Editor: Tĩnh

Nhà trưởng thôn.

“Cha a! Đuổi Trùng Tán mà Lâm thiếu bán rất có hiệu đấy, đám châu chấu hình như rất chán ghét Đuổi Trùng Tán, rải thuốc bột ở xung quanh kho thóc nhờ đó mà kho thóc tổn thất giảm đi không ít.” Nhi tử trưởng thôn mang vẻ sùng kính nói.

Trưởng thôn gật đầu, ta đã nói mà: “Lâm thiếu là Dược Tề Sư, đồ làm ra tự nhiên cũng sẽ bất phàm.”

Trưởng thôn đối với Lâm Sơ Văn vẫn rất tín nhiệm, lần này người mua thuốc phấn đầu tiên chính là trưởng thôn.

Vì làm gương tốt, trưởng thôn đã mua không ít thuốc bột, rồi cẩn thận mà rải cung quanh nhà mình rồi cả kho thóc cùng với cả ruộng của nhà mình, vốn dĩ tuy trưởng thôn rải thuốc bột khắp nơi nhưng cũng nghĩ là sẽ không có bao nhiêu công hiệu nhưng sự thật thì nó nằm ngoài dự đoán của ông.

Trưởng thôn ngó nhìn nhi tử mình một cái, nói: “Ngươi trước đó còn chê ta mua quá nhiều, lãng phí tiền đâu hiện tại thì thế nào?”

Nhi tử trưởng thôn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Con đây không phải không đang khen cha là người kiến thức sao.”

Nhi tử trưởng thôn lại nói sang chuyện khác nói: “Cha a! Đinh thợ rèn lần này thảm.”

Thôn trưởng khẽ hừ một tiếng, nói: “Ai bảo hắn là tên bảo thủ.”

Nhà Đinh thợ rèn ở trong thôn cũng là nhà phú hộ, có không ít ruộng tốt. Lúc còn trẻ Đinh thợ rèn, từng cùng trưởng thôn tranh đoạt quá chức thôn trưởng, đáng tiếc lại thất bại bởi vì ân oán năm xưa nên Đinh thợ rèn mấy năm nay vẫn luôn xem trưởng thôn không vừa mắt, lời mà trưởng thôn ra, hắn vẫn luôn trong tối ngoài sáng phản đối.

Lần này trưởng thôn ở trong thôn tuyên truyền về sự nguy hại của nạn châu chấu Đinh thợ rèn còn không ít nói trưởng thôn chuyện bé xé ra to, để dọa thiên hạ.

Lúc Lâm Sơ Văn bán thuốc bột Đinh thợ rèn cũng khịt mũi coi thường, cảm thấy Lâm Sơ Văn chính là lợi dụng thôn dân không hiểu biết mà lừa tiền họ, mà trưởng thôn chất đã nhận lợi lộc gì từ chuyện này nên mới giúp Lâm Sơ Văn phao tin.

Đinh gia ở trong thôn cũng thế lực không nhỏ, vừa nghe Đinh thợ rèn nói như vậy liền có không ít người phụ họa theo.

Nhi tử trưởng thôn lắc đầu, nói: “Nhà bọn họ lần này tổn thất không nhỏ a!”

Đinh thợ rèn căn bản là không tin nạn châu chấu sẽ đến, kho thóc cũng không phong bế hoàn toàn bị châu chấu lẻn vào ăn không ít.

Nhi tử trưởng thôn trước đó có đi ngang qua nhà Đinh thợ rèn nhìn thấy hắn đang ngồi ở ngoài ruộng mà ngây ngốc ở đó, tuy rằng cảm thấy đối phương bị vậy là xứng đáng, lại cũng có chút đồng tình.

“Ai bảo hắn ngu ngày thường hắn phản đối ta thì ta đã không tính toán với hắn nhưng tới lúc ta thông báo về nạn châu chấu cho thôn dân thì hắn lại nói này nói kia còn sách động thôn dân không nên tin những gì ta nói hại mình chưa đã giờ còn hại luôn cả những thôn dân khác trong thôn.” Thôn trưởng lắc đầu, giọng điệu có chút tức giận nói.

