Diệp Phiêu Diêu nghe tin Thẩm Mộ Ca đến, không rãnh tiếp tục dò hỏi chi tiết giữa Lục Thành Nhan và Thiên Thành. Bởi vì lúc này, nàng có chuyện quan trọng hơn cần phải làm là ngăn Thẩm Mộ Ca đang vội vàng thăm muội muội mà mình luôn ôm trong lòng che chở. Nếu để Thẩm Mộ Ca biết nguyên nhân thật sự hôm nay Thẩm Ngữ Cầm không xuống giường được, chắc chắn sẽ lột da Lục Thành Nhan rồi ném ra khỏi cung.

"Tại sao Trưởng công chúa đến nhanh như vậy?" Tất nhiên Lục Thành Nhan cũng biết tình cảnh mình thế nào, lần này xem như hoảng hồn nói chuyện không lưu loát.

"Biết còn hỏi! Không phải kiệt tác ngươi gây ra sao?" Diệp Phiêu Diêu liếc nhìn Lục Thành Nhan một chút, quay đầu hướng Vũ Yến liếc mắt ra hiệu, cả hai bước ra nghênh tiếp Trưởng công chúa.

"Tham kiến Trưởng công chúa."

Thẩm Mộ Ca mới bước vào Nội Đình, giơ tay miễn cho mọi người Chi Lễ quỳ lạy. Trong mắt nàng chỉ có muội muội vẫn chưa thế đứng dậy.

"Trưởng công chúa, xin dừng bước." Âm thanh Diệp Phiêu Diêu từ phía sau truyền đến, rốt cuộc thành công giữ lại bước chân vội vã của Thẩm Mộ Ca.

Thẩm Mộ Ca vẫn không quay đầu, bởi vì nàng vẫn muốn lập tức đi thăm Thẩm Ngữ Cầm. Thế nhưng Diệp Phiêu Diêu không phải người không có chừng mực, nếu như không thật sự có việc, sẽ không đường đột gọi nàng dừng lại trước mặt nhiều người như vậy.

"Ta có một số việc phải nói với nàng, theo ta vào bên trong trước." Diệp Phiêu Diêu khom người tiến lên, kề sát bên tai Trưởng công chúa thấp giọng nói.

Thẩm Mộ Ca do dự liếc nhìn Diệp Phiêu Diêu, không biết trong hồ lô nàng bán thuốc gì. Nhưng không chờ nàng đưa ra quyết định, cánh tay đã bị người nhẹ nhàng nắm lấy, kéo nàng hướng về thiên thính.

"Rốt cuộc nànglàm sao? Có chuyện gì chờ ta đi thăm Thiên Thanh xong rồi nói không được sao!" Tuy âm thanh Thẩm Mộ Ca duy trì vững vàng nhưng nghe được nàng cực kỳ cố gắng kiềm chế.

"Ta đang muốn ngăn cản nàng đi thăm muội muội!"

"Sao? Có ý gì? Thiên Thành làm sao?" Thẩm Mộ Ca không hiểu.

"Vừa nãy nhân lúc nàng chưa tới, ta tìm hiểu sơ bộ tình hình, cơ bản cũng biết nguyên nhân Thiên Thành sinh bệnh." Diệp Phiêu Diêu điều chỉnh dòng suy nghĩ, bắt đầu tự thuật.

"Bệnh gì?" Thẩm Mộ Ca có chút cấp thiết, thấy Diệp Phiêu Diêu chắp tay sau lưng, không nhịn được bước tới gần hơn.

"Tâm bệnh." Diệp Phiêu Diêu trịnh trọng nói.

"Tâm bệnh?" Thẩm Mộ Ca cứng đờ, đáp án này cách xa với dự đoán của nàng mười vạn tám ngàn dặm.

"Nếu là tâm bệnh cũng không nghiêm trọng đến nỗi không xuống giường như vậy chứ? Hơn nữa tâm bệnh đến từ đâu?" Thẩm Mộ Ca cũng không phải không tin, nàng nghiêm túc phân tích. Nhưng trong đó vẫn có nhiều điểm đáng ngờ khiến nàng nghĩ không ra.

