Chung quy chỉ dám oán thầm, Diệp Phiêu Diêu biết một khi Trưởng công chúa nổi giận tuyệt đối không có gì tốt. Nếu Thẩm Mộ Ca thật sự bùng phát, thường thường biểu hiện trên mặt luôn nhẹ như mây gió, không chút biến sắc, nhưng nội tâm thì như ngọn núi lửa đang hoạt động chuẩn bị phun trào, sẵn sàng chờ đợi Diệp Phiêu Diêu chủ động nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

Dựa theo kinh nghiệm xưa nay, nếu muốn hống Thẩm Mộ Ca đang bừng bừng lửa giận chỉ có hai biện pháp, một hao hết nước miếng hống đi hống lại, hoặc ôm lên giường dùng môi lưỡi hành động. Hôm nay Diệp Phiêu Diêu bôn ba tới lui bên ngoài, quả thật có chút mệt mỏi, thêm vào trong lòng nặng nề chuyện Lục gia trang, nên đối với cơ hội tốt trước mắt có chút lảng tránh.

Vốn dĩ Thẩm Mộ Ca banh cái mặt, lạnh giọng tra hỏi, chỉ muốn thừa cơ trừng phạt Diệp Phiêu Diêu, ai bảo nàng làm mình lo lắng, sẵn tiện muốn cho nàng thuận mượn cơ hội hò hét chính mình. Thật ra Thẩm Mộ Ca biết có chút chuyện bé mà xé ra to, Diệp Phiêu Diêu xuất cung để làm chuyện chính sự, coi như trở về trễ thì cũng có lý do chính đáng. Hai người chỉ cần ngồi xuống tìm hiểu nguyên nhân nói cho rõ ràng, căn bản không cần thiết làm mọi việc nghiêm trọng như vậy. Nhưng Thẩm Mộ Ca không nhịn được muốn nổi nóng với Diệp Phiêu Diêu, ai bảo nàng trở về muộn thế này, báo hại mình suy nghĩ lung tung, nhưng cũng lo lắng chỉ cần có cử động dị thường sẽ làm người khác chú ý, cái cảm giác đó quả thật quá khó tiếp thu!

"Ngươi làm sao? Không nói lời nào?" Thẩm Mộ Ca đợi một lúc lâu vẫn không thấy Diệp Phiêu Diêu giống như bình thường, vui cười ôn nhu giải thích với mình, trái lại giữa hai lông mày bày ra nhàn nhạt uể oải.

Thẩm Mộ Ca đau lòng tiếng nói cũng mềm nhũn đi, nhưng lại ngại thân phận của mình, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút lúng túng. Nàng vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng nhưng ánh mắt thường xuyên liếc trộm nhìn Diệp Phiêu Diêu. Nội tâm Thẩm Mộ Ca mơ hồ có chút bất an, luôn cảm thấy ngày hôm nay Diệp Phiêu Diêu khác thường. Không chỉ về muộn mà hình như có việc gì đó chê giấu mình, hơn nữa cũng không tính nói rõ.

"Hồi Trưởng công chúa, Phù Sinh trở về muộn, bởi vì ở cửa cung gặp Tả thống lĩnh, nên trì hoãn thời gian. Khẩn cầu Trưởng công chúa thứ tội." Diệp Phiêu Diêu điều chỉnh tâm tư, sốc tinh thần, quay về cúi chào Thẩm Mộ Ca.

Vũ Yến vẫn quan sát diễn biến, thấy Trưởng công chúa hòa hoãn, mà Phù Sinh cũng biết điều theo bậc thang leo xuống, vội vã bước ra điều đình nói: "Phù Sinh, ngươi mau quay trở về phòng, Trưởng công chúa đặc biệt cho người chuẩn bị nhiều món ăn ngươi thích. Ngày hôm nay cũng mệt mỏi, nghỉ sớm đi."

Diệp Phiêu Diêu gật đầu, còn không chờ Thẩm Mộ Ca lên tiếng, đã cúi đầu xin cáo lui, lưu lại hai chủ tớ với vẻ mặt mờ mịt. Hồi lâu Thẩm Mộ Ca mới phục hồi tinh thần, quay đầu nói với Vũ Yến bên cạnh: "Ngươi nói, Phù Sinh giận ta phải không?"

