Editor: Tĩnh

Tiểu Ngân mang theo Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vào một cái sơn động, Sở Diệp thấy được một cái tổ ong rất lớn, bên cạnh tổ ong có một khối thi hài, thi hài được bao lấy bởi bộ quần áo, có thể nhìn ra chất liệu của bộ quần khá tốt, nhìn tuy có chút củ nhưng không có bị phân hủy.

“Người này chẳng lẽ là Hồn Sủng Sư?” Lâm Sơ Văn nhìn thi hài bên trong sơn động nói.

Tiểu Ngân lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là Hồn Sủng Sư.”

Hồn Sủng Sư này chất đã chết cũng được khá lâu rồi, có thể trước đây đối phương đã cùng Ngân Sí Ong ong chúa của đời đời trước nổi lên xung đột, nên mới đột tử ở đây.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Sữa ong chúa là thứ tốt, số sữa ong chúa này bán đi thì có thể bán trên vạn đồng vàng cũng không khó.” Có lẽ chủ nhân của khối thi hài này chính là nhìn trúng sữa ong chúa ở đây sau đó chết ở nơi này.

“Long Nhai Thôn, thật đúng là cái bảo địa a!” Sở Diệp nói.

Trước đó bọn họ còn phát hiện một cái thi hài của một Hồn Sủng Sư khế ước Kim Sí Ong, kết quả bên trong sào huyệt của Ngân Sí Ong lại phát hiện thêm một khối thi hài của một Hồn Sủng Sư.

Nếu bọn họ may mắn thì nói không chừng ở trên Long Nhai Sơn còn phát hiện thêm di hài của Hồn Sủng Sư nào khác cũng không chừng.

Sở Diệp kiểm tra thi thể, từ trong áo của thi thể gỡ xuống một cái túi trữ vật.

Túi trữ vật này ở đây chất cũng đã mấy mươi năm không chừng, nhìn nó dơ đến lợi hại, nhưng dù có dơ đi nữa thì nó cũng túi trữ vật!

Sở Diệp kéo ra túi trữ vật, nhìn nhìn, “Cái túi trữ vật này phẩm chất không tồi.”

Sở Diệp hai người bọn họ mua hai cái túi trữ vật, đều chỉ có hơn một mét vuông, còn cái túi dơ hề hề này lại có tới năm sáu mét vuông, giá trị cũng 4000-5000 đồng vàng.

Sở Diệp ở trong túi trữ vật phát hiện một trương kim tạp, trong thẻ có ước chừng hai vạn đồng vàng.

Sở Diệp nhìn kim tạp bên trong kim ngạch, đôi mắt tức khắc đỏ, "Giàu to rồi a!”

Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, cũng không dự đoán được rằng sẽ có một cái bánh to từ trên trời rớt xuống ngay đầu bọn họ.

Hai vạn đồng vàng, tuy hắn cùng Sở Diệp có khả năng kiếm đồng vàng đều không tồi, nhưng nếu muốn kiếm đủ hai vạn đồng vàng, thì bọn họ cũng cần phải tốn một khoảng thời gian.

Lâm Sơ Văn lại tiếp tục kiểm tra hài cốt, nói: “Người này đúng là bị trúng nọc độc Ngân Sí Ong, chất là bị ong chít chết.”

Sở Diệp: “……” Bị chít chết sao? Nếu quả thực như thế thì người này nhất định chết rất thảm, quả nhiên Hạ Sơn nói không sai a! Khế ước ong mật cũng là một việc vô cùng nguy hiểm, hắn lúc trước có thể khế ước với Tiểu Ngân, thật sự đã rất may mắn. (ノ-_-) ~┻━┻

Trong túi trữ vật trừ bỏ đồng vàng, còn có vài cái hộp ngọc đựng dược liệu, hộp ngọc tuy rằng có khả năng lưu trữ dược liệu khiến cho chúng không mất đi dược lực, nhưng nó cũng chỉ lưu dữ trong một đoạn thời gian mà thôi.

Sở Diệp đem mấy cái hộp ngọc đưa cho Lâm Sơ Văn, hộp ngọc có công năng giữ tươi giá cả cũng không rẻ, đối phương chỉ cần hộp ngọc và túi trữ vật đã quý hơn tất cả những gì mà bọn họ có.

Lâm Sơ Văn cũng không khách khí, trực tiếp đem đồ vật nhận lấy.

Bên trong túi trữ vật còn có một ít dược tề, vốn cũng có đáng chút giá nhưng hiện tại tất cả đều biến chất.

Sở Diệp móc ra một tấm da thú, trên da thú có một bức họa, nhìn như là một tấm tàng bảo đồ.

“Trên này viết đủ thứ rối loạn lung tung a! Ngươi nhìn xem.” Sở Diệp một chữ xem cũng không hiểu, chẳng lẽ hắn thành thất học, không đạo lý a! Hắn kế thừa ký ức của nguyên chủ, nên hắn cũng biết chữ mà.

