“Người đích thân gặp Diệp Phiêu Diêu chỉ có Mộ Ca. Như vậy, con nói cho trẫm nghe, người trước mặt có phải Diệp Phiêu Diêu hay không?” Rốt cuộc Thẩm Thế Triết cũng đưa mắt khóa chặt trên người Thẩm Mộ Ca, tâm tình bất định nhìn nàng.

Thẩm Mộ Ca chậm rãi xoay người, nỗ lực khắc chế căng thẳng và thấp thỏm trong lòng, bởi vì nàng từng rất quen thuộc với Diệp Phiêu Diêu nên hiện tại nàng là người duy nhất ở đây có thể xác nhận. Trong đầu lời Tô công công nói vẫn không ngừng quanh quẩn, cái gì gọi là đầy rẫy vết thương? Rốt cuộc hiện giờ nàng có dáng vẻ thế nào? Thẩm Mộ Ca không thể chờ đợi muốn lập tức nhìn thấy nhưng mơ hồ có chút do dự, ngược lại thâm tâm cũng không chống cự, chỉ là không biết làm sao cùng Diệp Phiêu Diêu ‘Gặp lại’ trong tình huống này.

Nhếch môi, rốt cuộc Thẩm Mộ Ca đã được nhìn thấy gương mặt mà nhìn mong nhớ từ lâu, đầu tiên nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt khiến người say mê. Không có tấm mặt nạ Phù Sinh che chắn, hai mắt nàng càng phát ra ánh sáng đặc trưng, không hề bị vết sẹo trên mặt che lấp. Ánh mắt chậm rãi lưu chuyển, từ mắt di chuyển xuống sống mũi, rồi nhìn bao quát tất cả, vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn lại có hai vết thương đan xen, trong đó có một đường từ khóe mắt kéo dài xuống. Môi của nàng vẫn rõ rãng như ngày nào, hồng hào đẫy đà, nhưng trên chằm cũng có một vết sẹo, phong sương che kín nhìn qua có vẻ chật vật. Cũng may những vết thương này đã kết vảy, thêm vào điều trị, hiện tại màu phấn hồng đã nhô ra, vẫn chưa đến mức dữ tợn đáng sợ.

Nhưng lệ bên trong viền mắt Thẩm Mộ Ca không ngừng cuồn cuộn, nhớ lại đoạn đối thoại lần cuối giữa hai người trước khi Diệp Phiêu Diêu rơi xuống vực, mặc dù nàng đối mặt với tầng tầng tiễn thủ vây quanh nhưng mặt vẫn không biến sắc, chỉ muốn từ trong mắt mình cầu được một phần đáp án. Vậy mà mình lại không hề cho nàng chút ít hy vọng nào, tận mắt nhìn nàng bị tiễn khí bức rơi xuống vực thẳm, nhưng cho đến hiện giờ vẫn chưa bao giờ nghĩ, mặt nàng sẽ bị thương thành thế này. Coi như bây giờ huyết lệ đã khô, thì Thẩm Mộ Ca vẫn có thể từ những vết thương trên mặt Diệp Phiêu Diêu mà cảm nhận được đau đớn và cay đắng nàng phải chịu lúc đó.

Khóe miệng Diệp Phiêu Diêu khẽ động, nhìn Thẩm Mộ Ca ra sức nở nụ cười bình thường, gân xanh trên cổ hầu như đều nổi lên, hơi thở nặng nề.

Cuối cùng, hôm nay dưới tình huống không hề phòng bị, các nàng chính thức gặp lại. Nhưng sao mà trào phúng như vậy?

“Khụ… Mộ Ca, con nhìn rõ chưa? Hắn có phải Diệp Phiêu Diêu không?” Lưng Thẩm Mộ Ca hướng về Hoàng Đế, biến hóa trên mặt không bị Thẩm Thế Triết phát hiện. Nhưng Kỳ Nham lại nhìn rất rõ ràng, thấy Thẩm Mộ Ca thật lâu không lên tiếng, chỉ sợ Hoàng Đế nghi ngờ, đành mở miệng nhắc nhở.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Thẩm Mộ Ca xoay người quỳ xuống, nói: “Phụ Hoàng, người này tuyệt đối không phải Diệp Phiêu Diêu, nhi thần dám lấy tính mạng bảo đảm.”