“Mới nói, vẫn là cha người thật tinh mắt.”

Thôn trưởng cười khổ một chút, nói: “Ta nời nào mà tinh mắt a! Là Sở nói cho ta biết.”

Trưởng thôn âm thầm cảm thấy may mắn khi tin lời Sở Diệp nói, nếu không lần này sau khi nạn châu chấu qua đi, ngày tháng sau này của cả nhà lão cũng không lo nỗi.

Nạn châu chấu qua đi, trên đất nơi nơi đều là thi thể của châu chấu trong đất còn tiềm tàng không ít trứng châu chấu, mà gà trong thôn cũng không hết đám châu chấu đó, nên chỉ có thể đem châu chấu tập trung lai một chổ rồi đốt.

“ Đi tìm vài người, đem toàn bộ luong thực của Sở mua lại đi.” Trưởng thôn nói.

Nhi tử trưởng thôn có chút do dự nói: “Còn giá cả thì sao cha!”

Trưởng thôn nhàn nhạt nói: “Giá gốc.”

Nét mặt của nhi tử trưởng thôn tràn đầy khiếp sợ nói: “Này…… Sở thiếu có thể đồng ý sao a!”

“Đây là lời mà Sở thiếu chính miệng nói ra.”

Nhi tử trưởng thôn trưởng nhịn không được mà nói: “Sở thiếu thật là người tốt.”

Trưởng thôn cũng nhịn không được mag cảm thán nói: “Lần này thôn chúng ta thiếu Sở thiếu một đại nhân tình!”

Nạn châu chấu qua đi, ở bên ngoài giá lương giới đều điên cuồng tăng lên, theo tin tức từ trấn truyền tới giá linh lương bây giờ đã tăng gấp hai ba lần rồi, nhưng sợ là sẽ còn tăng nữa cho mà xem. Nếu Sở Diệp mà đem linh lương lên trấn bán nói không chừng sẽ kiếm lời gấp ba bốn lần cũng không chừng.

Nạn châu chấu qua đi, cuộc sống của thôn dân cũng dần dần khôi phục như trước kia.

Mấy thôn dân đang đi thu gom trứng trùng.

“Nghe nói gì chưa? Liễu Thôn linh cốc của thôn họ đã bị ăn mất hơn bảy phần, mấy cây liễu cũng bị gặm thành người hói đầu.”

“Mà đám châu chấu này thật sự quá lợi hại, nạn châu chấu lần này thật là trăm năm khó gặp một lần.”

"Mà thuốc bột của Lâm thiếu dùng thật tốt, sớm biết tốt như vậy ta đã mua nhiều một chút.”

“Ta đã sớm bảo ngươi mua nhiều một chút ngươi lại cố tình nói nó mắt.”

“Ta làm sao mà biết nạn châu chấu thật sự sẽ đến, còn đến quy mô lớn như thế, thì tại ta nghe Đinh thợ rèn nói, sẽ không có nạn châu chấu sao?”

“Đinh thợ rèn đúng là càng già càng hồ đồ, lời nói của ông ta làm sau có thể tin a! Sớm bảo ông ta đem mấy mẫu linh lương thu hoạch đi, ông ta lại không chịu, còn nói gì mà cảm thấy còn chưa đến lúc, kết quả nạn châu chấu tới không kịp thu hoạch, thế là hơn phân nửa đều vào bụng châu chấu, thật đáng tiếc, ta nhìn thấy đám linh lương nhà Đinh thợ rèn lớn lên còn khá tốt vậy mà giờ đây chẳng còn gì.”

“Sự tình bây giờ cũng đã ổn định, ta định sẽ rời đi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Cũng đã đến lúc nên rời đi.”

