Editor: Tĩnh

Sở Diệp bán xong mật ong, liền trở về Long Nhai Thôn.

Lâm Sơ Văn nhìn bộ dạng của Sở Diệp, có chút nghi hoặc, “Ngươi làm sao vậy? Bán mật ong không thuận lợi?”

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Không phải thế.”

“Ngươi có biện pháp nào giúp che dấu kim điểm trên người Tiểu Ngân không?” Biết Sở Tư Thần muốn tới, Sở Diệp liền cảm giác có chút không dễ chịu.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi muốn làm cho Tiểu Ngân có bộ dáng giống như Ngân Sí Ong bình thường, để lừa gạt cái con ong nguyên lão kia sao?”

Lâm Sơ Văn: “……”

Sở Diệp thầm nghĩ. Người hắn muốn lừa kỳ thật là Sở Tư Thần! Bất quá cũng coi như thuận tiện lừa đám Ngân Sí Ong kia cũng như nhau cả thôi. “Xem như đi.”

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta có thể thử nghiên cứu chế tạo một ít nước sơn không gây ảnh hưởng cho thán thể rồi sau đó tô lên cho Tiểu Ngân.”

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Vậy thì tốt qua, phải càng nhanh cành tốt.”

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc, “Ngươi có phải hay không lại thấy giấc mộng gì kỳ kỳ quái quái nữa phải không?”

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Mơ thấy có người muốn lấy cái vòng ngọc của ta.”

Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, nói: “Vòng ngọc đó là là không thể nhường cho người khác được”

Trên vòng ngọc là Xích Huyết Tủy bản thân nó đã chính là thứ tốt, trực giác của Lâm Sơ Văn còn nói cho hắn biết cái vòng ngọc đó không đơn giản như vẽ ngoài của nó, huống chi đó còn là đồ vật duy nhất mà cha mẹ Sở Diệp để lại cho hắn, dù không có tiền thì bọn họ cũng tuyệt đối không nhường chiếc vòng ngọc này cho bất kỳ ai!

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

“Ta sẽ mau chóng phối trí ra nước sơn.” Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Sơ Văn làm việc hiệu suất cực cao, sau ba ngày, liền nghiên cứu chế tạo ra thuốc bột, còn giúp Tiểu Ngân tô lên mình, Tiểu Ngân không quá vui mà phối hợp.

Nguyên lai trên người Tiểu Ngân có một ít kim điểm nên luôn khiến cho bầy ong cảm thấy nó có chút quái dị, nhưng lại không biết rằng bởi vì trên người Tiểu Ngân có huyết mạch của Kim Sí Ong hơn nữa cũng đã bắt đầu có ký ức truyền thừa. Nhưng Sở Điẹp sợ khi Sở Tư Thần thấy Tiểu Ngân sẽ phát sinh nghi ngờ dù hắn cũng không rõ là Sở Tư Thần có biết chuyện về Kim Sí Ong hay không, như câu không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Phòng bị trước vẫn hơn.

Sở Diệp một bên khuyên giải an ủi một phen, Tiểu Ngân mới nguyện ý cho tô loại này nước sơn.

……

Hơn mười ngày sau, ở xa có một đoàn xe tiến vào Long Nhai Thôn, dẫn tới không ít Long Nhai Thôn sôi nổi chạy ra vây xem.

Long Nhai Thôn này chie là một tiểu địa phương, bây giờ lại tới mấy cái Sĩ cấp Hồn Sủng Sư, liền thập phần chọc người chú mục.

Một hàng mấy chục người đi theo sau Sở Tư Thần, có mười mấy Hồn Sủng Sư, phụ trách an toàn cho thương, còn có cả Hồn Sĩ tu vi cấp 9 dẫn đầu đoàn là một con Hỏa Lân Mã khí thế phi phàm, nếu Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn cùng với con Hỏa Lân Mã này tức khắc bị so thành kẻ trên trời người dưới đất.

“Người của Sở gia tới.” Sở Diệp tuy không thích nhắc tới việc người nhà Sở gia bất quá, Lâm Sơ Văn ở trong thôn vẫn là nghe nói một ít.

Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Đúng vậy! Cuối cùng cũng tới.”

