đao của mình lên.
Nó đã mất hết lý trí, một tay cầm đao, ánh mắt chuyển hướng, đánh về phía Chu Khiêm ở gần mình nhất.
“Keng ——!”
Thanh kiếm của Bạch Trụ ngay lập tức cản lại thanh đao của Ẩn Đao.
Trong một thoáng, hai người lại rơi vào hỗn chiến.
Ẩn Đao trong trạng thái phát điên không hề hạ thủ lưu tình, Bạch Trụ chủ yếu là gây cản trở, không tung sát chiêu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, mí mắt Hà Tiểu Vĩ giần giật liên hồi.
Cho đến khi hắn nghe thấy một thanh âm, trái tim gần như vọt ra khỏi cổ họng mới an tâm lại.
Đó là giọng nói của Chu Khiêm ——
“Hà Tiểu Vĩ, anh ổn không?”
Bản lĩnh của Chu Khiêm là thứ mê hoặc lòng người nhất, lời nói và ánh mắt cũng mang theo một sức hấp dẫn lạ kỳ. Huống hồ Hà Tiểu Vĩ cũng đã có kinh nghiệm vào sinh ra tử cùng đối phương, đã nhiều lần nhìn thấy Cu Khiêm có thể tìm đường sống trong chỗ chết một cách kỳ diệu.
Nghe thấy giọng nói của Chu Khiêm, quay đầu nhìn vào mắt đối phương, tâm trạng của Hà Tiểu Vĩ liền cảm thấy bình ổn lại.
Thở dài một hơi, Hà Tiểu Vĩ lắc lắc đầu với Chu Khiêm: “Tôi không sao.”
Chu Khiêm nói: “Vậy tốt rồi. Anh cố gắng kiên trì một chút. Sau khi ra khỏi phó bản, cánh tay của anh sẽ khôi phục như cũ. Anh uống chút thuốc hồi máu. Tôi qua bên kia xem tình huống như thế nào.”
Hà Tiểu Vĩ liền gật đầu: “Tôi biết rồi. Cậu đi đi.”
Chu Khiêm nói hai chữ “bên kia” là đang chỉ hai người đi tới từ trên hành lang.
Hai người này mặc trang phục phục vụ, có vẻ như là nhân viên của khách sạn.
Cùng lúc đó, trong tay họ đều đang cầm một con dao phay kiểu Tây, trông như vừa đi ra từ nhà ăn.
Ngoài động tác, quần áo, hai người này trông giống nhau như đúc.
Chu Khiêm đã đoán ra được, đây là sát nhân đã gi ết chết Hùng Phi và Lý Viên.
Thông qua trinh thám, có thể dễ dàng đoán ra rằng sát nhân liên quan đến chữ “Vạn” là do nhân viên của khách sạn gây ra.
Có lẽ La Vũ cũng đã nghĩ đến được điều này, cho nên đã ghi chép vào bản thảo.
Lúc trước có 48 chiều không gian, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai nhìn thấy được kẻ giết người.
Nhưng bây giờ các chiều không gian đã hòa làm một, cho nên tên sát nhân mới xuất hiện.
Bây giờ chỉ còn một điều mà Chu Khiêm không biết, trong hai tên sát nhân chữ “Vạn” này, ai là thật, ai là giả.
Những vụ án trưng bày trong gian triển lãm D tương ứng với những tên sát nhân khác nhau.
Sát nhân liên quan đến chữ “Vạn” khi giết người rất đơn giản, đều liên quan đến việc trên người của nạn nhân có chữ “Vạn” hay không. Trên người của người chơi đều có hình xăm theo lời Chu Khiêm, không sợ bị tên sát nhân này xuống tay.
Nhưng tên sát nhân từ thế giới thứ hai thì không chắc.
Quả nhiên, một tên sát nhân khi chạm phải ánh mắt của Chu Khiêm, gã đã nhanh chóng giơ con dao phay trong tay lên, chạy nhanh về phía anh.
Chu Khiêm ngưng thần, muốn dùng xương của Thần cản lại.
Trong mấy giây tiếp theo, tuy có thể né tránh được lưỡi dao nhưng anh cũng phải cố gắng hết sức mới làm được.