Diệp Phiêu Diêu nhìn Thẩm Mộ Ca rơi vào dòng suy nghĩ, không nhịn được giật giật khóe miệng. Thật ra nàng bị ép, bất đắc dĩ bịa đại một lý do. Nào ngờ Thẩm Mộ Ca lại nghiêm túc bắt đầu kéo tơ bóc kén. Vì vậy Diệp Phiêu Diêu đành phải sốc lại tinh thân, tiếp tục bám vào nguyên nhân nàng bịa ra.

"Thật ra tâm bệnh của Thiên Thành có liên quan tới Lục Thành Nhan."

"Nàng nói ai?" Thẩm Mộ Ca trợn to hai mắt, không nghĩ danh tự này lại xuất hiện trong miệng Diệp Phiêu Diêu.

"Lục Thành Nhan chính là tiểu Lục tử bên cạnh Thiên Thành." Diệp Phiêu Diêu cho rằng Thẩm Mộ Ca không lập tức phản ứng lại nên thật thà cường điệu thân phận Lục Thành Nhan.

Lần này vẻ mặt Thẩm Mộ Ca có chút phức tạp, nàng nhớ ngày ấy trong lúc vô tình gặp được cảnh tượng kia. Nhìn dáng dấp đó, có lẽ Thiên Thành chiếm thế thượng phong, nếu không phải nàng đột ngột xuất hiện, e tiểu Lục tử... Nhưng nếu vậy tại sao Thiên Thành lại vướng tâm bệnh cơ chứ? Thẩm Mộ Ca vội vã dùng sức lắc đầu để mình duy trì tỉnh táo không bị quấy nhiễu.

"Vừa nãy ta hỏi Lục Thành Nhan, nàng nói Thiên Thành gặp nàng bày tỏ cõi lòng, sau đó lại muốn ép buộc nàng, ai biết trong lúc đó hai người dây dưa qua lại, nàng thất thủ đẩy Thiên Thành một cái. Vì vậy làm tổn thương tâm Công Chúa, thêm vào cái đẩy kia, đúng lúc làm eo Thiên Thành đụng vào cạnh bàn." Diệp Phiêu Diêu nói xong cũng bắt đầu khâm phục mình, trời mới biết làm sao nàng có thể thuận miệng bịa câu chuyện suông sẻ như vậy.

Thẩm Mộ Ca nghe Diệp Phiêu Diêu giải thích cảm thấy có chút tin tưởng. Từ nhỏ muội muội nàng tùy hứng nghịch ngợm, phàm cái gì Thiên Thành muốn, nhất định phải chiếm bằng được. Cộng thêm chuyện lần trước nàng nhìn thấy, thật đúng với hành vi thường ngày của Thiên Thành. Đụng vào cạnh bàn, phỏng chừng thương thế không quá nghiêm trọng, then chốt là bị cự tuyệt, tâm bị phá nát, một người cao ngạo làm sao chấp nhận được, chắc chắn Thiên Thành chịu đả kích lớn.

Diệp Phiêu Diêu âm thầm thở dốc, thấy vẻ mặt Thẩm Mộ Ca biến hóa liên tục, biết nàng nghe lời mình nói. Thở dài một hơi rồi nở nụ cười, nói tiếp: "Ngược lại ta có biện pháp, nếu nàng muốn thăm, thì để Lục Thành Nhan truyền lời cho Thiên Thành, vừa hay tạo cơ hội để hai người nói chuyện rõ ràng. Nếu không ta e bệnh này nhất thời tam khắc không thể nào khỏi."

Trước sau gì Thẩm Mộ Ca cũng không yên lòng muội muội, nếu hôm nay đến mà không gặp sẽ không thể nào yên tâm. Nhưng Diệp Phiêu Diêu từng nói, bệnh Thiên Thành là tâm bệnh, nếu chưa trị tận gốc mà mình tới thăm, có lẽ sẽ tăng thêm gánh nặng trong lòng Thiên Thành.

"Nhưng Lục Thành Nhan từ chối Thiên Thành thì hiện tại không nên làm cái gì không phải sao? Ta sợ đổ dầu vào lửa, kết quả hoàn toàn ngược lại thì không ổn." Thẩm Mộ Ca không yên tâm về Lục Thành Nhan, sầu lo nhìn Diệp Phiêu Diêu.