Lần này Sở Tư Thần suất lãnh thương đội một phương diện là vì kinh thương, một phương diện là vì thế gia tộc mà tuần tra lãnh địa.

Long Nhai Thôn cũng chỉ là một tiểu địa phương, cũng không đối phương đặt chân tới, Sở Diệp có cảm giác, đối phương có lẽ là vì hắn nên mới tới đây.

Sở Diệp đang ở bên trong phòng xử lý thùng nuôi ong, một trận ồn ào truyền vào.

“Diệp đệ thật quá quý! Nên người đường huynh như ta đã tới rồi mà còn không lộ mặt.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Ta và đường huynh thân phận cách biệt ta làm sau mà dám một chổ mà chung chạ với huynh cho được.”

Sở Tư Thần có chút trách cứ nói: “Ta cùng với đường đệ đều là thân nhân với nhau, đâu phải người xa lạ như đệ nói? Đường đệ nói lời này, làm ta quá thương tâm.”

Sở Diệp cười cười, hàn huyên nói: “Nghe nói, Thần ca đã khế ước được một con Đạp Vân Báo phẩm cấp không tồi, nên chúc mừng nên chúc mừng.”

“Là nhờ trưởng bối trong gia tộc nâng đỡ mà thôi, nghe nói đường đệ ngươi cũng không tệ khế ước với một con Ngân Sí Ong, hiện tại lấy việc buôn bán mật ong mà kiếm sống.” Sở Tư Thần nói.

Biết Sở Tư Thần sẽ tới, Sở Diệp bảo Tiểu Ngân đem đám thuộc hạ có phẩm giai vào trong núi ngụ đở tới khi nào hắn bảo về hãy về.

Sở Diệp cười cười, nói: “Bất quá là làm chút sinh ý nhỏ mà thôi, không so được như Thần ca, được gia tộc ủy thác trọng trách.”

Sở Tư Thần cùng Sở Diệp hàn huyên một hồi, rốt cuộc cũng đem đề tài chuyển tới cái vòng cổ của Sở Diệp.

“Thật không dám dấu diếm, ta lần này tới là có việc cùng Diệp đệ thương lượng.”

“Chuyện gì?” Sở Diệp hỏi.

“Ta gần đây thiếu một khối Xích Huyết Ngọc, không biết Diệp đệ có nguyện ý bỏ thứ yêu thích mà nhường cho ta không.” Sở Tư Thần nói.

Lâm Sơ Văn ở một bên ngồi nghe, khi nghe được Sở Tư Thần nói tới vòng ngọc ánh mắt đổi đổi sau ánh mắt liền trở lại bình thường như không có chuyện gì.

Trước đó Sở Diệp có nhắc qua là nằm mơ thấy được có người muốn lấy vòng cổ của hắn, Lâm Sơ Văn còn cảm thấy Sở Diệp nghĩ nhiều, không nghĩ tới hiện tại……

Sở Diệp sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Quả nhiên là vì vòng ngọc, “Xin lỗi, việc này ta chỉ sợ bất lực.”

Sở Tư Thần mặt trầm xuống, có chút lãnh đạm nói: “Diệp đệ luyến tiếc sao?”

Theo như ấn tượng của Sở Tư Thần Sở Diệp đối hắn luôn luôn rất chân chó, không nghĩ tới chỉ mới một năm, Sở Diệp cư nhiên còn học được cách cự tuyệt hắn.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Đều không phải là như thế, mà là cái vòng cổ kia ta đã sớm bán rồi.”

“Bán!” Sở Tư Thần theo bản năng trừng lớn mắt nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Sở Tư Thần có chút kích động nói: “Ngươi tại sau lại bán?”

Sở Diệp có chút ủy khuất nói: “Gia tộc cho trợ cấp quá ít, từ gia tộc đến Long Nhai Thôn, một đường, đường xá gian nguy, việc gì cũng cần tới tiền mà ta đây cũng là không có biện pháp a!”

Sở Tư Thần hít sâu một hơi, nói: “Diệp đệ, còn nhớ rõ bán cho ai không.”

“Bán cho một người qua đường, ta cũng không biết hắn tên họ là gì, bất quá, hắn ra tay rất hào phóng 350 đồng vàng.” Sở Diệp nói.