Long Nhai Thôn rốt cuộc cũng chỉ là cái tiểu địa phương, có rất nhiều thứ như linh dược, Hồn Tinh hay nhiều thứ khác ở đây đều không mua được.

Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân đều đã tiến lên cấp 7,nên nếu còn ở đây thì không thể nào vươn cao bay xa được.

Mà sau nạn châu chấu này người Lâm gia cũng sẽ nghe được tiếng gió gì đó về hắn và Sở Diệp nên tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt tránh bọn họ lạy chạy tới đây tìm hắn.

Lâm Sơ Văn biết bản thân có bí mật, mà Sở Diệp trên người bí mật càng nhiều hơn cả hắn. Nếu để người ngoài thấy dược manh mối gì đó thì hắn và Sở Diệp sẽ gặp họa sát thân, mà hắn một chút cũng không muốn quay về Lâm gia.

“Chúng ta nên ra đi lặng lẽ thôi.” Sở Diệp nói. Trưởng thôn mấy ngày nay gặp hắn ở đâu cũng nói cảm tạ nếu hắn để trưởng thôn biết hắn sẽ rời đi chất chắn sẽ hàng dài đưa tiển, hắn không muốn phiền phức như thế.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được.”

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không cùng người trong thôn bái biệt, mà lặng lẽ mang theo ong đàn rời đi.

Người trong thôn vội vàng thu thập đám châu chấu còn lại và giải quyết những rất rối mà chúng đem tới. Nên khi phát hiện Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đã không còn trong thôn, mà cũng không biết bọn họ đã đi đâu.

“Trưởng thôn, Diệp thiếu cùng Lâm thiếu chất là đi rồi, ta nhìn thấy Ngân Sí Ong đã thiếu đi rất nhiều.” Sở Diệp lần này mang theo không ít Ngân Sí Ong rời đi nhưng vẫn để lại trên núi để lại một đám.

“Diệp thiếu cùng Lâm thiếu đều là người làm việc lớn, cái thôn nhỏ của chúng ta, lưu không được bọn họ!” Trưởng thôn lắc đầu nói.

“Lần này thật là ít nhiều cũng nhờ có Diệp thiếu cùng Lâm thiếu, nếu không lần này chỉ sợ cái gì cũng không còn rồi.”

Do nạn châu chấu mà lương thực dự trữ của thôn dân đã mất đi ba phần nên đã làm bọn họ rầu lo không ít, mà thôn của họ còn may mắn hơn các thôn khác nghe đâu thôn xóm quanh đây lương thực dự trữ giảm xuống tới bảy phần. Mà trước đó còn đem linh lương đi bán hết một mớ.

Trưởng thôn có chút may mắn nói: “Lần này ít nhiều là nhờ Diệp thiếu.” Không có Diệp thiếu, năm nay sợ là trong thôn sẽ đói chết không ít người.

“Ngân Sí Ong của Diệp thiếu lại lợi hại như vậy, thật là không thể tưởng tượng.”

Trong ấn tượng của thôn dân Ngân Sí Ong chỉ có thể nhưỡng mật mà thôi, nhưng không ngờ sức chiến đấu lại mạnh như thế, nạn châu chấu lần này bọn họ cũng đã chứng kiến đám Ngân Sí Ong dùng cánh của chúng mà cắt đôi châu chấu đã khiến cho thôn dân mở rộng tầm mắt.

Trưởng thôn cau mày, nói: “Diệp thiếu khế ước chỉ sợ không phải là Ngân Sí Ong bình thường.”

Ngân Sí Ong bình thường, sẽ không có khả năng hiệu lệnh đàn ong tác chiến, trước đó trong lúc chiến đấu với châu chấu, lão nhìn thấy con Ngân Sí Ong của Sở Diệp chiến đấu liền đã nghi ngờ Sở Diệp khế ước có khả năng là con Ngân Sí Ong vương.