Vũ Yến cũng không đoán được tại sao Phù Sinh lại biến hóa như thế, nhưng lo lắng bản thân ngốc đã nói sai điều gì đó, dẫn tới Trưởng công chúa đối với Phù Sinh có suy nghĩ phiến diện. Hiện tại nàng kiên định ủng hộ Phù Sinh, quyết không để hai người vì hiểu lầm nho nhỏ này mà phá hủy cố gắng trước đó, hơn nữa nàng còn nhờ Thu Thiền ở chỗ Thiên Thành công chúa tìm thêm tập tranh giúp Phù Sinh tăng cường bản lĩnh.

Nghĩ đến đây, Vũ Yến vội vàng lắc đầu, khẳng định đáp: "Hồi Công Chúa, nô tỳ cảm thấy Phù Sinh sẽ không dám giận Công Chúa. Có thể hôm nay Phù Sinh thật sự mệt mỏi, hay do gặp Tả thống lĩnh nên lòng nảy sinh phiền muộn."

Lần trước ở ngoài Thăng Bình Cung Vũ Yến đã cứu giúp Phù Sinh, tất nhiên đã được chứng kiến Cấm Vệ Quân đối đãi với Phù Sinh thế nào. Đặc biệt là Tả Phỉ, mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng trong xương lộ ra sự ngạo mạn và đánh giá, ngay cả nàng đứng ở đằng xa cũng cảm nhận được huống chi Phù Sinh.

Nghe Vũ Yến nói như thế, Thẩm Mộ Ca cũng trầm tư theo. Mặc dù Vũ Yến không đề cập tới chuyện ở Thăng Bình Cung, nhưng cung nữ theo hầu bên cạnh mình nhiều năm, giữa hai người luôn có sự hiểu ngầm lời đối phương nói, huống hồ Trưởng công chúa thông minh trí tuệ nhạy bén không chỉ là lời đồn. Ngày đó vì vội vàng chạy đi chặn Tả Phỉ bẩm báo với Phụ Hoàng, tiếp theo nàng cũng không rảnh bận tâm chi tiết nhỏ trong đó. Bây giờ nghĩ lại, Tả Phỉ đối với Phù Sinh vẫn rất để bụng bằng không sẽ không dây dưa với một tiểu thái giám.

Nếu hắn biết Phù Sinh chính là Diệp Phiêu Diêu thì không bình thường. Lúc trước ở bên vách núi, Tả Phỉ thản nhiên ra lệnh bắn hạ Diệp Phiêu Diêu, quả thực giống như lấy đi nửa cái mạng của Thẩm Mộ Ca. Mỗi khi nhớ tới, nàng vẫn còn căm hận bản thân vô lực. Ngày đó Tả Phỉ phụng mệnh truy bắt Diệp Phiêu Diêu, chính nàng phải vất vả lắm mới thỉnh cầu Phụ Hoàng tranh thủ được danh nghĩa tổng chỉ huy. Nhưng thời khắc vạn mũi tên bắn ra, nàng mới rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều do nằm trong tay Phụ Hoàng.

Mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia mang theo ánh mắt không cam lòng còn có sự kiêu ngạo quật cường ngã xuống vực thẳm, từ đó trước mắt nàng, hoàn toàn biến mất. Thẩm Mộ Ca hận, hận chính mình, không thể giống Diệp Phiêu Diêu xem nhẹ mọi thứ bởi vì trong lòng có quá nhiều lo lắng. Nhưng cũng chính vì mọi chuyện cứ xảy ra quá sinh động, làm tình yêu dần dần nảy sinh, thúc đẩy tới cục diện hiện giờ.

Trước đó vài ngày nàng chìm đắm trong ôn nhu che chở của Diệp Phiêu Diêu, hầu như chỉ biết một chữ tình, trở thành tiểu nữ nhân đang yêu, nhưng nàng lại sơ sẩy một điều, Diệp Phiêu Diêu cũng sẽ mệt mỏi, nàng cũng chỉ là một nữ tử.

Thẩm Mộ Ca bắt đầu học sự mềm mại, dựa vào cái người luôn luôn đối với mình ôn nhu vô hạn, nhưng đã quên hỏi nàng ấy, Phiêu Diêu, có phải nàng cũng cảm thấy mệt mỏi hay không?