"Bất kể nói thế nào, đây là chuyện riêng của hai người, chúng ta là người ngoài, giúp như thế nào cũng chỉ ở bên ngoài, căn bản không cách nào giải quyết tận gốc. Nếu Thiên Thành tự mình đi vào thì phải tự mình đối mặt. Đạo lý này, cũng áp dụng trên người Lục Thành Nhan." Lời Diệp Phiêu Diêu nói đều xuất phát tận đáy lòng, nàng thật sự muốn tốt cho hai người bọn họ.

Thẩm Mộ Ca suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý kiến nghị của Diệp Phiêu Diêu. Thế nhưng khi nãy vừa ra khỏi ngự thư phòng, vì lo lắng không biết bệnh tình Thiên Thành thế nào, nàng sai người truyền ngự y, bây giờ không biết có nên để ngự y vào xem muội muội hay không?

"Thôi quên đi! Chờ qua hôm nay rồi nói sau." Diệp Phiêu Diêu nghe Thẩm Mộ Ca hỏi, lạnh nhạt nói.

Diệp Phiêu Diêu thấp thỏm không yên, chỉ sợ Thẩm Mộ Ca kiên trì muốn ngự y vào bắt mạch cho Thẩm Ngữ Cầm, cho dù lúc đó không nhìn ra chi tiết nhỏ nhưng với kinh nghiệm lão làng chắc chắn ngự y sẽ nhìn ra những thay đổi trên thân thể. Đừng nói không che giấu Trưởng công chúa nổi, e chỗ Hoàng Thượng cũng sẽ biết tin.

"Được rồi, đều nghe nàng. Còn Lục Thành Nhan thì nàng đứng ra nói chuyện đi. Thân phận của ta không thích hợp tiếp xúc trực tiếp."

Diệp Phiêu Diêu lĩnh mệnh thối lui, kéo Lục Thành Nhan tới chỗ vắng vẻ nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi mê man và nghi hoặc trong mắt Lục Thành Nhan tản đi mới đưa cho nàng cái bình nhỏ. Lúc này Lục Thành Nhan mới tập tễnh bước vào phòng Thiên Thành công chúa.

Rốt cuộc Diệp Phiêu Diêu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chai thuốc này chuyên dùng khôi phục vết thương sau khi hành phòng. Là nàng mặt dày xin ở chỗ Thu Thiền, đương nhiên đã tiếp nhận vô số ánh mắt ý vị sâu xa.

Sự tình bây giờ đã phát triển ngoài dự tính của Diệp Phiêu Diêu, khiến nàng đau đầu không thôi. Nàng không biết tâm ý của Thiên Thành công chúa và Lục Thành Nhan dành cho nhau thế nào nhưng e cả người trong cuộc vẫn chưa hiểu rõ.

Trưởng công chúa ở lại đến khi Lục Thành Nhan từ phòng Thiên Thành công chúa đi ra, đơn giản báo cáo tình hình, lúc này mới cùng mọi người rời khỏi. Trước khi đi, Diệp Phiêu Diêu nháy mắt với Lục Thành Nhan, hướng nàng gật gù ra hiệu.

Suốt quãng đường về Thẩm Mộ Ca luôn mang tâm sự nặng nề, sau khi dùng thiện tối vẫn nhíu chặt mày, điều này làm Diệp Phiêu Diêu không thể không tức giận. Nàng đã cùng Thẩm Mộ Ca nói rất nhiều lần, không muốn nàng mang theo vẻ u sầu như vậy khi ăn uống sẽ ảnh hưởng sức khỏe rất lớn, nhưng hình như Thẩm Mộ Ca không muốn lãng phí bất cứ thời gian nào có thể suy nghĩ, đặc biệt là khoảng thời gian yên tĩnh như lúc dùng bữa tối.

"Mộ Ca, uống chén trà đi. Vừa nãy nàng không ăn bao nhiêu, có muốn ta kêu người chuẩn bị thức ăn khuya cho nàng không?" Diệp Phiêu Diêu rót chung trà nóng cho Thẩm Mộ Ca.

"Ta vẫn đang nghĩ, nếu Thiên Thành và Lục Thành Nhan thật sự có cái gì, thì chúng ta nên làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao? Ủng hộ hoặc phản đối thôi!" Diệp Phiêu Diêu thấy Thẩm Mộ Ca vẫn chìm đắm trong suy tư, bưng chung trà nhẹ nhàng thổi lên.