Lâm Sơ Văn lấy tấm da thú nhìn nhìn, tức khắc ánh mắt sáng lên, “Cái này là……”

Sở Diệp nhìn biểu tình của Lâm Sơ Văn, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Thứ tốt sao?”

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Trên tấm da này viết một loại mật văn, nó thường để dùng để giấu giếm một ít đồ vật, nên mới cố ý sử dụng loại văn tự này, mà trên tấm da thú này có nhất đến vị trí của một loại Linh Hỏa tên là Hàn Diễm.”

Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Hàn Diễm?”

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Hồn Sủng là có thể thông qua hấp thu Linh Hỏa, để tăng cường thực lực thậm chí là cả tiến giai.

Hỏa Hồ của nữ chủ cũng luyện hóa không ít Linh Hỏa.

Tuyết Bảo của Lâm Sơ Văn thuộc hệ Băng, nên đại đa số Linh Hỏa Tuyết Bảo đều không hấp thu được, nhưng chỉ có Hàn Diễm là ngoại lệ, bất quá Linh Hỏa thuộc tính Băng khá hiếm, cũng khó trách khi Lâm Sơ Văn lại kích động như vậy khi biết tin tức của Hàn Diễm.

“Bản đồ này ngươi cất đi, chờ nạn châu chấu qua đi, chúng ta lại đi tìm.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không gấp, nếu hấp thu mồi lửa thì nhất định thực lực không thể quá thấp."

Sở Diệp đang đắm chìm trong cảm giác giàu sau một đêm, cũng không rảnh đi quản Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân bay đi không lâu, lại vội vã bay trở lại.

Tiểu Ngân bay xung quanh Sở Diệp, Sở Diệp sau khi nghe Tiểu Ngân nói, nhịn không được lại là sửng sốt.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì!”

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái, nói: “Tiểu Ngân nói, ở sâu trong núi phát hiện được sào huyệt châu chấu.”

Lâm Sơ Văn có chút khó hiểu nhìn Sở Diệp, nói: “Sao lại như vậy! Không phải trước đó người dùng la bàn tinh trắc qua rồi sao?”

Mà theo lẽ thường ở mỗi cái sào huyệt sẽ có trùng vệ canh gác.

Huống chi, bọn họ dựa theo tình huống thực tế mà phán đoán thì trùng sào đều được bố trí ở phụ cận những thành trấn có linh điền mà thôi, mà Long Nhai Sơn không có linh mạch, đáng lý những người đó hẳn là không để vào mắt tới nơi này mới đúng.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Là, Tiểu Ngân nói cái này sào huyệt châu chấu này tương đối đặc thù, không có trùng vệ.”

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta qua đó nhìn xem.”

Sở Diệp gật đầu, hai người nhanh chống chạy qua đó, tìm được rồi một cái trùng sào.

Lâm Sơ Văn cầm lấy trứng trùng vương nghiên cứu một chút, nói: “ Hình như là một quả trứng chết, nên sẽ không nở ra được tiểu trùng vương.”

Sở Diệp híp mắt, thầm nghĩ: “Bởi vì trứng trùng vương đã chết, cho nên cái sào huyệt này hẳn là đã bị bỏ hoang, mà trùng vệ cũng đã bỏ đi.”

Hai người trước đó đã phá không ít sào huyệt, trên cơ bản ở đó đều có một ít bảo bối để phụ trợ trùng vương trưởng thành, mà cái này sào huyệt này thì cái gì cũng không có, chất là đã bị người thu doạn.

Hơn một trăm cái trùng sào, nếu muốn bảo vệ toàn bộ yêu cầu sức người sức của, nếu cử quá nhiều người vào Vân Châu sẽ dễ dành bị các thế lực ở Vân Châu phát hiện ra, thì mọi chuyện sẽ đổ vở.

“Châu chấu xuất hiện trứng bị chết là bình thường sao?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đương nhiên là bình thường, một con Châu Chấu Vương một lần sinh hạ là hơn một trăm trứng, nhưng cuối cùng có thể sống tới khi phá xác đại khái cũng chỉ hơn ba mươi con, Châu Chấu Vương khi mới phá xác rất yếu ớt, rất dễ chết non.” Trước đó những thứ mà bọn họ tìm thấy ở sơn động như Lương Thạch, Hỗn Nguyên Lộ đều là vì muốn làm giảm tỷ lệ tử vong của châu chấu vương, nếu như thế, thì đã có không ít trứng châu chấu trứng đã trở thành trứng chết, vậy thì số sào huyệt vị vứt bỏ hẳn là có không ít.

Nghĩa là những cái này sào huyệt bị từ bỏ này, đã không còn ai quản cả.

Tiểu Ngân bay qua đi, đem cái trứng trùng đã chết kia một ngụm nuốt xuống.

Dù trứng trùng đã chết hương vị không còn được như trước, nhưng dù sao cũng là trứng trùng vương, dinh dưỡng thì cũng phong phú không kém trứng sống bao nhiêu.

Sào huyệt bên trong trừ bỏ có cái trứng trùng vương đã chết kia, còn có không ít trứng châu chấu bình thường, đám trứng này rất có khả năng sẽ nở ra châu chấu.