Cho dù tâm tình mới vừa xao động nhưng ngay thời khắc này Thẩm Mộ Ca không thể không thẳng thắn dứt khoát, khí tức mạnh mẽ, không để người khác hoài nghi.

“Nếu Mộ Ca chắc chắc như thế, tất nhiên trẫm tin con. Dù sao, chỉ có con mới hiểu rõ mọi chuyện.” Thẩm Thế Triết cho Thẩm Mộ Ca nụ cười tin tưởng.

“Cả ba người đều cho rằng hắn không phải Diệp Phiêu Diêu, trẫm sẽ không tiếp tục nghi ngờ. Coi như người mật báo nói dối. Nếu hiểu lầm đã sáng tỏ thì lưu lại cùng nhau dùng bữa đi. Trẫm cũng đói bụng, các ngươi bồi trẫm ăn thật ngon một trận.” Thẩm Thế Triết giơ tay, ra hiệu cho Tô công công đỡ hắn rời đi trước.

Thẩm Mộ Ca và Kỷ Nham quỳ đưa Hoàng Đế rời khỏi, mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, mới dám thở mạnh một hơi. Quốc cữu gia đầy hứng thú liếc nhìn Thẩm Mộ Ca, rồi quay đầu nhìn Phù Sinh, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người mấy lần, khiến Thẩm Mộ Ca không được tự nhiên.

“Vừa rồi đa tạ cữu cữu giải vây.” Thẩm Mộ Ca lên tiếng cám ơn, dù sao hôm nay không có cữu cữu và Tô công công âm thầm giúp đỡ, nàng và Diệp Phiêu Diêu không cách nào an toàn thoát thân.

“Không cần cám ơn ta, có một số việc, tự nhiên ta có đạo lý của mình. Nhớ kỹ, hôm nay con thiếu ta món nợ ân tình, sau nay không được phép không thừa nhận.” Kỷ Nham không đánh Thái Cực, nếu nơi này không có người ngoài, thì nói trắng ra. Đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại nghĩ tới một chuyện, hướng về Phù Sinh cười yếu ớt nói: “Còn có ngươi, ngươi cũng nợ ta một món nợ ân tình.”

“Thảo dân khấu tạ Quốc cữu giúp đỡ, tuyệt đối không bao giờ dám quên.” Lần thứ hai Phù Sinh dập đầu sâu sắc, nàng cũng không nhớ hôm nay bản thân phải dập đầu mấy lần.

Phỏng chừng từ lần viếng mộ mẫu thân nàng đã không dập đầu với ai. Nhưng như lời Thiên Thành đã nói, ở đây là Hoàng cung, có quá nhiều chuyện khiến bản thân thân bất do kỷ. Nếu như dập đầu một cái có thể giải quyết vấn đề, thì không cần liều mạng dùng võ lực làm gì.

Mãi tới khi Quốc cữu gia cũng khuất bóng, Thẩm Mộ Ca mới bước nhanh đến trước mặt Diệp Phiêu Diêu, cúi người đỡ nàng đứng lên. Quỳ quá lâu chân hơi tê tê, cộng thêm tâm tình bị kích động lên xuống không ngừng, Diệp Phiêu Diêu có chút mệt mỏi. Thấy Thẩm Mộ Ca chủ động qua dìu mình, cũng không từ chối liền cười hì hì. Đợi bản thân đứng vững, lúc này mới giả vờ giả vịt hướng Thẩm Mộ Ca chắp tay nói: “Đa tạ Trưởng công chúa nâng đỡ, ngày khác tại hạ nhất định trả lại gấp đôi.”

“Lúc nào rồi, còn dám hồ đồ. Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, nàng muốn hù chết ta sao?” Thẩm Mộ Ca giận dữ trừng nàng nhưng chưa tới nửa khắc, lập tức bật cười.