"Về phía Tả Phỉ, ngươi phải cho người chú ý thật nhiều. Trước đó vài ngày, trong cung không yên ổn, có lẻ chuyện này không thể không liên quan tới hắn."

Xoa xoa trán, Thẩm Mộ Ca tự trách không nên quá chìm đắm không sự bình yên mà Diệp Phiêu Diêu dành cho nàng để rồi quên đi nguy cơ ẩn núp bốn phía.

Nếu Tả Tông Minh đầu quân làm môn hạ của Liễu thừa tướng, thân là đích tử Tả gia, tất nhiên Tả Phỉ không thể trở thành đồng minh Trưởng công chúa. Muốn nói trước đó, nàng đối với Tả Phỉ chỉ có lòng phòng bị, thì bây giờ, đành phải đứng trên phương diện đối lập. Tại trận chiến không có khói thuốc súng này, không ai chỉ dựa vào thiện tâm và nhân từ mà đạt được thắng lợi cuối cùng. Bất kể Phụ Hoàng hay Diệp Phiêu Diêu, đều từng nói với nàng, đã là chiến tranh cho dù diễn ra với hình thức nào, nhất định phải có người tử vong mới kết thúc. Vì lẽ đó một khi khai chiến, ngươi không chết thì ta vong. Đương nhiên Thẩm Mộ Ca không ngu xuẩn nuông chiều Tả Phỉ, cho kẻ địch cơ hội tập kích mình.

Bước chân Diệp Phiêu Diêu vội vã từ chỗ Trưởng công chúa rời đi, mãi đến khi về phòng mới dám đem tập tranh dấu trong tay áo lấy ra. Kỳ thực lúc nãy nàng không muốn đối xử lãnh đạm với Thẩm Mộ Ca như vậy, mà vì tập tranh đang có dấu hiệu trượt khỏi tay áo nàng. Nếu trì hoãn thời gian hoặc làm động tác gì quá lớn, không cẩn thận tập tranh sẽ rơi ra. Lúc đó Thẩm Mộ Ca truy hỏi, nàng cũng không biết nên giải thích thế nào. Quan trọng nhất là bản thân nàng còn chưa biết trong tập tranh có cái gì, nên luôn cảm thấy có chút thấp thỏm chột dạ.

Nhìn thức ăn mà Thẩm Mộ Ca cho người chuẩn bị, không nghĩ cũng biết bên trong chén dĩa đều là những món Diệp Phiêu Diêu thích. Quá tri kỷ, Diệp Phiêu Diêu cảm thấy ấm áp vô cùng. Thẩm Mộ Ca thân là Trưởng công chúa lại hữu tâm để ý nhớ kỹ khẩu vị của nàng, còn biến nó thành hành động. So với lúc trước thì đây là sự thay đổi long trời lở đất.

Hôm nay qua lại mấy nơi, Diệp Phiêu Diêu đã sớm đói bụng, sờ sờ chén dĩa, đều vẫn còn ấm, chắc chắn Thẩm Mộ Ca đã sai người thường xuyên làm nóng, đảm bảo khi nàng trở về không phải ăn cơm canh lạnh lẽo. Diệp Phiêu Diêu nhét vào miệng khối đường ngẫu lớn, vừa ăn cơm vừa coi tập tranh Thu Thiền nhét vào tay mình. Nàng ngậm thức ăn trong miệng chưa kịp nhai nhát lập tức phốc một cái phun tất cả ra ngoài, Diệp Phiêu Diêu không ngừng ho khan, nhưng vẫn không bỏ tập tranh đang nắm chặt trong tay xuống.

Một lúc sau rốt cuộc có thể thuận khí, cũng không nhớ phải tiếp tục dùng bữa, hai tay nâng tập tranh cẩn thận xem xét. Nàng sợ tia sáng không đủ, cố ý tiến lại gần cây nén, lúc này mới thấy rõ từng đường nét từng hình vẽ trong tập tranh.