“Con Ngân Sí Ong kia tuyệt đối không phải là loại bình thường nếu là Ngân Sí Ong bình thường thì sức chiến đấu sẽ không mạnh như thế !” Sự tình đến nước này chỉ có thôn dân lại trì độn mới không phát hiện thực lực của Sở Diệp không tầm thường như họ nghĩ .

“Trưởng thôn, ngươi nói xem Ngân Sí Ong của Diệp thiếu, là cấp mấy a!”

Trưởng thôn cười cười, nói: " Làm sau ta biết được!”

“Diệp thiếu cũng quá điệu thấp.” Ngày thường chỉ nói mình chỉ biết nuôi ong.

Mấy thôn trấn phụ cận Long Nhai Thôn đã chịu tổn thất rất nặng nề, còn Long Nhai Thôn bên này xem như tình huống đã tốt hơn rồi.

So với mấy cái thôn xóm quanh đây thì Long Nhai Thôn là yếu nhất nhưng khi nạn châu chấu tới, thì Long Nhai Thôn lại chịu tổn thất ít nhất, khiến cho thôn dân các thon xóm gần đó bàn tán không ít.

Biết Long Nhai Thôn nhờ có Sở Diệp và Lâm Sơ Văn giúp đở nên tổn thất không nhiều, nên từ đó trưởng thôn mấy thôn quanh đó mỗi khi gặp trưởng thôn Long Nhai Thôn đều nói Long Nhai Thôn vận khí tốt a! Gặp được quý nhân, làm cho không ít người đối Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cảm thấy tò mò.

Trong lúc gặp nạn châu chấu đã có không ít Hồn Sủng Sư có thực lực nhưng không thể làm gì vì châu chấu quá nhiều.

Nhưng Sở Diệp lại có Ngân Sí Ong với ong đàn số lượng khổng lồ nên mới tạo được hiệu quả như thế.

Sở gia trong phòng nghị sự, có mấy trưởng lão Sở Gia đang tụ tập ở đó.

“Gia tộc tổn thất thế nào?” Sở Hùng hỏi.

Một trưởng lão, sắc mặt khó coi nói: “ Dược viên tổn thất hai thành, linh điền tổn thất lên tới bốn thành, đồng ruộng bình thường tổn thất tới sáu thành.”

Dược viên Sở gia nhờ có đại trận phòng hộ bảo vệ nên khi nạn châu chấu tới, vòng phòng hộ kịp thời mở ra nên dược viên, tổn thất cũng không tính là quá lớn.

Linh điền tổn thất nhiều hơn dược viên một ít do ở đó có linh khí đồi dào nên châu chấu liền tiến tới đó nhưng nhờ có Hồn Sủng Sư bảo vệ nên tổn thất ít hơn so với đồng ruộng bình thường tốt hơn một ít.

Lần này đồng ruộng bình thường tổn thất nặng nề nhất sau này việc đảm bảo cung ứng linh lương cho gia tộc sẽ là một vấn đề vô cùng khó khăn.

“Tộc trưởng, Thanh Vân Tông bên kia nói như thế nào!” Một tộc lão hỏi.

Võ Lăng Thành lệ thuộc Thanh Vân Tông quản hạt, trong thành có ba đại gia tộc đều định kỳ giao nộp thếu cho Thanh Vân Tông.

Sở Hùng đen mặt, nói: “Thanh Vân Tông nói sẽ giảm ba phần tô thếu.”

Một trưởng lão có chút kích động nói: “Chỉ ba phần a! Đây là không cho chúng ta sống mà! Chúng ta có nên thương lượng lại cùng Thanh Vân Tông giảm thêm ít tô thếu không a!”

Sở Hùng nhàn nhạt nói: “Thương lượng có cái gì mà thương lượng, ngươi cho rằng tông môn là gì họ sẽ cùng ngươi thương lượng? Thanh Vân Tông đã đủ phúc hậu rồi, Tử La Tông một phần cũng không bớt kia kìa.”

Mấy trưởng lão vốn còn muốn nói tiếp nhưng khi nghe tộc trưởng nói vậy liền im miệng lại.