Sở Tư Thần nghe vậy sắc mặt bất định, một đồ vật tốt như thế nhưng bị người hố mất.

Sở Diệp nhìn Sở Tư Thần biểu tình, thầm nghĩ: Nguyên chủ lúc trước có ý tứ đem vòng cổ đưa cho Sở Tư Thần, bất quá cái ý tưởng đó là do có mấy cái hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ đưa ra, nhưng những người này là cố ý hay vô tình, mà Sở Tư Thần ở trong đó lại sắm vai nhân vật gì thì hắn không rõ?

“Diệp đệ, không phải là ta nói ngươi, đó là di vật mà mẫu thân ngươi để lại cho ngươi, như thế nào lại có thể bán?” Sở Tư Thần mở miệng quở trách nói.

Lâm Sơ Văn nghe được Sở Tư Thần nói, nhịn không được nhăn nhăn mày, nếu là di vật mà mẫu thân Sở Diệp lưu lại không thể bán? Vậy từ nãy tới giờ Sở Tư Thần đang làm gì vậy? Không phải hắn cũng bảo Sở Diệp nhường di vật của mẫu thân chính mình cho hắn sao?

Sở Diệp tràn đầy vô tội nói: “Thần ca, cái này cũng không thể nào có thể trách ta được? Ta lúc trước không phải do nghèo sao?”

Sở Tư Thần đen mặt, nói: “Dù như thế cũng không được.”

“Nghe nói, Diệp đệ nhưỡng mật ong không tồi.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Không tới nổi, nếu Thần ca đã thích ta có thể đưa ngươi một ít.”

Sở Tư Thần nhàn nhạt nói: “Sao vậy được nào không biết xấu hổ.”

“Lại không phải đồ vật gì quý giá, Thần ca không cần cùng ta khách khí thì tốt rồi.” Sở Diệp ân cần nói.

“Nghe nói, Diệp đệ khế ước một con Ngân Sí Ong mười phần lợi hại? Lại còn có thể đánh nhau, lại có thể kiếm tiền.” Sở Tư Thần nói.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Nơi nào a! Thần ca cũng biết, ta tư chất hữu hạn Hồn Sủng phẩm tướng quá cao ta cũng thu phục không được, cũng chỉ có thể khế ước với một con Ngân Sí Ong, chỉ là vô tâm cắm liễu, nên mới bén duyên với nghề nuôi ong thu mật mà thôi, tuy rằng tương lai trở thành Hồn Sư xác suất không quá lớn, bất quá kiếm một ít đồng vàng vẫn là không phải nói chơi.”

Sở Tư Thần cười cười, nói: “Diệp đệ không cần tự coi nhẹ mình, ta nhưng nghe nói Ngân Sí Ong của ngươi cũng rất lợi hại, không bằng cho ta nhìn thử coi như để mở rộng tầm mắt.”

Sở Diệp đánh giá Sở Tư Thần có lẽ là hắn đã nghe được cái gì đó cho nên mới lại đây kiểm chứng hư thật, Sở Diệp đem Tiểu Ngân phóng ra.

Tiểu Ngân ghé vào vai của Sở Diệp, trải qua ngụy trang Tiểu Ngân thoạt nhìn vô cùng tầm thường không khác gì những Ngân Sí Ong thường thấy khác.

Khi Sở Diệp muốn ngụy trang cho Tiểu Ngân, Lâm Sơ Văn cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to.

Tuy nói như thế, nhưng Lâm Sơ Văn đối việc này vẫn là rất để bụng, kim điểm trên người Tiểu Ngân đều bị che dấu, hơi thở cũng áp chế từ cấp 6 xuống cấp 5.

Thôn dân trong thôn không biết nhìn hàng cũng không nhìn ra Tiểu Ngân có gì đặc biệt, Tiểu Ngân thăng cấp thù ở trong mắt thôn dân cũng giống như ăn nhiều nên trường phì một vòng, nhưng trước mắt người lành nghề thì rất khó che dấu.

“Con Ngân Sí Ong, nhìn thực cường tráng a!” Sở Tư Thần nói.

Sở Diệp cười cười, nói: “Làm Thần ca chê cười, con Ngân Sí Ong này thích nhất là ăn.”