Trong thôn chỉ có mấy Hồn Sủng Sư Sĩ cấp, một khi đám trứng này mà nở ra, tất nhiên cũng sẽ tạo ra không ít nguy hại cho thôn.

Sở Diệp lại nói: “Đám trứng trùng này dinh dưỡng hẳn là rất phong phú, như vậy vì tránh cho lãng phí vẫn nên là đem tất cả ăn đi.”

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng.”

Sở Diệp cùng Tiểu Ngân giao lưu một chút, Tiểu Ngân gật gật đầu, triệu hồi ong đàn đến ăn cơm.

Trứng châu chấu có hương vị không phải quá ngon, rất nhiều Ngân Sí Ong bình thường không thích nên không muốn ăn.

Nhưng Ngân Sí Ong đã có cấp bậc lại thích ăn, đại khái là do chúng biết số trứng trùng này đối với chúng rất tốt, nên số trùng trứng bên trong sơn động đã rất nhanh bị cắn nuốt không còn.

Trứng châu chấu dinh dưỡng vẫn rất phong phú, ăn xong trứng trùng trứng đã có không ít Ngân Sí Ong cấp 1 đã có dấu hiệu sẽ tiến giai cấp 2.

“Ăn cũng nhanh thật!” Sở Diệp nhìn trùng sào rỗng tuếch nói.

Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, nói: “Bởi vì ong nhiều.”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Xác thật.” Hiện tại hắn số lượng ong do hắn khống chế thật sự là có chút nhiều.

Giải quyết xong cái tai hoạ ngầm, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lập tức về thôn.

Trong thôn không ít thôn dân đều đang ở trong ruộng bận việc, không hề ý thức được trong núi có một mối nguy cơ đang ẩn núp.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trong khoảng thời gian này, vì nạn châu chấu mà vẫn luôn phải chạy ngược chạy xuôi, về tới Long Nhai Thôn cũng không được nhàn rổi.

Tiểu Ngân sau khi tiếp nhận ong đàn phải tiến hành chỉnh lý ong đàn, Sở Diệp phải đi theo phụ trợ.

Sở Diệp ở trong buồng ong đã để không ít Linh Tuyền Thủy cùng toái Hồn Tinh, nhờ đó thực lực ong đàn tăng lên rất nhanh, hiện tại ong đàn đã có hơn 1000 con Ngân Sí Ong có phẩm cấp.

……

Tuyết Bảo ngủ say hơn mười ngày thì cũng thành công tiến giai cấp 7.

Sở Diệp đem mật ong và sáp ong đi bán thu được 3800 đồng vàng, rồi đưa cái kim tạp có 2 vạn đồng vàng và hai cái túi trữ vật giao cho Lâm Sơ Văn, dặn dò Lâm Sơ Văn đi đến các thị trấn lớn lân cận mà mua sắm vật tư.

Một khi phát sinh nạn châu chấu, các loại linh dược, Linh Lương giá cả tất nhiên sẽ bị nâng lên, đến lúc đó có rất nhiều thứ giá cả sẽ tăng gấp hai, gấp ba đều là có khả năng.

Sở Diệp cân nhắc, liền quyết định phải mua đồ để dự trữ trước khi nạn châu chấu bùng nổ.

Lâm Sơ Văn nhìn đống đồ trên tay chớp chớp mắt, nói: “Nhiều như vậy, đều đưa cho ta a!”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Ngươi không sợ ta sẽ lấy hết mấy thứ này rồi bỏ trốn sao.”

Số đồ vật mà Sở Diệp đưa cho Lâm Sơ Văn có giá trị gần 3 vạn đồng vàng, có nhiều đồng vàng như vậy thì dù là Hồn Sư cũng sẽ động tâm.

“Ngươi sẽ chạy sao?”

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Tất nhiên là không.”

Sở Diệp không yên tâm dặn dò, nói: “Khi mua vật tư phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta theo dõi, tận lực chia nhỏ số lần mua ra.” Ba vạn đồng vàng, cũng không ít đâu.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”

“Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được.”

Lâm Sơ Văn mang theo đồ vật rời đi, Sở Diệp thì đi khắp nơi phóng ong.

Nếu là nạn châu chấu lan nhanh, thì thảm thực vật ở trên Long Nhai Sơn cũng có khả năng sẽ không còn gì cả, nên thừa dịp nạn châu chấu chưa đến, Sở Diệp muốn dự trữ mật ong, cho dù hoa cỏ trên núi đều chết sạch, thì ong đàn cũng sẽ không đến mức bị chặt đứt đồ ăn.

Sở Diệp lấy ra không ít Linh Tuyền Thủy để nuôi nấng Ngân Sí Ong, để khi Ngân Sí Ong vì phải thải mật liên tục trong một thời gian dài sẽ bị mệt mỏi hoặc bị thương yêu cầu cần nghĩ ngơi, nếu dùng Linh Tuyền Thủy có thể làm giảm thời gian nghĩ dưỡng đó lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play