Chu Khiêm lên cấp nhanh phần nhiều là nhờ vào điểm kinh nghiệm lấy được từ các nhiệm vụ ẩn của phó bản. Chươ𝘯g 𝙢ới 𝘯hấ𝘵 𝘵ại ~ 𝘵r𝘶𝙢𝘵r𝘶 y𝖾𝘯.v𝘯 ~
Trong quá trình lên cấp, nhiều người chơi cần phải rèn luyện trong những phó bản cường hóa sức mạnh, không thể so với bọn họ, dù đã lên cấp S nhưng năng lực của Chu Khiêm hoàn toàn yếu kém hơn rất nhiều. Trong phó bản không thể sử dụng đạo cụ, kỹ năng bị hạn chế, điểm yếu của anh bị bại lộ ngay.
Chu Khiêm chỉ có thể vừa trốn tránh, vừa nghĩ cách đối phó với tên sát nhân giả.
Đánh bừa với gã không phải là biện pháp tốt, cho nên Chu Khiêm suy xét đến việc làm sao để họ tự giết hại lẫn nhau.
Chu Khiêm còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì lưỡi dao phay đã bổ xuống.
Bạch Trụ đuổi đến, đánh bay con dao phay của tên sát nhân chữ “Vạn” giả đi. Y đang muốn tiếp tục truy kích, giải quyết tên sát nhân thì Ẩn Đao lại dùng ba cái đuôi quật về phía y.
Bạch Trụ đang tấn công tên sát nhan đành phải đổi hướng, cố gắng không đả thương Ẩn Đao, y nhanh chóng hất văng ba cái đuôi đi.
Chu Khiêm và Bạch Trụ bị tên sát nhân chữ “Vạn” ở thế giới thứ hai và Ẩn Đao trong trạng thái phát điên tấn công dồn dập.
Không một ai ngờ rằng ở cách đó không xa, tử thần đang lặng yên đi đến bên Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ mất quá nhiều máu, hơn nữa còn đổ nhiều mồ hôi, cả người đã mơ hồ một mảnh, hắn cố gắng uống một ít thuốc nhưng vẫn không thể làm thêm được gì.
Bên tai vang vọng tiếng chém giết đuổi cùng diệt tận, hắn khó mà nhìn thấy rõ ràng.
Giữa cơn mơ hồ, hắn lại nghe thấy một giọng nói: “Tiểu Vĩ. Cảm ơn anh. Không sao rồi.”
Cố gắng mở mắt ra, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy Ẩn Đao.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng đầy chân thành: “Thầy, thầy không sao rồi! Thầy không sao thì tốt rồi!”
“Đúng vậy. Tôi không sao. Nhưng ——” Chợt “Ẩn Đao” nói: “Tôi muốn anh phải xuống địa ngục! Đừng trách tôi. Muốn trách thì hãy trách Chu Khiêm đi.”
Vừa dứt lời, một con dao gọt hoa quả tàn nhẫn đâm thẳng vào ngực Hà Tiểu Vĩ.
Sau đó “Ẩn Đao” đứng dậy, đi về phía hành lang.
Hà Tiểu Vĩ thoi thóp thở, không thể hiểu nổi mà nằm vật trên mặt đất.
Trước mặt hắn, trận hỗn chiến vẫn còn tiếp tục.
Bạch Trụ dùng dao chém chết tên sát nhân chữ “Vạn” giả, máu tươi bắn đầy gương mặt y. Y còn chưa kịp th ở dốc, nhanh chóng tiếp tục đánh nhau với Ẩn Đao đang phát điên.
Tên sát nhân chữ “Vạn” thật có vẻ như không giết hại người chơi có xăm chữ “Vạn” trên tay, tên giả mạo đã bị giết, Chu Khiêm tạm thời tự do.
Dựa theo sự chỉ dẫn của trực giác, Chu Khiêm nhanh chóng suy nghĩ, sắp xếp lại các sự kiện sau khi không gian trùng điệp, bỗng nhiên anh nhận ra có một thứ không thích hợp ——
Không đúng, 48 chiều không gian nhập vào nhau, có ba người đánh hồ ly trắng… có một người quay lưng về phía mình, nhưng vì sao bóng dáng của người đó lại giống hệt Hà Tiểu Vĩ?
Hà Tiểu Vĩ ở thế giới thứ hai đã chết, vậy thì người kia là ai?!
Không đúng. Không hợp lý.
Chu Khiêm xoay người chạy về phía Hà Tiểu Vĩ.
Nhưng bây giờ Hà Tiểu Vĩ chỉ còn lại một hơi tàn.
“Hà Tiểu Vĩ!”
Chạy đến bên cạnh Hà Tiểu Vĩ, quỳ sụp xuống, Chu Khiêm cởi áo khoác, nắm lấy tay hắn, tay còn lại lấy áo khoác đè lên miệng vết thương trên ngực hắn, muốn cầm máu cho đối phương.