Sở Tư Thần híp mắt mắt, nói: “ Ngân Sí Ong của ngươi thực lực không yếu! Đã cấp 5 rồi Diệp đệ ngươi dùng cách nào để dưỡng thế.”

Sở Tư Thần luôn không đem Sở Diệp để vào mắt, mắt thấy Ngân Sí Ong của đối phương cư nhiên đã cấp 5, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tuy rằng Đạp Vân Báo của hắn cũng đã cấp 6, nhưng để trưởng thành đến bước này thì trong nhà đã hỗ trợ không ít, còn Sở Diệp lại là dựa vào chính mình nuôi dưỡng..

Sở Diệp cười cười, nói: “Đây đều là do Hồn Tinh mà thôi, vật nhỏ này tính tình rất lớn, ta không cho hắn Hồn Tinh, hắn liền chít ta.”

Sở Tư Thần nghe được Sở Diệp nói, nên bình thường lại rất nhiều, tuy rằng Hồn Sủng giai đoạn đầu cần đại lượng Hồn Tinh để tiến bổ, để có thể nhanh chóng tăng lên cấp bậc, nhưng nếu không thể Hồn Tinh tiêu hóa toàn bộ, sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực về sau của Hồn Sủng.

“Diệp đệ, chất đã tốn cho con Ngân Sí Ong không ít a!”

Sở Diệp gật gật đầu, oán giận nói: “Đúng vậy! May mắn trước đó nhờ bán chiếc vòng cổ kia, nếu không thật là nuôi không nổi nó.”

Sở Tư Thần nghe được Sở Diệp nói, trong đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, Lâm Sơ Văn nhìn thấy nhịn không được nhăn nhăn mày.

“Diệp đệ, Hồn Sủng cũng không thể quá chiều.”

Sở Diệp làm bộ bất đắc dĩ cười cười, nói: “Ta đây cũng là không có biện pháp a! Cũng may Tiểu Ngân có thể khống chế ong đàn ủ mật ong, cũng có thể kiếm ít tiền.”

Sở Tư Thần nói: “Diệp đệ quá khiêm tốn nghe nói, ngươi kiếm cũng không phải chỉ là một chút.”

__________________********________________

“Sơ Văn đệ đệ, ngươi nguyên lai ở chỗ này!” Lâm Sơ Văn vừa ra khỏi cửa, đã bị ai đó kêu lại.

Lâm Sơ Văn nhìn thấy, một thiếu nữ vẽ mặt đầy vui sướng đi tới, sắc mặt đổi đổi.

Lâm Sơ Văn khách khách khí khí nói: “Đường tỷ hảo.”

Lâm Mộng Dung cầm Lâm Sơ Văn tay, nói: “Sơ Văn đường đệ, ngươi cư nhiên tới nơi này, làm người trong nhà đi tìm ngươi suốt!”

Lâm Sơ Văn cau mày, rút tay mình về, có chút lãnh đạm nói: “Làm đường tỷ lo lắng.”

Lâm Mộng Dung nhìn tiểu hồ ly bên cạnh Lâm Sơ Văn có chút ngạc nhiên nói: “Tuyết Bảo như thế nào biến thành như vậy?”

Lâm Sơ Văn ôm Tuyết Bảo, nhàn nhạt nói: “ Là đột nhiên liền biến xinh đẹp.”

“Sao tốt thế, như thế nào lại đột nhiên trở nên xinh đẹp? Chẳng lẽ là dùng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch?”

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không có đâu, ta từ khi rời khỏi nhà, thì đã hai bàn tay trắng, lấy tiền đâu ra mà mua dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, Tuyết Bảo chỉ là ngẫu nhiên tại dã ngoại ăn một gốc cây dược thảo, ngoài ý muốn biến đẹp một ít.”

Lâm Mộng Dung cười cười, giọng chua chua nói: “Chúc mừng đường đệ ngươi, cư nhiên gặp được kỳ ngộ.”

Lâm Sơ Văn có lệ nói: “Vận khí không tệ mà thôi."

Lâm Sơ Văn rất không muốn cùng Lâm Mộng Dung giao tiếp, Lâm Mộng Dung lại là dị thường nhiệt tình làm cho Lâm Sơ Văn thập phần không được tự nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play