Tông môn là vua một phương còn Sở gia bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một cái gia tộc mà thôi, bọn họ vốn không có tư cách cùng tông môn mặc cả.

“Sở gia lần này gặp đại nạn, nên sẽ giảm bớt chi tiêu, từ hôm nay trở đi, bổng lộc của toàn các trưởng lão lẫn đệ tử Sở gia toàn bộ sẽ giảm đi ba phần.”

Lời này của Sở Hùng vừa nói ra, mấy trưởng lão sắc mặt đều không quá đẹp.

Phòng nội.

“Tư Thần, lần này con làm không tồi.” Sở Hùng nói Sở Tư Thần.

Sở Tư Thần cười cười, nói: “Đa tạ phụ thân khích lệ.”

Trong lúc nạn châu chấu xảy ra, Sở Tư Thần biểu hiện không tồi, đã có không ít trưởng lão đều khen Sở Tư Thần, Sở Hùng đối đứa con trai này cũng càng thêm vừa lòng.

“Thần Nhi, ngươi có phải có tâm sự gì hay không!” Sở Hùng hỏi.

Sở Tư Thần lắc lắc đầu, nói: “Không có a!”

Sở Diệp khế ước Ngân Sí Ong cấp bậc của Sở Diệp cũng đã là Hồn Sĩ trung cấp nhưng đối với những tiểu địa phương thì đó đã là nhân tài nhưng ở các đại gia tộc thì chẳng là gì, nhưng từ lúc rời khỏi Long Nhai Thôn thì Sở Tư Thần luôn cảm thấy bất an về chuyện đó nên cũng không đề cập đến chuyện này với gia tộc.

Sở Tư Thần sau khi rời khỏi Long Nhai Thôn thì cảm thấy không yên lòng về Sở Dệp nên đã nhờ người ở Trúc Khê trấn tìm hiểu tất cả tin tức về Sở Diệp.

Trươc và sau khi nạn châu chấu kết thúc Sở Tư Thần mới biết Sở Diệp đã quay lại Long Nhai Thôn còn hỗ trợ thôn dân ở đó tiêu diệt châu chấu nhưng khi nạn châu chấu qua đi thì Sở Diệp đã không thấy tâm hơi.

Sở Hùng vỗ vỗ bả vai Sở Tư Thần, nói: “Con là tương lai của Sở gia, trên người gánh trọng tránh trọng đại, ngàn vạn lần không nên phân tâm vào những chuyện tiểu tiết.”

Sở Tư Thần chắp tay nói: “Phụ thân yên tâm, hài nhi đã hiểu”

Sở Hùng nhíu mày đầu, nói: “Thần Nhi, ta nghe nói con phái người đi tìm hiểu Sở Diệp, nhưng Sở Diệp bất quá chỉ là một tiểu nhân vật tư chất cũng là Hạ phẩm, mặc dù trên người hắn có Xích Huyết Tủy, cũng không đáng ngươi tốn nhiều tâm tư vào đó ánh mắt của con phải nhìn xa trong rộng hơn nữa.”

Sở Hùng thân là gia chủ, nên chuyện lớn nhỏ trong gia tộc, vẫn nắm rất rõ.

Sở Tư Thần sau khi trở về đã bắt đầu che giấu tin tức của Sở Diệp, nhưng Sở Hùng vẫn biết được một ít, biết Sở Diệp trở thành Hồn Sủng Sư, thực lực còn không tầm thường.

Tuy rằng như thế, Sở Hùng cũng không có đem việc này để ở trong lòng, trước đó Sở Diệp kiểm tra tư chất là Hạ phẩm, người có tư chất Hạ phẩm mà có thể trở thành Hồn Sư cũng rất ít, nhưng ở trong các gi tộc chỉ có Hồn Sư mới có quyền lên tiếng mà thôi, dù Hồn Sĩ có lợi hại tới mấy thì cũng chỉ là Hồn Sĩ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play