Không nhịn được muốn giơ tay phủ lên gương mặt chân thật trước mắt, coi như không còn bóng loáng thanh tú nhưng càng làm Thẩm Mộ Ca động lòng. Nàng yêu chính là khuôn mặt này, yêu khuôn mặt này mang cho nàng vui sướng đau buồn, yêu khuôn mặt đã từng cho nàng vô số biểu tình khó quên, từng chút từng chút lắp đầy trái tim nàng.

“Công Chúa, ở đây không thích hợp.” Diệp Phiêu Diêu bị Thẩm Mộ Ca ôn nhu nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy yêu thương sủng nịnh, trong lúc nhất thời cũng thiếu chút nữa vong tình, gần như muốn ôm nàng vào ngực. May mắn chút ít lý trí còn sót lại thành công làm nàng tỉnh táo kịp thời.

“Vậy nàng trở về trước, chỗ nào cũng không được đi. Chờ ta trở lại.” Thẩm Mộ Ca trầm ngâm nói, nàng còn phải bồi Phụ Hoàng dùng bữa, để Diệp Phiêu Diêu một mình ở lại chỗ này tuyệt đối không thỏa đáng.

Thẩm Mộ Ca dẫn Diệp Phiêu Diêu ra ngoài, Mẫn nhi nhìn thấy Trưởng công chúa, vội vã tiến lên nghênh tiếp. Đợi đến gần mới thấy Phù Sinh ở phía sau nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ, đâu phải Phù Sinh công công a! Quả thực cùng với Phù Sinh trắng nõn là hai người khác nhau, hoang mang không biết đây là ai.

“Mẫn nhi, ngươi tới, bổn cung có lời muốn nói với ngươi.” Thẩm Mộ Ca ngoắc ngoắc khóe miệng, dùng ánh mắt ra hiệu hai tên nô tài bên cạnh lui xuống, chỉ còn lại Mẫn nhi.
   
“Ngươi dẫn Phù Sinh trở về tẩm cung, trực tiếp đi tìm Vũ Yến. Không có lệnh của bổn cung, không cho bất luận người nào tiếp cận nàng, hiểu chưa? Chuyện còn lại không cần nói nhiều, ai hỏi cũng không được hé miệng.”

“Mẫn nhi tuân chỉ.” Mẫn nhi giương mắt nhìn trộm Phù Sinh trong lời Trưởng công chúa nói, coi như có hàng trăm nghi vấn nàng cũng không dám hỏi thêm nửa chữ.

“Công Chúa, vẫn nên để Phù Sinh đeo khăn che mặt thì hơn. Từ đây trở về phải mất một đoạn đường, nếu gặp người khác, sợ tăng thêm phiền phức.” Mẫn nhi móc bên hông ra cái khăn, diện tích rất lớn, chỉ là đặt trên người lâu, ám phải mùi vị trên người nàng.

Thẩm Mộ Ca khẽ cau mày, nhưng cảm giác lời Mẫn nhi cũng có đạo lý. Hiện tại Diệp Phiêu Diêu còn mặc trang phục thái giám nhưng căn bản khuôn mặt này không phù hợp thân phận. Tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Cúi đầu liếc nhìn khăn trong tay Mẫn nhi, không có đưa tay tiếp nhận.

Nàng xoay người, tự mình lấy cái khăn trong người đưa cho Diệp Phiêu Diêu, ôn nhu nói: “Nàng đeo cái này đi, lúc trở về bước chân phải nhanh nhanh một chút. Bổn cung sẽ trở lại sớm.”

Diệp Phiêu Diêu lĩnh hội, nhận khăn tay Thẩm Mộ Ca đưa, ở trước mặt nàng, nhẹ nhàng vung lên, che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cặp mắt động lòng người. Diệp Phiêu Diêu thừa dịp rời đi, nháy mắt với Thẩm Mộ Ca một cái. Đợi nàng đi xa, Thẩm Mộ Ca mới xoay người lại, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tiêu tan.

Bên tai còn quanh quẩn câu nói của Diệp Phiêu Diêu: “Khăn tay thơm quá!”