"Nào có chuyện đơn giản như vậy. Với thân phận của Thiên Thành và Lục Thành Nhan, làm sao có thể chứ?" Thẩm Mộ Ca bất đắc dĩ lắc đầu, thậm chí khóe miệng còn mang theo một vệt cay đắng.

"Có cái gì không thể? Thân phận các nàng khác xa chúng ta sao?" Diệp Phiêu Diêu thì không để ý lắm, nàng đưa chung trà đã thổi nguộc đưa cho Thẩm Mộ Ca.

Thẩm Mộ Ca thuần thục nhận lấy cẩn thận uống một ngậm, mùi trà thơm và dư vị cam thảo lan tỏa khắp khoan miệng. Thấm vào nội tâm khiến cay đắng vừa nãy giảm bớt không ít, thế nhưng lời Diệp Phiêu Diêu cũng làm nàng không được thoải mái.

"Người của Lục gia đã tìm đến, sớm muộn gì Lục Thành Nhan cũng phải về Giang Nam. Đến lúc đó, nàng nói xem, Thiên Thành phải làm thế nào?" Thẩm Mộ Ca lo lắng không phải không có lý, dù sao Lục Thành Nhan không phải Diệp Phiêu Diêu, không thể so sánh.

"Nàng đã hỏi ý Thiên Thành chưa? Nếu muội ấy đồng ý từ bỏ vinh hoa phú quý thì sao?"

"Không, tất nhiên Lục Thành Nhan phải đi về. Còn Thiên Thành thì..." Đột nhiên Thẩm Mộ Ca dừng lại, ý thức bản thân đã lỡ lời.

"Thiên Thành... Cái gì?" Diệp Phiêu Diêu cảm nhận Thẩm Mộ Ca hơi khác thường.

"Dù sao Thiên Thành lớn lên ở trong cung, được nuông chiều từ bé, muội ấy sẽ không thích ứng sinh hoạt bình dân trong giang hồ."

Thẩm Mộ Ca hiểu rõ ý đồ Thẩm Ngữ Cầm muốn khống chế Lục Thành Nhan, thế nhưng nàng không ngờ muội muội dùng biện pháp này. Nàng cũng từng làm vậy với Diệp Phiêu Diêu, nhưng hiệu quả có như nhau không? Bản thân nàng dao động, cũng động tâm, đến bây giờ đã hoàn toàn không còn là mình của ngày trước. Còn Thiên Thành thì sao? Hình như không có khả năng lắm, bởi vì thời gian muội ấy tiếp xúc với Lục Thành Nhan không lâu, không giống nàng, nàng đã cùng Diệp Phiêu Diêu lang bạt giang hồ ba năm. Mà Lục Thành Nhan không giống Diệp Phiêu Diêu, có vẻ hắn không để ý Thiên Thành, thậm chí có chút chống cự và trốn tránh, nếu không sẽ không có chuyện hôm nay.

Nếu có một ngày, Lục Thành Nhan thật sự trở thành như Thiên Thành mong muốn, nhất định hắn phải trở về Giang Nam tiếp nhận Lục gia trang. Tất nhiên Thiên Thành sẽ không động chân tình, càng không dễ dàng buông tay khiến mọi tâm huyết uổng phí. Nhưng Thiên Thành là muội muội ruột thịt của Thẩm Mộ Ca, trong lòng nàng luôn cảm giác bất an, chỉ sợ tương lai Thẩm Ngữ Cầm sẽ rơi vào bẫy tình do chính muội ấy sắp đặt, lúc đó e còn điên cuồng hơn cả nàng.

"Cũng không hẳn, ta thấy Thiên Thành dũng cảm hơn cả nàng. Có điều Lục Thành Nhan vẫn chưa được khai thông, coi như đây là thử thách dành cho các nàng đi!" Hình như Diệp Phiêu Diêu coi trọng đôi này còn hơn Thẩm Mộ Ca.

Thẩm Mộ Ca nghi hoặc nhìn Diệp Phiêu Diêu, không biết dựa vào đâu mà nàng tự tin đưa ra phán đoán thế này. Tất nhiên từ tận đáy lòng, nàng hy vọng Thiên Thanh có được hạnh phúc chân chính, nhưng mặc kệ là thật hay giả, Lục Thành Nhan cũng không phải ứng cử viên phù hợp, bởi vì từ lâu triều đình đã muốn nhổ cái đinh trong mắt là Lục gia trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play