【 Cảnh báo! Giá trị sinh mạng của người chơi Hà Tiểu Vĩ chỉ còn 3%!!! 】
【 Hệ thống đã chuẩn bị một ngôi mộ xa hoa cho bạn, bạn có yêu cầu muốn mua bia mộ không, hệ thống giới thiệu cho bạn một bia mộ có kiểu dáng mới nhất, chỉ cần 998… 】
Đây là thông báo bắ n ra từ hệ thống giao diện của Hà Tiểu Vĩ.
Hắn nhìn thấy rõ, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Vì giá trị sinh mạng quá thấp, trên người hắn chợt phát ra ánh sáng đỏ.
Chu Khiêm nhìn thấy, ánh mắt vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào hai mắt của Hà Tiểu Vĩ, gằn từng chữ một: “Chống đỡ. Tôi sẽ nghĩ cách cứu anh. Anh phải tin tôi.”
Cùng lúc đó, người chơi nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Thông báo quan trọng: Hiện tại người chơi đang ở một chiều không gian đặc biệt, tốc độ thời gian tăng gấp 80 lần bình thường 】
【 Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ thay đổi: Yêu cầu người chơi ở lại khách sạn Saiyan trong vòng 4 ngày. Như vậy, nếu người chơi không thể sống sót trong vòng 4 ngày, tìm được đường quay về khách sạn Saiyan trong không gian đặc biệt, đến lúc đó, hệ thống sẽ đóng cửa không gian đặc biệt. Người chơi không thể quay về khách sạn sẽ trực tiếp tử vong 】
【 Thông báo: Thời gian đóng cửa không gian đặc biệt còn 1 phút 】
Hà Tiểu Vĩ cho rằng nếu có một ngày hắn chết thật, hắn chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Thậm chí hắn còn sợ rằng hắn sẽ tè trong quần.
Nhưng bây giờ hắn lại chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.
Hắn nắm lấy tay Chu Khiêm, nói: “Khiêm à, tiền vàng và đạo cụ của tôi, chia cho cậu một nửa, một nửa thì đưa cho thầy tôi…”
“À không đúng, tôi nghĩ nếu tôi làm vậy thì cậu sẽ giận lắm. Tôi cho cậu 70%, còn 30% cho thầy, được không? Cậu đừng giận tôi, cũng đừng giận thầy của tôi ——”
“Câm miệng!”
Hà Tiểu Vĩ đang công đạo lời cuối, Chu Khiêm lại nghiêm túc ngắt lời.
“Hà Tiểu Vĩ, tôi đã nói tôi sẽ cứu anh.”
“Nhưng chỉ còn một phút…” Hà Tiểu Vĩ thở dài: “Tôi, bây giờ tôi…”
Không nghe thấy Hà Tiểu Vĩ nói gì, Chu Khiêm dùng một tay nâng cằm Hà Tiểu Vĩ, một tay còn lại nhét hơn 20 viên thuốc hồi máu vào trong miệng hắn.
Nhưng thuốc hồi máu khôi phục được rất ít giá trị sinh mạng.
Trái tim của Hà Tiểu Vĩ đã thủng một lỗ to, thuốc không có tác dụng gì, ánh sáng đỏ cảnh báo trên người hắn vừa biến mất lại phát sáng như cũ.
Trước khi tắt thở, Hà Tiểu Vĩ đã dùng hết sức mình phân chia tài sản, trên giao diện của Chu Khiêm nhận được nhiều thông báo, giá trị đạo cụ và đồng tiền vàng rất nhiều.
Chu Khiêm không nhìn nó, chỉ tiếp tục lặp lại một câu với Hà Tiểu Vĩ đã nhắm mắt: “Hà Tiểu Vĩ, giống như những lần trước, lần này anh phải tin tôi.”
“Luôn có cách…”
“Tôi chắc chắn có cách cứu được anh.”
Lồ ng ngực phập phồng lên xuống, Chu Khiêm đứng dậy, nhìn quanh đại sảnh, cuối cùng dừng lại ở chỗ La Vũ bị anh đánh ngất.
La Vũ nằm trên mặt đất, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chu Khiêm chạy đến, túm cổ áo La Vũ xách người hắn lên, sau đó “bốp bốp bốp” tát thẳng ba cái vào má hắn, hung tợn nói: “Anh tỉnh lại ngay cho tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT