Xe ngựa chạy như bay trên con đường nhỏ, xóc nảy liên tục, nhưng Lục Ngự Phong là người bị truy nã nên Lục Thành Nhan không dám đi đường chính. Đã vậy thời tiết lại không tốt, khi trời gần tối, mưa lớn bắt đầu đổ ập xuống. Nóc xe hư hỏng vẫn chưa được tu sửa, nước mưa trực tiếp giội lên người Lục Ngự Phong, dáng vẻ càng chật vật hơn.

“Cha, người thấy thế nào? Có muốn dừng lại nghỉ một chút không?” Lục Thành Nhan kéo dây cương, liên tục quay đầu nhìn tình huống phía sau.

Lục Ngự Phong cố gắng xê dịch thân thể dựa vào thùng xe, chỉ là vết máu bị nước mưa thẩm thấu lan khắp quần áo, nhìn thật đáng sợ. Hắn thở hổn hển, dùng toàn lực hô: “Đừng có ngừng! Ta không có chuyện gì, con cứ việc đánh xe là được!” Nói xong, hắn nặng nề ho mấy tiếng, lòng bàn tay nhiễm vết máu đỏ tươi. Giương mắt nhìn Lục Thành Nhan trước mặt, yên lặng lau đi.

Rốt cuộc một đường chạy tới thung lũng, mưa cũng tạnh, Lục Thành Nhan dừng lại, đốt lửa muốn thay phụ thân hông khô quần áo. Khi nàng tới gần Lục Ngự Phong, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi, nàng cau mày, mắt trầm xuống, thả nhẹ động tác tay.

“Thành Nhan, con không cần vội, nghe cha nói. Đây là lệnh bài chưởng môn Lục gia trang, bây giờ ta chính thức truyền cho con. Kể từ hôm nay, con là Trang chủ Lục gia trang.” Lục Ngự Phong lấy khối ngọc bài bên hông ra, mặt trên được khắc chữ ‘Lục’.

Lục Thành Nhan hoảng loạn nhìn phụ thân, nàng biết điều này có ý vị gì. Khi còn nhỏ nàng đã được định là người thừa kế, vì lẽ đó tiếp quản Lục gia trang chỉ là chuyện sớm hay muộn, trong lòng nàng hiểu rõ nên cũng không lo lắng quá nhiều. Nhưng hiện giờ, nàng khiếp sợ nhìn dáng vẻ phụ thân chật vật giao lệnh bài chưởng môn cho mình, chẳng lẽ phụ thân dự cảm mình không còn sống lâu nữa?

Khóc lóc đẩy lệnh bài trở lại, Lục Thành Nhan nắm chặt tay Lục Ngự Phong, nhét nó ngược lại lòng bàn tay phụ thân. Mặc dù nàng vẫn sợ Lục Ngự Phong, hơn nữa không đủ thân cận, nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là cha ruột của mình, người nuôi mình mười tám năm.

“Thành Nhan, không được. Lần này con phải nghe lời cha, không được hồ đồ biết không?” Lục Ngự Phong vô lực cười nói, lần thứ hai đưa lệnh bài cho Lục Thành Nhan.

“Cha, không được! Con đưa cha về Giang Nam, chẳng bao lâu vết thương sẽ tốt hơn, cha vẫn quản Lục gia trang, con… Con làm không được!” Lục Thanh Nhan khóc nên nói năng lộn xộn hơn, tiếng nghẹn ngào vang vọng.

“Hài tử ngốc, cha bị thương thế nào sao bản thân không biết được. Nếu không phải vì muốn tận tay truyền lệnh bài cho con, ta cũng không đuổi theo con. Cố chống đến hiện tại là vì thời khắc này. Con nhất định phải bảo vệ Lục gia trang, không thể để tổ nghiệp Lục gia bị hủy hoại trong một ngày, nghe thấy không?” Lục Ngự Phong hoàn thành xong đoạn đối thoại cũng là lúc cực hạn, hắn ho liên tục, máu chảy theo khóe miệng chảy ra.

“Con biết rồi. Để con cầm máu cho cha.” Trong mắt Lục Thành Nhan đều là hoảng loạn, vội vàng nhận lệnh bài nhét vào bên hông, đúng lúc va vào lệnh bài Thiên Thành công chúa đưa nàng để xuất cung.

“Đó là cái gì? Lấy ra cha xem một chút.” Mắt Lục Ngự Phong rất tinh tường, nhận ra lệnh bài Hoàng gia.

Lục Thành Nhan ngoan ngoãn lấy ra, kỳ thực lúc đầu nàng cũng không biết vật này tồn tại. Thu Thiền đưa nàng xuất cung, trước khi chia tay dặn dò vài câu, cuối cùng nói: “Nếu nửa đường có người làm khó, cứ sờ bên hông, khi đó tất có thượng sách.”

Khởi điểm Lục Thành Nhan còn tưởng Thu Thiền trêu ghẹo nên không để trong lòng. Nhưng thật sự gặp người gây khó dễ, theo bản năng sờ soạn, quả nhiên tìm được khối lệnh bài tinh xảo. Nàng còn chưa kịp mở miệng, người chặn đường lập tức cấp tốc biến mất.

“Đây là đồ của Hoàng gia, làm sao con có?” Lục Ngự Phong chăm chú nhìn chốc lát, đem quân lệnh trả lại Lục Thành Nhan.

“Là Thiên Thành công chúa cho. Bởi vì chúng con có chút giao tình, nàng biết con muốn rời khỏi kinh thành nên tặng lễ.” Lục Thành Nhan thuận miệng biện đại một lý do, nhưng trong lòng cay đắng vạn phần, cái này xem như tín vật tuyệt giao.

Lục Ngự Phong không thể sống qua đêm đó, sau khi giao phó chuyện Lục gia trang thì tắt thở. Lục Thành Nhan cứ nghĩ bản thân sẽ gào khóc nhưng ngược lại bình tĩnh lạ kỳ. Nàng còn chưa kịp hiểu rõ ngọn nguồn thì phụ thân qua đời, bây giờ trên người lại nhiều thêm một phần gánh nặng. Không có thời gian bi thương, Lục Thành Nhan muốn chạy về Giang Nam, an táng phụ thân thật tốt, sau đó chấn chỉnh Lục gia trang. Nàng đã chứng kiến Lục gia trang huy hoàng, tuyệt đối không để Lục gia trang rơi vào tay giặc, mặc người chà đạp.

Đặt thi thể Lục Ngự Phong nằm xuống, cẩn thận che chắn, Lục Thành Nhan đánh xe ngựa chạy băng băng trên con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết. Một đường phong trần, mặc kệ cơ hàn luân phiên, nàng giống như lớn hơn chỉ trong một đêm, cũng không rơi thêm giọt nước mắt nào, tất cả đau đớn đều bị nàng phủ bụi ở đáy lòng. Gió không ngừng thổi vào mặt, da thịt trắng mịn lưu lại tầng tầng đỏ ửng, hình ảnh người cha nghiêm khắc dạy dỗ phản chiếu trong đầu. Mặc dù nàng rất thích lười biếng lại hay quấy rối nhưng cha chưa bao giờ thật sự nhẫn tâm trách phạt, vì bí mật kia nên nàng luôn tìm cách trách xa cha, bây giờ người yên tĩnh an lành nằm phía sau chờ nàng đem về nhà.

Hoàng đế cho người dẫn Thẩm Mộ Ca đến tẩm cung, vừa bước vào nàng liền nhìn thấy Phụ Hoàng, đã vậy còn nhìn thấy Diệp lão nhị chưa bao giờ gặp gỡ. Nàng không biết Phi Diệp sơn trang bị người này bán cho triều đình, đợi Thẩm Thế Triết xa xôi nói xong, thì lửa giận trong lòng đủ đem Diệp lão nhị đốt thành tro bụi.

“Làm sao? Mộ Ca, có phải con chưa bao giờ tính toán đến điểm này? Ha ha đừng nói là con, ngay cả Diệp Phiêu Diêu chứng kiến cảnh, nét mặt đồi bại không chịu nỗi.” Thẩm Thế Triết xử lý được Phi Diệp sơn trang, cái gai trong lòng nhiều năm nên tâm tình thật tốt.

Thẩm Mộ Ca lạnh lùng nhìn Phụ Hoàng đắc ý, đáy lòng tự nhiên sinh ra một luồng căm ghét. Sự tôn kính và yêu thương trước đó dần dần bị tiêu diệt, bây giờ hành động của Phụ Hoàng hoàn toàn không phải là việc mà một bị Quân Vương nên làm, ngược lại giống chú hề nhiều hơn.

Thấy thái độ của Thẩm Mộ Ca, mặt Thẩm Thế Triết trầm xuống, hừ lạnh, nói: “Hôm nay triệu ngươi đến, không phải muốn ôn lại tình thân. Mà trẫm nể tình Mẫu Hậu ngươi, cho ngươi cơ hội cuối cùng.”

Thẩm Thế Triết lãnh khốc nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộ Ca, trong mắt không hề có nửa phần tình phụ tử, trái ngược với người nằm trên giường bệnh thỉnh cầu nàng đáp ứng hòa thân. Thẩm Mộ Ca thừa nhận nàng mềm lòng nhẹ da khi chứng kiến Phụ Hoàng vì quốc sự mà ngày càng suy yếu, nhưng cuối cùng nàng cũng có thể nhận ra Đế Vương có bao nhiêu tuyệt tình. Từ khi Hoàng trưởng huynh chết nàng đã xác định trong lòng Thẩm Thế Triết chỉ có Hoàng vị, trong mắt người này tất cả mọi người chỉ là con cờ mà thôi.

“Mộ Ca cảm tạ thánh ân Hoàng Thượng. Không biết cái gọi cơ hội cuối cùng là gì?” Thẩm Mộ Ca không gọi Thẩm Thế Triết là Phụ Hoàng, bởi vì từ nay về sau người này chỉ là Hoàng Thượng, không còn là phụ thân nàng.

“Chính là hắn.” Thẩm Thế Triết chỉ chỉ Diệp lão nhị bên cạnh.

“Hắn là nhị thúc của Diệp Phiêu Diêu, cũng là gia chủ Phi Diệp sơn trang. Trẫm có thể miễn tội chết cho Diệp Phiêu Diêu, thậm chí còn đem Phi Diệp sơn trang trả lại. Miễn là ngươi chịu từ bỏ, đồng ý thỏa hiệp.”

Thẩm Mộ Ca hừ lạnh một tiếng, không nhúc nhích chút nào. Ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Thế Triết, nói: “Mệnh của Diệp Phiêu Diêu không phải của ta, tất nhiên ta không đủ tư cách quyết định nàng sống hay chết. Hơn nữa ta tin tưởng nàng có đủ năng lực đoạt lại Phi Diệp sơn trang. Nhưng ta muốn nhắc nhở Hoàng Thượng, nếu Diệp lão nhị có thể bán đứng huynh đệ kết nghĩa mấy chục năm, có thể bán đứng sơn trang, thì mấy ngày nữa, hắn cũng có thể đối với Hoàng Thượng như vậy.”

Mặt Thẩm Thế Triết lập tức lạnh xuống, vốn dĩ hai mắt ẩn hàm chờ mong cũng đổi thành hàn quang sắc bén. Xác thực hắn âm thầm suy nghĩ lời Thẩm Mộ Ca, lại lơ đãng nhìn theo hướng của Diệp lão nhị.

Diệp lão nhị lập tức đứng dậy quỳ xuống biểu thị trung thành.

Thẩm Mộ Ca hiểu Thẩm Thế Triết, biết hắn có lòng nghi ngờ rất nặng, bất kể là ai, lập chiến công hiểm hách thế nào đều không được hắn tín nhiệm hoàn toàn. Cho nên nàng cố ý nói như vậy, muốn bốc lên sự nghi kỵ trong lòng hắn. Từ trong miệng Thẩm Thế Triết, Thẩm Mộ Ca biết đến Phi Diệp sơn trang giống như mầm họa của triều đình, chỉ là một đám sơn phỉ ô hợp. Coi như nàng tiếp xúc Diệp Phiêu Diêu, cũng luôn cảm thấy ngoại trừ Diệp Phiêu Diêu thì những người khác đều là giặc. Nhưng khi nàng biết Diệp Tứ Tiêu, gặp Quý Vị Nhiên, mới thay đổi cách nhìn về Phi Diệp sơn trang.

Diệp lão nhị cũng không phải kẻ tầm thường, hành tẩu giang hồ nhiều năm, bình sinh mơ ước lớn nhất chính là hiệu lệnh võ lâm, trở thành bá chủ giang hồ. Nhưng hắn quá tự đắc, bị kẻ thù truy sát, may mắn được Diệp Thành Nhất cứu giúp còn kết làm huynh đệ khách họ. Nhưng Diệp Thành Nhất không đồng ý cho mượn thế lực ngày càng lớn mạnh của Phi Diệp sơn trang, điều này khiến hắn nóng lòng không thôi, đã vậy những huynh đệ kết nghĩa khác cũng tán thành quyết định của Đại ca, chỉ có mình hắn không cam lòng.

Hoàng Thượng luôn luôn muốn thu phục Phi Diệp sơn trang, bây giờ hắn hai tay dâng lên nhưng lại bị Thẩm Thế Triết nghi kỵ. Diệp lão nhị cực kỳ không vui, giương mắt phòng bị nhìn Hoàng Thượng, một khi người này dám hạ lệnh bắt giữ, hắn sẽ xông lên kẹp yết hầu, bất quá thì đồng quy vu tận.

“Người đến!” Đột nhiên Thẩm Thế Triết mở miệng gọi lớn.

Diệp lão nhị phi thân nhào tới bên cạnh Thẩm Thế Triết. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên khi Hoàng Thượng lên tiếng liền cấp tốc đoạt tiên cơ. Nhưng Tả Phỉ từ chỗ tối vọt ra, cả người chắn trước mặt Hoàng Thượng, đỡ một chưởng của Diệp lão nhị.

“Hảo công phu! Nhưng đáng tiếc hôm nay là ngày chết của ngươi.” Diệp lão nhị lui về sau hai bước, than thở nhìn Tả Phỉ.

“Cuồng đồ lớn mật dám ám sát Hoàng Thượng, hôm nay ngươi không chết, Thiên Lý Bất Dung!” Ánh mắt Tả Phỉ sắc bén, sử dụng kinh công nhảy tới.

Hai người đánh nhau kịch liệt, nhưng chung quy công lực Tả Phỉ vẫn kém một chút, kéo dài chỉ là cố gắng miễn cưỡng. Thẩm Thế Triết kinh hãi biến sắc, bận bịu ra lệnh cho Tô công công ra ngoài điều đồng Cấm Vệ Quân vào hộ giá. Nhưng Tô Trí Hòa lại giống như không nghe thấy, vẫn đứng đó không nhúc nhích, chuyên tâm xem Tả Phỉ đấu với Diệp lão nhị.

Sắc mặt Thẩm Thế Triết trắng bệch, hoảng loạn nhìn bốn phía, thấy Tả Phỉ cố sức chống đỡ Diệp lão nhị tiến công, còn Thẩm Mộ Ca thì lui qua một bên, cười lạnh nhìn mình. Sao hắn không biết hoàn cảnh hiện giờ, không phải Cấm Vệ Quân biến mất mà không còn nghe lệnh hắn nữa. Lẽ nào, Trấn Quốc Công cũng phản bội?

Chuyện Thẩm Thế Triết sợ nhất cuối cùng cũng phát sinh, nhưng hắn không muốn từ bỏ chút hy vọng cuối cùng, mong bản thân đoán sai. Trước mắt chờ đợi Tả Phỉ bắt được Diệp lão nhị, những chuyện khác sau này sẽ tính toán kỹ càng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play