Quả thật là! Diệp Phiêu Diêu không biết nên làm sao hình dung đồ vật này, dù nàng lang bạc giang hồ nhiều năm, lại giả làm tên lãng tử biên quan, trêu ghẹo không biết bao nhiêu người, nhưng khi nàng trực tiếp nhìn thấy hình ảnh như vậy vẫn không ngăn được đỏ mặt tía tai, mặt nóng giống như hỏa thiêu.

Diệp Phiêu Diêu cân nhắc một hồi, vẫn không nghĩ ra tại sao Thu Thiền lại đưa cho nàng còn nói do Vũ Yến giao phó. Nhưng Vũ Yến luôn lãnh đạm với nàng, nhiều nhất chỉ nói vài câu trấn an hoặc chi ngữ cổ vũ, làm gì có khả năng nhờ vả Thu Thiền tìm cái này cho mình? Mà Thu Thiền càng không có lý do để làm như vậy, khả năng duy nhất đây chính là ý của Thẩm Mộ Ca.

Diệp Phiêu Diêu trầm trọng vuốt cằm, nàng đang nghĩ, lẽ nào mấy lần trước mình mở ra cấm địa của Thẩm Mộ Ca, nhưng lại không cho nàng đầy đủ cảm giác nên muốn được trải nghiệm nhiều hơn? Nhưng Thẩm Mộ Ca xấu hổ nên uyển chuyển sai cung nữ bên cạnh đi làm, còn Vũ Yến thì ủy thác Thu Thiền đưa cho mình. Diệp Phiêu Diêu lập tức gật gật đầu, cảm thấy giải thích này mới hợp lý nhất, cũng rất phù hợp với tính cách Thẩm Mộ Ca.

Còn một vấn đề hình vẽ trong tập tranh là nam nữ, không thích hợp tình huống các nàng a. Diệp Phiêu Diêu lại cầm tập tranh lên nhìn kỹ hơn, sự nghi hoặc lần nữa xông lên đỉnh đầu. Nhưng khi nàng lật vài tờ nữa, mê hoặc lại được cởi ra.

Tuy thân hình là nam nữ thế nhưng tất cả mọi động tác đều giống như đặc biệt thiết kế cho nữ tử. Diệp Phiêu Diêu không biết tập tranh này không phải thứ lưu hành trong dân gian mà là đồ vật đại nội ngự dụng. Nó được chuẩn bị riêng cho các chủ tử Hoàng gia, để các nàng không còn lo lắng xa lạ khi sủng hạnh các thái giám cung nữ bên cạnh.

Từ trước tới giờ Trưởng công chúa luôn luôn tự tin đoan trang lãnh đạm, đương nhiên sẽ không có vật như vậy thế nhưng tính tình Thiên Thành công chúa hoạt bát, lại yêu thích sưu tập những thứ cổ quái, lòng hiếu kỳ rất nặng. Vì vậy Vũ Yến mới nhờ Thu Thiền, ngoại trừ chỗ Thiên Thành công chúa, thì đánh chết Vũ Yến cũng không tới chỗ chủ tử khác nhờ vả. Việc này quan hệ tới danh dự Trưởng công chúa, nếu truyền ra ngoài, ảnh hưởng không nhỏ.

Dần dần Diệp Phiêu Diêu bị nội dung tập trung thu hút, nhìn chằm chằm không chớp mắt, gặp những chỗ có góc độ không rõ sẽ lật đi lật lại nhiều lần, nghiêm túc nghiền ngẫm đọc lời chú thích bên cạnh, chỉ sợ mình bỏ qua chi tiết nhỏ nào đó. Đại thể xem hết một lượt, Diệp Phiêu Diêu bột một tiếng khép tập tranh lại, hít sâu một hơi.

Nàng suy tư hồi lâu rồi tự nhủ: "Không ngờ thế gian lại có những phương pháp và tư thế kỳ diệu như thế, xem ra tài năng mình quá kém cỏi rồi!" Dứt lời, nàng nhớ lại mấy lần thân mật với Thẩm Mộ Ca, không nhịn được tự đánh vào đầu mình mấy cái.

Không có so sánh sẽ không có tổn thương, trước đây nàng chưa từng gặp thiên địa bao la, tự cho mình hiểu biết hơn người, hôm nay được xem quyển tập tranh này liền mở rộng tầm mắt 'Thể hồ quán đỉnh' khiến nàng cảm thấy bản thân không bằng.

           

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play