Trận gió thổi tới, rốt cuộc cũng đánh tan tâm tư tê dại của Thẩm Mộ Ca, nàng thở dài. Lại quay qua nhìn Diệp Phiêu Diêu bình an rời khỏi, nàng mới dám hồi tưởng lại quá trình nguy hiểm vừa rồi. Rõ ràng đã biết có người giúp đỡ trong bóng tối nhưng mỗi một quá trình vẫn không khống chế được lo lắng, chỉ sợ có sự cố xảy ra. Bởi vì Diệp Phiêu Diêu quá quan trọng với nàng, quan trọng đến mức không thể mất đi, cũng bởi vì tâm tư Phụ Hoàng quá kín đáo nên làm lòng nàng sản sinh sợ hãi.

Bữa tối, khẩu vị Thẩm Thế Triết không tệ nhưng tinh lực có hạn. Mới thưởng thức nửa chén rượu đã thấy mệt mỏi. Tô công công ở bên ngoài chuẩn bị vừa tiến vào nhìn thấy nét mặt Hoàng Đế không tốt lắm, lập tức nhỏ giọng dò hỏi: “Vạn tuế gia muốn đi nghỉ ngơi không?”

“Ừm, trẫm hơi mệt.” Thẩm Thế Triết nghe tiếng liền mở mắt đang khép hờ, trả lời.

“Trẫm về nghỉ ngơi trước, các ngươi ăn nhiều chút rồi hãy đi.” Dứt lời, Hoàng Đế liền đứng dậy rời khỏi.

Thẩm Mộ Ca luôn mất tập trung, hận không thể mọc cánh lập tức bay về cùng Diệp Phiêu Diêu nói nhiều thêm mấy câu. Nhưng giương mắt nhìn cữu cữu thấy hắn vẫn đang bận ăn uống ngon lành, thỉnh thoảng còn bưng chung rượu lên uống, nên nàng không tiện lên tiếng cáo lui.

“Mộ Ca, sao con không ăn? Cữu cữu thấy con nãy giờ vẫn chưa động đũa, đây, ăn khối thịt.”

“Đa tạ cữu cữu, Mộ Ca không thấy đói.”

Nghe nói như thế, Kỳ Nham lại giơ ly rượu ngửa đầu uống cạn ngụm cuối cùng, rồi để xuống, cũng coi như tạm thời ăn no. Ý tứ sâu xa nhìn Thẩm Mộ Ca, cuối cùng không lên tiếng.

“Được thôi, hôm nay liền chấm dứt ở đây. Phỏng chừng con cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Chờ Thẩm Mộ Ca trở lại tẩm cung của mình, Mẫn nhi đã sắp xếp cho Phù Sinh ổn thỏa, bây giờ do Vũ Yến bồi tiếp, còn những người khác không được tới gần. Thẩm Mộ Ca hài lòng gật gật đầu, lệnh cho nàng lui xuống lĩnh thưởng. Tự mình nhấc làn váy trực tiếp đi tới phòng Phù Sinh.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, làm hai người đang ngồi đối diện ở bên trong sợ hết hồn. Vũ Yến bật người đứng lên, đề phòng hỏi: “Ai vậy?”

“Là bổn cung. Vũ Yến, mở cửa nhanh!”

“Trưởng công chúa về rồi!” Vũ Yến lầu bầu, chờ nàng phản ứng chuẩn bị ra mở cửa thì có một bóng người nhanh như chớp lướt qua người nàng.

Vũ Yến thức thời lui ra khỏi phòng, làm đúng bổn phận đứng cách xa chừng mười mét canh giữ, không cần đoán cũng biết, chắc chắn Công Chúa có nhiều lời muốn nói với Phù Sinh. Đừng nói Trưởng công chúa, ngay cả nàng, khi nãy nhìn thấy Phù Sinh, cũng tràn ngập nghi vấn, một bụng câu hỏi.

Ai biết miệng Phù Sinh quá kín, cứ ngồi đó sững sờ, cái gì cũng không chịu nói, vì lẽ đó nàng và hắn cứ mắt to trừng mắt nhỏ không ai lên tiếng. Chỉ là Phù Sinh của hiện tại, e khó nhận được sủng ái của Trưởng công chúa, dù sao ai lại không thích một túi da đẹp đẽ chứ? Vũ Yến thay Phù Sinh lo lắng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play